Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 55: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích

Bồ Châu (Dịch)

  • 14 lượt xem
  • 4081 chữ
  • 2025-12-08 07:59:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Rời cung Bồng Lai, hai người trở về vương phủ, vừa vào đến tẩm đường, Bồ Châu không cởi trang sức, cũng không thay y phục, chỉ lặng lẽ nhìn Lý Huyền Độ để mặc Lạc Bảo hầu hạ hắn thay bộ y phục đã mặc suốt cả ngày, đổi sang trường bào rộng rãi thường mặc lúc tĩnh tu. Thay xong, hắn thảnh thơi bước ngang qua trước mặt Bồ Châu, định rời khỏi tẩm đường.

“Điện hạ, xin dừng bước!” Bồ Châu gọi hắn lại.

Hắn dừng chân, ngoảnh lại nhìn nàng.

Bồ Châu nhịn xuống một bụng ấm ức, cho người lui hết ra ngoài: “Điện hạ, ta muốn thương lượng lại với điện hạ chuyện vừa nói trong cung Hoàng tổ mẫu…”

“Ta cũng muốn đi!” Nàng nói thẳng.

Lý Huyền Độ đáp: “Tốt hơn hết là nàng ở lại nghỉ ngơi trong phủ. Ta nói rồi, chờ hết kỳ săn thu, ta sẽ đưa nàng đến nước Khuyết.”

Bồ Châu bước tới gần, dè dặt kéo nhẹ tay áo hắn, thấy hắn không hất ra, nàng ngước lên nhìn hắn, vành mắt đỏ lên, như thể sắp khóc đến nơi: “Điện hạ, ta nghe nói lần này những phu nhân có chút vai vế trong kinh đều được đi cả. Ai nấy đều đi, chỉ mỗi mình ta ở lại, chẳng phải sẽ khiến họ cười chê ta sao?”

Nói xong, nàng lắc nhẹ ống tay áo hắn mấy cái, ra vẻ nũng nịu.

Tiếc rằng người trước mặt nàng không phải Lý Thừa Dục.

Lý Huyền Độ chẳng hề động lòng, đáp: “Hôm ấy nàng bị dọa đến nỗi đi không nổi, chính ta bế nàng ra ngoài. Bao nhiêu ở người đều đã nhìn thấy. Lần này nàng ở nhà dưỡng sức, ai dám chê cười nàng chứ?”

Bồ Châu khựng lại, buông tay áo hắn ra.

Hắn cũng không để bụng, cúi đầu vuốt phẳng phần tay áo bị nàng kéo lệch.

Bồ Châu nhẫn nhịn, bước đến hé cửa nhìn ra bên ngoài, khi chắc rằng không có tai mắt nào lảng vảng xung quanh thì mới quay lại, đổi giọng nói: “Điện hạ, chàng chớ quên điều ta từng nói với chàng. Hoàng mụ kia tinh ranh lắm, ta mà không đi, bị bà ta giục giã thì còn đỡ, chỉ sợ bà ta sẽ gây chuyện phá bĩnh.”

Lý Huyền Độ thản nhiên nói: “Đó là việc của nàng, nàng tự liệu để xử lý. Ta đến tĩnh thất, đừng tới quấy rầy ta!” Dứt lời liền bỏ nàng lại, nhấc chân rảo bước đi mất.

Bồ Châu tức không chịu nổi, nhưng lại chẳng thể làm gì được, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào đủ sức thuyết phục hắn. Đêm đến, nàng trằn trọc trở mình mãi không ngủ nổi, trong khi Lý Huyền Độ thì ngủ rất ngon, một giấc đến tận sáng.

Mấy ngày liền đều như vậy. Dù Bồ Châu có làm nũng thế nào, tha thiết cầu xin ra sao, hay bày tỏ nguyện vọng muốn đi cùng đến thế nào, hắn vẫn không chịu gật đầu.

Chớp mắt, ngày khởi hành đã gần kề. Lý Huyền Độ, Hàn Vinh Xương cùng những người khác sẽ phải xuất phát trước đến bãi săn chuẩn bị, nghênh đón Hoàng đế ngự giá.

Bồ Châu càng thấy phẫn hận, cũng như càng thêm kiên định rằng làm Hoàng Thái hậu là điều vô cùng quan trọng và cần thiết.

Cái gì mà vương phi!

Dù địa vị có cao đến đâu, bề ngoài trông có vẻ vinh hiển thế nào, chung quy vẫn bị bóp nghẹt trong tay người khác. Chỉ một chuyện nhỏ như có được đi săn mùa thu hay không, cũng phải đợi người khác định đoạt! Cho dù sau này có thật sự trở thành Hoàng hậu, nếu Hoàng đế nhìn nàng không thuận mắt, thì chỉ cần đội cho nàng cái tội “thất đức” là có thể đạp nàng xuống mười tám tầng địa ngục, không thể ngóc đầu lên được.

Chỉ có Hoàng Thái hậu, mới có thể làm theo ý mình, không còn bị người khác kiểm soát nữa.

Hắn sắp lên đường rồi, nhưng đối với chuyện nàng đòi theo cùng, hắn nhất quyết không đổi ý.

Trước lúc khởi hành, tối hôm ấy nàng ở trong phòng, thu xếp y phục cần mang theo cho Lý Huyền Độ.

Bãi săn tọa lạc tại một nơi gọi là Ngũ Ninh Nguyên, nằm ở hướng Đông Bắc kinh thành. Dựa theo tốc độ hành quân ngày đi đêm nghỉ của đoàn người, phải mất bảy tám ngày mới đến nơi. Cả đi lẫn về mất chừng nửa tháng, chưa thể còn phải ở lại đó hơn nửa tháng, cộng lại là hơn một tháng trời.

Bồ Châu vừa tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm, thong thả chải mượt suối tóc dài vừa gội sạch và hong khô tóc, trong lúc ấy nhóm tỳ nữ thì tất bật phân loại, gấp gọn từng món y phục cho vào rương hành lý.

Áo bào trực lĩnh mặc hằng ngày, trang phục tay bó để đi săn, triều phục dùng khi dự các nghi lễ trang trọng, còn có áo trong, vớ, các loại đai da, cùng mấy đôi giày ống phối hợp với từng bộ y phục… Tất cả đều được xếp đủ trong hai chiếc rương. Nàng đang nhìn thì chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, biết hắn đã về nên vội buông lược, ra đón hắn vào phòng, rồi chỉ tay về phía hai chiếc rương nói: “Đây y phục ta chuẩn bị cho chàng. Chàng xem thử có thiếu gì không để ta thêm vào cho.”

Lý Huyền Độ liếc qua, khẽ gật đầu: “Làm phiền nàng rồi.”

Bồ Châu bảo đám tỳ nữ lui xuống nghỉ ngơi, chờ hắn nằm yên trên giường, nàng mới đi đóng cửa, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo ngoài, để lộ một chiếc áo mỏng màu hồng nhạt mềm mại, ôm sát người, rồi chui lên giường, che miệng khẽ ngáp, than nhẹ: “Trời trở lạnh, sân sau đầy cành khô lá úa, hôm nay ta đã sai người dọn dẹp một lượt, tự mình giám sát cả ngày, giờ mệt lắm rồi. Điện hạ cứ tự nhiên, ta ngủ trước đây.” Nói rồi nàng nghiêng người nằm xuống, quay mặt về phía Lý Huyền Độ vẫn đang đọc sách.

Nàng vừa nằm xuống đã ngủ say được ngay, thân mình hơi cuộn lại.

Lý Huyền Độ tựa nửa người vào đầu giường, lật một trang sách, ánh mắt vô thức liếc sang nàng, rồi khựng lại.

Không biết vì sao, chiếc áo mỏng manh trên người nàng lại bung lơi, để lộ một khoảng ngực nõn nà, mập mờ ẩn hiện.

Mỹ nhân nằm nghiêng, mặt như phù dung, ngực như tuyết mềm, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, thật khiến người ta mơ màng vô hạn.

Lý Huyền Độ cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi.

Hắn liếc mấy lần, rốt cuộc không nhịn được nữa, thò tay kéo tấm chăn bị trượt xuống ngang hông nàng lên đến tận cổ, bọc kín cả người nàng.

Bồ Châu dường như bị hắn quấy nhiễu giấc mơ, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài khẽ run. Nàng mơ màng lật người, cơ thể lả lướt, sượt nhẹ qua hắn.

Lý Huyền Độ không hề động đến nàng, cũng chẳng đẩy nàng ra, vẫn ngồi yên dựa đầu giường, tiếp tục đọc sách như cũ.

Bồ Châu dán vào hắn một lúc, phát hiện hắn không có phản ứng gì, liền cắn răng, quyết định liều một phen.

Nếu không thử thì ngày mai hắn sẽ rời đi mất!

Nàng mở mắt, vươn một tay đặt lên bụng hắn, chầm chậm vòng qua eo hắn. Thấy hắn vẫn không đẩy ra, ánh mắt còn dán chặt vào quyển sách, giống như được cổ vũ, nàng đánh liều, rút quyển sách gì đó hắn đang cầm, tiện tay ném lên gối, cả người trèo lên ngực hắn.

Cuối cùng hắn cũng ngẩng mắt nhìn nàng.

Tim Bồ Châu đập thình thịch, có phần hồi hộp, nhưng nàng hiểu rất rõ, bước tiếp theo mình nên làm gì.

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đang dần trở nên trầm tối kia, ghé sát lại, hé môi ngậm yết hầu hắn, cắn nhẹ một cái. Một bàn tay mềm mại cũng lẳng lặng luồn vào trong cổ áo hắn, dịu dàng vuốt ve lồng ngực hắn.

Cuối cùng người đàn ông kia cũng nhắm mắt, mặc nàng tùy ý làm bừa trên cơ thể mình, hưởng thụ sự hầu hạ của nàng.

Bồ Châu thấy gần đủ rồi, dừng lại, một lần nữa ngước mắt lên nhìn hắn, hơi thở phập phồng, khẽ gọi: “Điện hạ…”

Lý Huyền Độ không mở mắt, chỉ “ừm” nhẹ một tiếng, chưa để nàng kịp mở lời thì đã nói tiếp: “Ta nói trước, ta sẽ không đưa nàng đi cùng đâu. Ở nhà đợi ta về.”

Bồ Châu khựng lại, nhìn hắn chằm chằm.

Hắn cũng mở mắt, nhìn nàng.

Bồ Châu biết rất rõ, càng là lúc thế này, nàng càng không thể dừng lại.

Lần trước ở Ưng đài, nàng đã học được bài học này.

Đã biết bản thân xui xẻo, thì chỉ cần làm cho xong chuyện kế tiếp với hắn là được.

Nhưng nàng không nén nổi hụt hẫng cùng bực tức trong lòng, nào còn tâm trí để tiếp tục, người thì vẫn nằm trên ngực hắn, song chẳng buồn nhúc nhích.

Lý Huyền Độ đợi một lát, thấy nàng bất động, lạnh lùng hừ một tiếng: “Xuống dưới! Lo mà ngủ đi!”

Bồ Châu tức giận, lăn khỏi người hắn.

Hắn cũng ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo bị nàng kéo loạn, rồi thổi tắt đèn nằm xuống.

Đêm ấy không ai nói thêm lời nào, hai người quay lưng lại với nhau mà ngủ Sáng sớm hôm sau hắn dậy, mang theo Diệp Tiêu cùng vài thân vệ, bỏ lại nàng rồi lên đường, chỉ để Lạc Bảo ở lại, còn căn dặn nàng rằng mấy ngày tới không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, có việc gì thì sai phái Lạc Bảo.

Hắn khăng khăng bắt nàng ở nhà. Bồ Châu vừa thất vọng vừa phẫn nộ, đành tự tính toán đường khác.

Thật ra, nếu không vì nghĩ đến Hoài Vệ, trước thái độ kiên quyết này của hắn, Bồ Châu không đi cũng chẳng sao, ngoan ngoãn ở lại đợi hắn về là được. Dù sao thì kế hoạch riêng tư trong lòng nàng cũng không quan trọng chuyện sớm hơn hay muộn hơn một hai tháng.

Nhưng Hoài Vệ thì khác.

Vừa nghĩ đến Hàn Xích Giao thì Bồ Châu dù thế nào cũng chẳng yên tâm nổi. Khổ nỗi nàng không thể nói thẳng với Lý Huyền Độ rằng, nàng lo Hoài Vệ gặp Hàn Xích Giao rồi xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng.

Bây giờ chỉ còn lại một cách cuối cùng: chờ hắn đi rồi, nàng sẽ mặt dày đến chỗ Khương thị, cầu xin bà cho nàng được đi theo.

Chỉ cần nhận được một lời nói từ Khương thị là nàng có thể lên đường ngay. Đến được đó rồi, nàng không tin hắn sẽ đuổi nàng về.

Vương phủ rộng lớn, sau khi nam chủ nhân rời đi, nhìn có vẻ hiu quạnh hơn hẳn.

Bồ Châu dự định sau buổi trưa sẽ đến cung Bồng Lai bái kiến Khương thị. Nào ngờ còn chưa đến giờ ấy thì chuyện khác chen vào trước.

Cung Tích Thiện sai người đến truyền lời, nói Trần Thái hậu muốn triệu nàng vào cung hỏi chuyện.

Bồ Châu sực nhớ tới Lý Quỳnh Dao.

Phó ma ma mất mạng hiển nhiên là vì đã lén lút bám theo nàng. Lý Quỳnh Dao chịu tổn thất về người, nàng ta có thể không trách Tiêu thị, nhưng chắc chắn sẽ trút giận lên đầu nàng.

Trần Thái hậu này vốn chẳng phải người hiểu chuyện gì cho cam, cả đời chỉ được cái tốt số nên mới được hưởng phúc. Khi còn trẻ, nhờ có dì ruột là Thái hoàng Thái hậu họ Trần (trước là Trần Tần), nên bà ta mới có cơ hội tiến cung, gia nhập hậu cung của Minh Tông, sinh được Lý Lệ Hoa cùng Nhị Hoàng tử, Tấn vương. Sau này Tấn vương nối ngôi, trở thành Hoàng đế Hiếu Xương, nhờ vậy nên được phong làm Thái hậu. Sau khi lên ngôi Thái hậu, bà ta lại càng thiên vị, bao che cho con cháu một cách mù quáng. Hôn sự giữa Lý Lệ Hoa và Hàn Vinh Xương năm xưa, chính là do một tay bà ta sắp đặt.

Hôm nay Lý Huyền Độ vừa mới rời phủ trước đó không lâu, thì ngay sau đó bà ta đã truyền chỉ gọi nàng vào cung, thử hỏi còn có chuyện gì hay ho?

Lo sợ gặp phải bất trắc, Bồ Châu liền phái Hoàng mụ đi báo tin cho Thẩm Cao, chỉnh trang dung mạo qua loa, rồi theo người tới truyền chỉ vào cung, được dẫn tới cung Tích Thiện.

Vì thể chất mập mạp, yếu ớt, nên Trần Thái hậu không thể ngồi xếp bằng trên giường lâu được, từ lâu đã quen ngồi ghế chân cao. Lúc này, bà ta đang ngồi trên một chiếc ghế cao, và quả nhiên, đúng như Bồ Châu dự đoán, Lý Quỳnh Dao cũng có mặt ở đó.

Bồ Châu hành lễ, Trần Thái hậu gật đầu hờ hững, sau đó lên tiếng: “Bồ thị, hôm nay gọi ngươi đến, là để hỏi một vài chuyện liên quan đến vụ cháy ở Trừng viên.”

Bồ Châu khó hiểu, hỏi: “Đêm ấy quả thực thần thiếp cũng có mặt ở Trừng viên, nhưng không biết Thái hậu muốn hỏi gì?”

Thái hậu nói: “Lão thân nghe nói đêm xảy ra hỏa hoạn, mọi người đều đang ở yến tiệc, chỉ có một mình ngươi xuất hiện gần nơi xảy ra đám cháy. Trùng hợp thay, Phó ma ma làm việc cho Ninh Thọ lại chết cháy trong vụ đó. Lão thân muốn hỏi, lúc ấy ngươi không hề trông thấy bà vú ấy sao?”

Lúc nói những lời này, vẻ mặt Trần Thái hậu vô cùng nghiêm nghị, đôi mắt nhìn nàng không rời.

Bồ Châu lắc đầu: “Khi đó thần thiếp ra ngoài thay xiêm y, vì có uống mấy chén nên cũng hơi chếnh choáng. Vừa lúc xảy ra hỏa hoạn, thần thiếp hoảng loạn, chỉ một lòng tìm đường thoát thân, quả thực không hề thấy Phó ma ma đó…”

“Ngươi nói dối!”

Lý Quỳnh Dao cắt ngang lời Bồ Châu, sai người dẫn một cung nữ lên, nói với nàng ta: “Ngươi đã thấy những gì trong đêm đó, không cần sợ, cứ kể hết cho Thái hậu!”

Cung nữ cúi đầu nói: “Khởi bẩm Thái hậu, đêm ấy nô tỳ cũng trùng hợp đi ngang qua đó thì thấy Tần vương phi và Phó ma ma va phải nhau xa. Phó ma ma uống say, bước đi không vững, vô ý đụng vào vương phi, dù bà ấy đã lập tức cúi đầu xin lỗi, nhưng vương phi không chịu bỏ qua, còn đẩy bà ta một cái. Phó ma ma ngã xuống đất, không đứng dậy được nữa. Sau đó vương phi rời đi, không lâu sau thì viện bốc cháy. Vương phi thân phận tôn quý, nô tỳ phận mỏng lời nhẹ, trong lòng sợ hãi, mãi không dám nói ra. Nhưng đêm qua nô tỳ nằm mơ thấy Phó ma ma, bà ấy chết thảm, trách nô tỳ không nói rõ chân tướng giúp bà ấy. Nô tỳ sợ bà ấy lại đến đòi mạng, nên hôm nay mới phải nói ra …”

Trần Thái hậu nhìn sang Bồ Châu, lạnh giọng: “Bồ thị, ngươi còn lời nào để nói không? Bà vú kia chỉ sơ ý va vào ngươi, sao ngươi có thể làm ra chuyện này? Đẩy người ta ngã đã đành, nhưng chẳng lẽ vụ cháy kia cũng dính dáng đến ngươi?”

Bồ Châu nói: “Những gì cung nữ kia nói đều là vu khống, lời lẽ phiến diện một chiều, mong Thái hậu soi xét. Nếu Thái hậu không tin thần thiếp, thì có thể chuyển vụ này sang Tông Nhân Phủ hoặc Đại Lý Tự, thần thiếp nguyện đối chất với cung nữ kia ngay tại công đường.”

Sắc mặt Trần Thái hậu vốn đã khó coi, lúc này giận đến mức lớp thịt trên mặt cũng run lên. Một bàn tay đeo đầy nhẫn ngọc đập mạnh lên tay vịn của ghế cao, cả giận nói: “Bồ thị, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ lão thân không trị được ngươi?”

Bồ Châu quỳ xuống, cúi đầu nói: “Thái hậu bớt giận, thần thiếp nào dám bất kính với Thái hậu? Nhưng tội danh giết người phóng hỏa này quá mức nghiêm trọng, thần thiếp không có gan làm chuyện việc tày đình ấy.”

Tuy Trần Thái hậu đã tin lời của Lý Quỳnh Dao, nhưng dẫu sao bà ta cũng lăn lộn trong hậu cung nửa đời, hiểu rõ vị trí của mình, ngay cả Hoàng hậu Thượng Quan còn chẳng để bà ta vào mắt, nói gì đến vị ở cung Bồng Lai kia.

Tần vương phi không phải người bà ta có thể dùng tư hình.

Bà ta liếc nhìn người đang quỳ dưới chân mình, khịt mũi, sẵng giọng nói tiếp: “Xem ra miếu này của lão thân quá nhỏ, không chứa nổi Đức Phật như ngươi. Chuyện này liên quan đến mạng người, đêm đó đã có người tận mắt thấy ngươi tranh chấp với Phó ma ma, lão thân có vô dụng đến đâu thì cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Ngươi cứ ở đây, nhớ kỹ lại xem đêm đó ngươi đã làm những gì!” Dứt lời liền đứng dậy.

Lý Quỳnh Dao không cam tâm, vội tiến lên đỡ tay bà ta, nói: “Hoàng tổ mẫu, nàng ta hại chết Phó ma ma của con, sao lại tha dễ thế được?”

Trần Thái hậu đạp: “Không vội, đợi nàng nhận tội, đương nhiên sẽ cho con câu trả lời thỏa đáng!”

Đúng là tai ương từ trên trời rơi xuống.

Bồ Châu hiểu rằng hẳn Trần Thái hậu cũng không dám làm gì nàng, nhưng chuyện trách phạt thì chắc không thoát khỏi.

Nàng sốt ruột, đang nghĩ tại sao đến giờ mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ phía Thẩm Cao, thì chỉ một lúc nhanh sau, động tĩnh đã đến rồi. Cung nhân hối hả chạy vào, báo rằng Hoàng hậu đã đến, nhưng còn chưa kịp nói hết hơi thì ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hoàng hậu Thượng Quan đích thân xuất hiện, vừa bước vào đã quét mắt nhìn sang Tần vương phi đang quỳ dưới đất, rồi liếc tới một cung nữ đang quỳ gần đó, vẻ mặt tức giận, nháy mắt ra hiệu với ma ma đi theo.

Ma ma ấy xông lên, giơ tay giáng cho cung nữ một cái tát như trời giáng, khiến nàng ta ngã sấp xuống đất, khóe miệng rớm máu.

Ngay sau đó, bà ta rút trâm cài trên đầu, chĩa thẳng đầu nhọn, đâm loạn xạ vào mặt cung nữ, vừa đâm vừa mắng: “Gan chó chọc trời! Dám ăn nói hàm hồ, vu hãm vương phi! Ngươi chán sống rồi đúng không!”

Những vệt máu nhanh chóng loang ra trên gương mặt cung nữ, nàng ta nằm lăn trên đất, vừa trốn tránh vừa khóc lóc thảm thiết, không ngừng van xin tha mạng.

Ma ma còn chưa hả giận, sai người đi lấy dao, định cắt lưỡi cung nữ kia.

Cung nữ sợ đến vỡ mật, bất chấp tất cả, nhào tới chân công chúa, ngẩng khuôn mặt bê bết máu như tổ ong lên, cầu xin được cứu mạng.

Lý Quỳnh Dao bị cảnh tượng này dọa cho sững người, vừa hoàn hồn thì hốt hoảng phản bác: “Mẫu hậu! Những gì nàng ta nói đều là sự thật, hôm đó nàng ấy thực sự trông thấy—”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Hoàng hậu Thượng Quan nghiêm khắc quát mắng.

Lý Quỳnh Dao vội quay sang cầu cứu Trần Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu!”

Trần Thái hậu cố nén giận, hỏi: “Hoàng hậu, người có ý gì?”

Lúc này Thượng Quan Hoàng hậu mới bước đến trước mặt Trần Thái hậu, kính cẩn hành lễ, rồi nói: “Chuyện này sao có thể là Tần vương phi gây ra? Cung nữ này nói năng bậy bạ, lừa gạt Thái hậu, thần thiếp nhịn không nổi nên mới ra tay, dạy dỗ nàng ta thay Thái hậu.”

Trần Thái hậu nhất thời không nói nên lời. Thấy tình thế bất lợi, cung nữ nọ kinh hãi đến thất thần, thấy ma ma đi cùng Hoàng hậu vừa nhặt lên một con dao găm, sai người cạy miệng nàng ta. Cung nữ sợ đến hồn vía lên mây, chỉ biết liên tục dập đầu, vừa khóc vừa nói: “Công chúa bắt nô tỳ phải nói như thế! Nô tỳ không dám trái lời, xin Hoàng hậu tha mạng…”

Khuôn mặt nàng ta đầy máu lẫn nước mắt, trông chẳng khác nào ma quỷ.

Hoàng hậu lộ ra vẻ mặt ghê tởm, sai người kéo cung nữ kia ra ngoài đánh chết, lấy đó làm gương.

Tiếng kêu cứu thê thảm của cung nữ kia vừa vang lên, người đã bị lôi xềnh xệch ra ngoài.

“Nhưng mà mẫu hậu―”

Sắc mặt Lý Quỳnh Dao tái nhợt, run giọng gọi.

Hoàng hậu Thượng Quan nói: “Con về cung Bích Diện tự kiểm điểm cho ta! Khỏi đi săn thu kỳ này!”

Lý Quỳnh Dao giậm chân, hằn học liếc Bồ Châu một cái rồi xoay người bỏ chạy.

Hoàng hậu Thượng Quan đi đến trước mặt Bồ Châu, người vẫn đang quỳ dưới đất, đích thân đỡ nàng dậy, áy náy nói: “Tất cả là lỗi của ta, không dạy dỗ công chúa cẩn thận, khiến đệ muội hoảng sợ. Muội không sao chứ?”

Bồ Châu xem xong màn kịch, cũng thuận thế đứng lên, nói mình không sao.

Hoàng hậu mỉm cười: “Muội không sao là tốt rồi, sau này ta sẽ quản Ninh Thọ chặt hơn. Bên này cũng ổn cả rồi, muội cứ về trước đi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Bồ Châu cảm tạ, quay sang hành lễ với Trần Thái hậu một cái rồi mới xuất cung. Nàng đang định lên xe ngựa trở về thì bất ngờ gặp được Trần nữ quan từ cung Bồng Lai vừa mới đến, liền vội lại gần bái kiến.

Trần nữ quan thấy nàng bình an rời cung, thở phào nhẹ nhõm, hỏi tại sao Trần Thái hậu lại triệu nàng vào cung.

Chuyện Hoàng hậu Thượng Quan kịp tới giải vây cho nàng, hẳn là do Thẩm Cao đã nhận được tin nàng gửi đi.

Nhưng nàng đâu có phái người đi cung Bồng Lai nhỉ, chuyện này không khỏi khiến nàng giật mình.

Trần nữ quan nói: “Lạc Bảo vừa tới, nói Trần Thái hậu triệu người vào cung, Thái hoàng Thái hậu sai ta tới xem sao.”

Nói đến đây Bồ Châu mới ngộ ra, bèn đem chuyện vừa rồi kể lại một lượt.

Lão nữ quan nghe xong, mày hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ điềm tĩnh, dịu giọng an ủi: “Không sao là tốt rồi. Ngài về đi, ta cũng phải quay về.”

Trong đầu Bồ Châu lóe lên một ý nghĩa, liền nhân cơ hội nói luôn: “Ma ma này, điện hạ đã đi rồi, chuyến này chờ chàng trở về ít nhất cũng phải một hai tháng. Ta đã đắc tội với cả Thái hậu lẫn công chúa, nếu còn lần sau nữa, e là có muốn tránh cũng không tránh được, sợ lại làm kinh động đến Thái hoàng Thái hậu, ta cứ thấy không đành, trong lòng hổ thẹn vô cùng. Nay nhờ ma ma thay ta, dập đầu tạ lỗi với Thái hoàng Thái hậu trước được không?”

Lão nữ quan nhìn nàng, như có điều suy nghĩ, nhưng sắc mặt không biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu đồng ý. Sau khi trở về cung Bồng Lai, bà thuật lại chuyện vừa rồi một lượt.

Khương thị hỏi: “Hoàng hậu cũng đến à?”

“Vâng.”

Khương thị trầm ngâm một lát, bình thản nói: “Vậy cũng tốt, ta cũng đỡ phải lo thêm việc.”

Lão nữ quan chợt nhớ tới mấy lời “phân trần” trước lúc chia tay của tôn nữ Bồ gia, bật cười nói: “Không biết lần này điện hạ nghĩ gì mà lại không mang nàng ấy theo cùng. Một hai tháng cũng chẳng phải ngắn, nô tỳ thấy có vẻ nàng ấy rất muốn đi, nhưng ngại điện hạ, không dám lên tiếng.”

Khương thị nói: “Nó muốn đi, thì cứ để nó đi. Cũng không phải người già bảy tám mươi tuổi như ta, muốn đi cũng không đi nổi. Mọi người đều đi cả, chỉ còn một cô gái nhỏ lẻ loi trông nhà, nghĩ cũng tội. Ngươi sai người báo cho con bé một tiếng, bảo nó đi cùng xe với Hoài Vệ và Tuệ Nhi, cứ nói là ý của ta.”

Lão nữ quan mỉm cười đồng tình.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top