Ba ngày sau, trời cũng chiều lòng người. Vào một ngày thu cao xanh gió nhẹ, nắng ráo trong lành, khi còn chưa đến canh năm, quảng trường trước cổng Chu Tước, cổng chính của hoàng cung, đã có hơn một ngàn binh sĩ thuộc Hổ Bí vệ và Long Tường vệ, được điều từ cấm quân Bắc Nha. Binh lính áo giáp sáng loáng, hàng ngũ chỉnh tề, cờ sao giáo nhọn dựng cao.
Hôm nay chính là ngày Hoàng đế dẫn đại đội xuất phát đi săn mùa thu. Đợi đến giờ Tỵ, đại giá của Hoàng đế sẽ xuất cung từ cánh cổng này, đi về phương Bắc đến thẳng bãi săn.
Từ canh năm, những đoàn người và ngựa đi cùng trong kinh cũng lần lượt có mặt. Dưới sự chỉ huy của quan chủ lễ, họ xếp hàng theo thứ tự, chờ đợi đại giá xuất cung.
Những người được chọn để đồng hành trong dịp này có thân vương tông thất, đại thần cửu khanh, quan viên các nha môn, công tử thế gia của các phủ công hầu bá tước, con cháu hào môn, cùng cả các vương tử nước Ba Tư, nước Vu Điền, nước Bảo Lặc đang du học hoặc lưu trú tại kinh thành. Đoàn người vốn đã đông đúc, từng người đều có đoàn tùy tùng đi theo, khiến hàng ngũ trở nên vô cùng hùng hậu, phủ kín cả quảng trường. Khi trời sáng hẳn, hai bên con đường dẫn vào quảng trường cờ xí rợp trời, ngựa quý lưng ngọc, xe đẹp yên thơm đầy rẫy khắp nơi. Sự uy nghiêm và khí thế long trọng ấy, quả thực là cảnh tượng hiếm thấy.
Trời vừa sáng rõ, toàn bộ thị vệ hộ tống xung quanh quảng trường đều đã vào vị trí sẵn sàng. Khi từng đợt trống nhạc râm ran vọng ra từ hướng hoàng cung, biết xa giá Hoàng đế sắp sửa xuất cung, ai nấy đều nghiêm túc, đứng chờ trong im lặng.
Đến giờ Tỵ, một cỗ xe lớn sáu ngựa kéo, mui tròn thân vuông, được gọi là kim căn đại lộ, dưới sự hộ tống của đội ngũ nghi trượng trước sau và một trăm hai mươi binh sĩ Vũ Lâm vệ, xuất hiện lấp ló ở cổng cung, tiến vào tầm mắt mọi người.
Ánh nắng rọi xuống mái xe, chiếu lên những vành mái hình mây chạm trổ bằng vàng, hai đầu càng xe trang trí đầu rồng đuôi rồng cũng được đúc bằng vàng, ánh lên từng tia sáng lấp lánh.
Đó chính là ngự xa của Hoàng đế Hiếu Xương. Ngay lập tức, tiếng hô vạn tuế như dời núi lấp biển vang vọng khắp hoàng cung, cũng lọt vào tai Bồ Châu.
Nhờ một câu nói của Khương thị, nàng được toại nguyện, hôm nay được phép xuất hành theo đoàn.
Lần này Hoàng đế xuất cung, Hoàng hậu lưu lại trấn giữ trung cung, người đi cùng Hoàng đế đến ly cung là Hồ phi. Xe của Hồ phi dẫn đầu, theo sau là xe của Thái tử phi, tiếp đến chính là cỗ xe bánh đỏ mà Bồ Châu đang ngồi. Trong xe, ngoài nàng còn có Hoài Vệ và Lý Tuệ Nhi.
Ban đầu cả hai đều nghĩ nàng không thể đi, không ngờ lúc chuẩn bị xuất phát lại nhận được tin nàng thay đổi ý định. Hoài Vệ và Lý Tuệ Nhi vô cùng mừng rỡ. Lúc này, hai người họ ngồi hai bên trái phải của nàng, nghe bên ngoài vang lên tiếng động ồn ào, Hoài Vệ không kìm nổi tò mò, lén vén rèm xe nhìn ra ngoài, miệng không ngừng bật thốt: “Nhiều người quá! Toàn là người không à!”
Lý Tuệ Nhi đã nhiều năm không rời khỏi cung Bồng Lai. Tuy được Khương thị che chở, nhưng thân phận đặc biệt khiến nàng trở nên cẩn trọng dè dặt, việc gì cũng rụt rè, trước kia lại càng không dám để lộ cảm xúc thật. Nhưng hôm nay nàng lại rất vui vẻ, nhất là khi biết Tứ thẩm của mình cũng sẽ đi cùng, tựa như tìm được chỗ dựa, khuôn mặt cũng hiện rõ nét rạng rỡ hoạt bát đúng với lứa tuổi thiếu nữ. Thấy Hoài Vệ càng lúc càng thò hẳn đầu ra ngoài, nàng vội kéo cậu lại, nhắc nhở nếu để người khác thấy được thì không hay.
Hoài Vệ bị kéo về chỗ cũ, tíu tít miêu tả lại cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài cho hai người nghe. Khi sực nhớ tới Lý Huyền Độ, trong lòng cậu vẫn có chút bất mãn, liền oán trách: “Tứ huynh đúng là quá đáng, chuyện vui thế này, ai cũng được đi, vậy mà huynh ấy lại không cho a tẩu đi! May mà ngoại tổ mẫu tốt bụng, nếu không thì đệ và Tuệ Nhi đã không có ai đi cùng rồi. Đợi tới nơi, a tẩu đừng để ý huynh ấy nữa, ba người chúng ta sẽ ở chung với nhau!”
Lý Tuệ Nhi cũng thầm mong được ở cùng Tứ thẩm, nhưng nàng không còn là trẻ con, đã hiểu một số chuyện, nghe thế vội kéo áo Hoài Vệ, ra hiệu bảo cậu đừng có nói linh tinh, kẻo khiến Tứ thẩm khó xử.
“Ta cứ nói đấy! Ta vốn không ưa nổi huynh ấy từ lâu rồi! A tẩu cũng chẳng muốn ở với huynh ấy mà. Tẩu yên tâm, tới nơi rồi, nếu huynh ấy bắt tẩu ở cùng, đệ sẽ giúp tẩu ngăn lại!”
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Bồ Châu vẫn luôn rất tự tin vào nhan sắc của mình. Nhưng từ khi gả cho Lý Huyền Độ, niềm tin đó đang bắt đầu bị lung lay. Nếu như lần đầu tiên trên Ưng đài chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thì buổi tối vào đêm trước khi hắn xuất hành, nàng đã chủ động dâng mình, gần như lao vào lòng hắn, vậy mà hắn vẫn lạnh nhạt như dòng nước, cuối cùng còn bảo nàng ngủ đi.
Thành thật mà nói, vào khoảnh khắc ấy, niềm tự hào của Bồ Châu đã bị giáng một đòn nặng nề. Tuy sau đó nàng vẫn tự an ủi rằng là do mắt hắn có vấn đề, nhưng trong thâm tâm, nàng đã phân tích chuyện này một cách kỹ càng. Sở dĩ hắn như vậy, chẳng qua là vì hai lý do, một là hắn gặp trở ngại trong phương diện kia; hai là hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào với nàng. Nhưng rõ ràng nàng cảm nhận được cơ thể hắn vẫn có phản ứng, vậy nên, khả năng đầu tiên có thể được loại bỏ. Chỉ còn lại mỗi một khả năng: hắn không thích nàng, có khi còn ghét nàng đến mức ghê tởm rồi cũng nên. Trước sự khiêu khích của nàng, tuy thân thể hắn nổi lên phản ứng, nhưng hiển nhiên, đó chỉ là bản năng tự nhiên của một người đàn ông khi bị một người phụ nữ áp sát mà thôi.
Trong tình huống đó, đổi lại là bất kỳ cô gái nào khác, hắn cũng sẽ có phản ứng tương tự.
Vậy nên dù tên đã lên dây, chỉ cần nàng không chủ động nữa, hắn cũng không cần đến nàng nữa.
Đó mới chính là sự sỉ nhục lớn nhất mà một người đàn ông có thể gây ra cho một người phụ nữ, khiến lòng tin của nàng gần như sụp đổ.
May thay, nàng cũng chưa từng có ý định sẽ cùng hắn sống đến đầu bạc răng long.
Thôi thì, mặc kệ hắn vậy.
Kiếp trước, vào dịp săn thu này, dĩ nhiên Lý Thừa Dục cũng đưa nàng theo cùng, bởi vậy Bồ Châu biết rất rõ tình hình chỗ ở của bãi săn. Dù sao cũng tùy giá xa nhà, sau khi đến nơi, nhiều cặp vợ chồng đi cùng chưa chắc đã ở chung.
Việc nàng đến đây lần này vốn đã trái ý hắn, chưa kể hắn còn cực kỳ ghét nàng, nên hẳn sẽ không chủ động “mời” nàng đến ở cùng. Nàng đang trong thời kỳ dễ thụ thai, nếu ở chung rồi thuận tiện hành sự, tất nhiên là tốt nhất; còn nếu không được, thì cũng chẳng sao. Hoài Vệ mới là mục đích chính khiến nàng dù phải nghĩ trăm phương nghìn kế cũng phải theo cùng cho bằng được.
“Được thôi, ta sẽ ở cùng mọi người.”
Bồ Châu nghĩ thông rồi, mỉm cười đáp.
Tướng quân Nam Tư Thẩm Dương phụ trách an toàn trên đường xuất hành của Hoàng đế, gã cưỡi ngựa tuần tra dọc theo đội ngũ, khi đi ngang qua cỗ xe có bánh sơn đỏ này thì loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khúc khích truyền ra từ trong khoang xe.
Gã biết, Tần vương phi đang ngồi trong cỗ xe kia.
Gã liếc nhìn rèm xe màu đỏ buông xuống bằng vẻ mặt lạnh tanh, thúc ngựa đi ngang qua xe.
Hoàng đế ngự giá, đội ngũ hộ tống đông đảo, ngựa xe rầm rộ, nên tốc độ đi đường không nhanh, mỗi ngày đi sáu mươi bảy mươi dặm, ngày đi đêm nghỉ, quan viên địa phương phụ trách tiếp đãi ở các điểm dừng chân. Cứ thế, đoàn người rong ruổi suốt gần mười ngày trên đường, đến chạng vạng hôm nay, cuối cùng cũng đến được bãi săn Nguyên Ngũ Ninh.
“Bãi săn” chỉ là cách gọi chung chung, thực chất đây là một vùng đồi núi rộng mênh mông, địa thế nhấp nhô, trải dài gần ngàn dặm. Trên những cánh đồng phì nhiêu, rừng rậm rậm rạp, có một mạch nước tên Hồng Liễu Hà uốn lượn chảy qua giữa lòng đất. Mùa này tiết trời mát mẻ, cỏ nước dồi dào, thú rừng tụ tập thành đàn, chim rừng sinh sôi nảy nở, là thời điểm thích hợp nhất để săn bắn.
Khu vực bãi săn này được ấn định từ triều Minh Tông. Ngoài dùng để tiêu khiển, còn là nơi huấn luyện quân đội. Dưới thời Minh Tông, nơi đây từng tổ chức hơn mười lần đại điển săn thu. Để tiện cho việc dừng chân, triều đình đã xây dựng một toà ly cung (cung điện nhỏ xa kinh thành) ngay tại đây.
Hôm nay Hoàng đế ngự giá đến nơi, chưa kể quân đội, chỉ riêng tùy tùng, thị vệ và kẻ hầu người hạ đã gần vạn người, tòa ly cung nguy nga bỏ không nhiều năm nay rốt cuộc cũng khôi phục sức sống. Từ sớm tinh mơ, các loại lều trại to nhỏ lớn bé khác nhau được dựng rải rác xung quanh ly cung, nhìn từ xa chẳng khác gì sao vây quanh trăng.
Số người đi theo quá đông, nên tất nhiên, không phải ai cũng được ở trong ly cung. Khu lều trại này mới là nơi hầu hết mọi người trong đoàn sẽ sinh hoạt trong những ngày tới.
Lần xuất hành này, Hoàng hậu không tham dự, người đứng đầu nhóm nữ quyến theo hầu chính là Hồ Quý phi và Trưởng công chúa.
Trên đường đi, Hồ Quý phi đã vô cùng quan tâm đến Bồ Châu, buổi tối mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi đều sai người mang đủ loại đồ ăn thức uống đến, ân cần thăm hỏi. Giờ đã đến ly cung, nàng ta lại đích thân dẫn nàng tới Tây Uyển, vừa chỉ vừa cười nói: “Sư thì đông mà cháo thì ít, không ít người đành phải ở bên ngoài. Cô còn nhỏ, lại chẳng giành giật với ai, ta sợ nơi tốt bị người khác chiếm mất, nên đã hỏi người bên Nội vụ, nơi này điều kiện khá tốt, cố ý giữ lại cho cô. Nếu cô thấy hài lòng thì cứ ở đây, gọi Tần vương đến ở cùng luôn, Hoài Vệ và Ninh Phúc cũng ở sát bên, có thể làm bạn với nhau.”
Trong Tây Uyển, cửa đỏ nối dài, lan can chạm khắc, nền gạch lát ngọc, nếu không bước ra ngoài mà chỉ nhìn quanh nơi này thì chẳng khác nào đang ở trong hoàng cung tại kinh thành.
Bồ Châu dắt theo Ninh Phúc cảm ơn Hồ Quý phi. Hoài Vệ thì thất vọng ra mặt, nói: “Ta không muốn ở đây! Ta muốn ở trong lều cơ!”
Hồ phi mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu bé, dịu giọng dỗ dành: “Chỗ này mới tốt, bên ngoài có bao nhiêu người muốn ở mà không được đấy.”
Hoài Vệ bĩu môi phụng phịu. Hồ phi lại dỗ ngọt vài câu, nói hôm nay đoàn người vừa mới tới, người ngựa đều mỏi mệt, buổi tối không có việc gì, chủ yếu là nghỉ ngơi, dặn Bồ Châu đi nghỉ sớm, nói xong thì dẫn người rời đi.
Nơi ở đã được sắp xếp ổn thỏa, các bà tử và tỳ nữ đi theo liền mở rương lấy đồ, bận rộn thu xếp phòng ốc. Bồ Châu giúp Lý Tuệ Nhi dọn giường chiếu, ổn định chỗ nằm cho nàng, đúng lúc ấy, Ngự thiện lệnh cũng phái người mang bữa tối đến, nhưng lại không thấy bóng dáng Hoài Vệ đâu. Nàng hỏi vú nuôi của cậu, nhưng bà ấy cũng đang bận thu dọn, lúc nãy không để ý đến cậu bé.
Bồ Châu sai người ra ngoài tìm. Tỳ nữ quay về, nói tiểu vương tử đang chơi đùa bên ngoài, không chịu quay lại.
Mặt trời sắp lặn xuống núi, nơi này không thể so với kinh đô, rời khỏi hành cung chính là khu rừng nguyên sinh cùng những cánh đồng hoang vu bất tận. Mặc dù việc đầu tiên Bồ Châu làm sau khi đến đây là cắt cử một cung nhân của cung Bồng Lai, tên là A Lục theo sát Hoài Vệ không rời nửa bước, nhưng nàng vẫn không thể yên tâm, bèn bảo cung nữ dẫn nàng đến tận nơi, đi ngang qua hàng thị vệ trấn giữ ly cung, bước ra bên ngoài.
Mặt trời ngả về Tây, ráng chiều vàng sẫm nhuộm đỏ núi rừng và đồng cỏ trù phú ở đằng xa. Từ khi đại đội nhân mã đặt chân đến nơi, sự yên tĩnh kéo dài trên mảnh rừng hoang dã này cũng dần bị phá vỡ. Cách đó không xa, giữa vô số lều trại lác đác khắp nơi là từng tốp người đang tất bật thu xếp chỗ nghỉ chân, từng đợt gió mạnh thổi qua, tiếng ngựa hí chó sủa nối liền nhau không dứt.
Bồ Châu được tỳ nữ dẫn đi tìm Hoài Vệ.
Hoàng đế vừa đến thì nhóm những người đi trước như Lý Huyền Độ và Trần Tổ Đức đều đã xuất hiện để nghênh giá, sau đó đến hành cung yết kiến Hoàng đế.
Sau một chuyến hành trình mệt nhọc, Hoàng đế cũng đã thấm mệt, sau khi gặp mặt đơn giản thì kết thúc lịch trình trong ngày.
Lý Huyền Độ rời khỏi ly cung, đang định quay về lều riêng của mình thì chợt thấy Hàn Vinh Xương dắt theo một con ngựa có bộ lông bóng mượt đi tới. Vừa thấy hắn, ông hiện rõ vẻ vui mừng, cất tiếng gọi rồi dắt ngựa chạy đến.
Lý Huyền Độ dừng bước, đợi ông ta đến gần, liếc nhìn con ngựa trong tay ông ta.
Đó là một con ngựa cái chừng hai tuổi, đúng độ sung mãn, lông màu đỏ sậm, bóng mượt như dầu, cổ dài chân khỏe, quả là một con tuấn mã hiếm có, tuy nhiên vóc dáng hơi nhỏ, thích hợp để nữ tử cưỡi hơn. Một gã đàn ông to cao như Hàn Vinh Xương mà lại đi cưỡi con ngựa cái này thì quả là không hợp.
Nhưng ngàn vàng khó mua được niềm vui, ông ta thấy thích là được.
Lý Huyền Độ cũng không nói nhiều, chỉ khen một câu: “Ngựa tốt.”
Hàn Vinh Xương đắc ý nói: “Đệ cũng thấy không tệ đúng không? Đây là con ngựa cưỡi mà ta đã bỏ ra một món tiền lớn để mua cho vương phi, đặc biệt tặng nàng ấy để bày tỏ lòng cảm tạ. Phiền đệ chuyển lời giúp ta nhé, đã đến đây rồi thì cũng nên có một con ngựa xứng với nàng, bằng không thì còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
Kể từ sau sự việc kia, lòng cảm kích mà Hàn Vinh Xương dành cho Tần vương phi quả thật không còn lời nào có thể diễn tả được. Lúc còn ở kinh đô, ông ta từng muốn đích thân đến tận cửa cảm tạ, nhưng bị Lý Huyền Độ uyển chuyển ngăn lại, bảo rằng không cần phải đến vì chuyện này, nếu để người ngoài biết thì không hay.
Hàn Vinh Xương nghĩ lại cũng thấy có lý, nhưng vẫn luôn đặt chuyện này trong lòng. Lần này đến đây, ông ta cố tình mang con ngựa này đến, coi như dốc hết tấm lòng.
Lý Huyền Độ lắc đầu: “Nàng ấy không đến, vẫn đang ở kinh đô. Đợi về rồi huynh hẵng tặng.”
“Sao đệ lại nói thế? Vừa nãy rõ ràng ta đã nhìn thấy nàng nên giờ mới dắt ngựa qua!”
Lý Huyền Độ sững người, hỏi ông ta thấy nàng ở đâu.
Hàn Vinh Xương chỉ về hướng sau lưng hắn: “Ta thấy nàng đi về phía đó…”
Nói đoạn tặc lưỡi thành tiếng, chuyển sang hắn chằm chằm: “Nàng tới hay không mà đệ cũng không biết á?”
Lý Huyền Độ quay đầu nhìn thoáng qua, chẳng buồn giải thích, mặc kệ Hàn Vĩnh Xương.
Bồ Châu theo chân thị nữ đến đầm nước gần với ly cung, rốt cuộc cũng trông thấy bóng dáng Hoài Vệ.
Cậu bé đang đứng chung một chỗ với Hàn Xích Giao, gần đó còn có bảy tám người đàn ông trẻ tuổi vận hoa phục. Phần lớn những người ấy Bồ Châu đều nhận ra: vương tử A Cổ Thái Hòa Vu của nước Ba Tư, vương tử Úy Trì Thắng Đức của nước Vu Điền, còn lại một người là Thất lang nhà Thượng Quan, số còn lại đều là con cháu thế gia vọng tộc trong kinh thành. Bọn họ tụ tập bên hồ nước, hào hứng nhìn nô lệ luyện ưng cho chim ưng thử bay sát mặt nước, chuẩn bị cho cuộc săn ngày mai.
Không ngờ vừa tới đây, Hoài Vệ đã đụng phải sao chổi Hàn Xích Giao.
Nơi này cũng thật trùng hợp, bên bờ nước!
Bồ Châu căng thẳng, nhưng chưa vội tiến lên, mà sai tỳ nữ đi gọi Hoài Vệ quay về.
Tỳ nữ đi đến gọi cậu quay về, nhưng Hoài Vệ đang xem đến mê mẩn, vẫn không chịu nhúc nhích. Tỳ nữ đành nói: vương phi đến rồi. Cậu quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Bồ Châu đã đến, đang bước về phía mình, đành uể oải ra đón, vừa đi vừa năn nỉ: “A tẩu, cho đệ xem thêm một lát nữa đi! Chỉ một lát thôi! Xem xong đệ sẽ về cùng A Lục.”
Bồ Châu dừng bước, còn chưa kịp nói gì thì Hàn Xích Giao đã trông thấy nàng, ánh mắt sáng rực.
Trước kia Lý Lệ Hoa từng giam hắn ta suốt mấy ngày liền, đến khi được thả ra thì mới hay trong nhà đã định luôn hôn sự cho hắn. Đằng gái là cháu gái nhà họ Diêu. Hắn tìm cơ hội lén đến xem mặt thì phát hiện người ấy có dung mạo bình thường, trong lòng vô cùng thất vọng. Nhưng hắn cũng rõ, tôn nữ họ Bồ mà hắn thầm yêu nay đã thành tiểu cữu mẫu của mình, không thể gả cho hắn được nữa. Cưới xin do cha mẹ quyết, bằng thân phận địa vị như hắn thì cũng không có quyền cự tuyệt, vì thế đành buông xuôi, sống tiếp cho qua ngày đoạn tháng, nào ngờ lại có thể gặp nàng ở nơi này.
Ánh chiều tà chiếu xuống mặt nước, phản chiếu từng gợn sóng vàng lấp loáng. Giai nhân đứng bên bờ nước như đang đắm mình trong ánh hào quang, gió chiều phơ phất, tà váy tung bay, nhìn từ xa như đạp lên hoa sen, rẽ nước mà đến.
Hàn Xích Giao nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi nàng cau mày liếc hắn một cái, hắn mới hoàn hồn. Không những hắn chẳng lấy làm giận, ngược lại cõi lòng còn rộn ràng vui sướng. Ở đây có biết bao công tử quyền quý, nhưng hắn vẫn người đầu tiên lọt vào mắt nàng, đủ thấy trong mắt nàng, hắn là người đặc biệt đến nhường nào. Nghĩ thế, hắn liền hớn hở lao đến.
Ban nãy những người bên bờ nước còn đang mải tranh cãi xem chim điêu tím nhà mình vượt trội hơn chim cắt trắng nhà khác ở điểm nào, nhưng giờ cũng im bặt, đồng loạt quay đầu nhìn sang, nhất thời không ai lên tiếng.
Hàn Xích Giao chạy đến trước mặt Bồ Châu, nói bằng giọng điệu lấy lòng: “Tiểu thục nữ, ta mang đến mấy con chim săn, đều là giống tốt đã được huấn luyện, biết nghe hiệu lệnh. Nếu nàng thích thì cứ lấy mà chơi, kèm theo nô lệ luyện chim nữa cũng được.” Nói đoạn hắn quay đầu, lớn tiếng gọi nô lệ luyện chim của mình đến.
Nhóm nô lệ vâng lệnh, chẳng mấy chốc đã chạy đến, giơ cao mấy con ưng săn trên tay, quỳ gối trên đất để vương phi có thể nhìn rõ hơn.
Hàn Xích Giao định giới thiệu từng con, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Hoài Vệ đã nổi giận, lớn tiếng la lên: “Ngươi có ý gì đây? Ban nãy ta bảo ngươi cho ta một con, ngươi sống chết không chịu! Sao giờ lại quay sang tặng cả cho a tẩu của ta rồi?”
Hàn Xích Giao biện bạch: “Ngài là con nít, biết gì về chim săn đâu mà đòi ta tặng?”
Lúc này, vương tử nước Vu Điền là Úy Trì Thắng Đức cũng bước lại gần, ra hiệu cho nô lệ của mình dâng lên một con trắng, nhìn Bồ Châu nói: “Nếu vương phi thích, con này tên là Sơn Hậu Tuyết, ta đã thuần dưỡng nhiều năm, vô cùng nghe lời, ta nguyện dâng tặng vương phi.”
Y ngừng một lát rồi nói thêm: “Nghe nói phụ thân của vương phi chính là Bồ Tả trung lang tướng năm xưa. Khi ông ấy đi sứ, từng đi qua nước ta, có duyên gặp gỡ tiểu vương. Khó có dịp gặp được vương phi như hôm nay, đúng là may mắn của tiểu vương. Đây chỉ là chút tấm lòng của ta.”
Bồ Châu nghe y nhắc đến việc từng có giao tình với phụ thân nàng thì ngẩn ra. Nàng liếc nhìn vị vương tử đến từ Tây Vực ấy, đang định mở miệng từ chối thì Hoài Vệ đã mừng quýnh lên.
Cậu vốn đã để mắt đến con chim trắng kia, nhưng vì không quen biết vương tử Vu Điền nên không tiện mở miệng xin, nào ngờ đối phương lại chủ động dâng tặng, sao có thể không nhận, liền nhanh nhảu nói: “Được, được, ta sẽ nhận thay a tẩu…” Nói rồi định đưa tay đón lấy, nhưng bỗng nghe phía sau có người gọi tên mình.
“Hoài Vệ!”
Cậu dừng tay, nhìn lại thì trông thấy Tứ huynh Lý Huyền Độ đang đứng sau lưng cách đó không xa, đưa mắt nhìn sang bên này.
Cũng không rõ hắn đã đến từ lúc nào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận