Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 54: Dấu Chân Trong Tro Tàn

Bồ Châu (Dịch)

  • 19 lượt xem
  • 3578 chữ
  • 2025-12-08 07:57:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Người nằm cạnh đã trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại nhịp thở nhẹ nhàng và đều đặn của nàng.

Lý Huyền Độ mở mắt, quay mặt nhìn về phía nàng.

Nàng nghiêng người nằm trên gối, dáng vẻ ngủ say ngọt ngào đến mức e là sấm sét trên trời cũng không thể đánh thức nàng được.

Lý Huyền Độ nhìn nàng, thoáng chốc ngẩn người.

Đêm đó sau khi trở về từ Ưng đài, nàng chưa từng một lần chủ động đến gần hay tỏ ra muốn gần gũi với hắn.

Đối với Lý Huyền Độ, đó tất nhiên là điều hắn cầu còn không được. Thế nhưng đồng thời, hắn lại càng khẳng định một chuyện.

Cháu gái của Bồ Du Chi quả nhiên là hạng tham danh chuộng tiếng, bon chen vụ lợi, đôi mắt kia tuy thật đẹp đẽ, nhưng lại chứa đầy mưu toan. Một khi đã xác định hắn không thể thỏa mãn được dã tâm và dục vọng của mình, dường như nàng cũng quên luôn nàng vẫn còn một thân phận khác, vương phi của hắn.

Như đêm nay, hắn đã thân chinh đi đón nàng, lại còn thuận theo ý nàng, ôm nàng giữa chốn đông người, về đến phủ còn tự tay bôi thuốc cho nàng.

Trước đêm nay, Lý Huyền Độ chưa từng nghĩ mình sẽ làm ra những chuyện như thế. Thế nhưng hắn đã làm rồi.

Vậy mà nàng chỉ đáp lại bằng một câu cảm ơn.

Dĩ nhiên, trước khi làm những việc ấy, Lý Huyền Độ chưa từng nghĩ đến chuyện nàng sẽ báo đáp hắn bằng cách nào.

Nhưng nhìn cách nàng phản ứng đi kìa? Nàng thản nhiên chìm vào giấc ngủ yên bình ngay sau đó, trong khi hắn thì không tài nào ngủ được, điều này khiến hắn cảm thấy vừa bức bối vừa khó chịu.

Lý Huyền Độ đã không còn là thiếu niên ngờ nghệch, hắn biết rất rõ mình đang gặp phải chuyện gì.

Hắn tự suy xét một hồi, cảm thấy có khi nào vì sống thanh đạm quá lâu, nên đêm nay mới cảm thấy cơ thể nàng cũng không tệ lắm, tấm lưng trần dù trầy xước nhưng cũng vẫn rất đẹp, cũng có vài phần quyến rũ.

Không hiểu sao, điều này lại khiến Lý Huyền Độ thấy hụt hẫng và thất vọng, nhất là khi thấy nàng một lần nữa bỏ mặc hắn, say sưa ngủ thiếp đi.

Hắn chuyển sang tự kiểm điểm, bởi hình như hắn quá nuông chiều nàng mất rồi.

Nàng đâu xứng nhận được sự đối xử như thế từ hắn.

Hắn không nhìn nàng ngủ nữa, quay mặt đi, nhắm mắt lần nữa.

Bên ngoài màn, ánh nến trên giá cũng vừa vụt tắt, bên trong màn chìm vào bóng tối mơ hồ.

Trong bóng tối, hắn điều hòa lại hơi thở, xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, tâm trí dần tỉnh táo trở lại, ngay sau đó, hắn bắt đầu nhớ đến những chuyện nàng vừa trải qua đêm nay.

Thành thật mà nói, hắn có phần sợ hãi.

Đúng là đêm nay nàng đã gặp phải nguy hiểm. Nếu không phải nhờ cơ trí, lại thêm vài phần may mắn, thì có khi nàng đã bị Thẩm Dương phát hiện, hoặc là chịu chung số phận với bà vú già kia, hoặc bị thiêu chết ngay tại chỗ.

Mặc dù nàng thực dụng, khiến hắn coi thường nàng, mặc dù hắn buộc phải chấp nhận cuộc hôn nhân không mong muốn này vì tình thế, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn hy vọng nàng xảy ra chuyện.

Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mà thôi. Bản chất con người là ham muốn danh vọng, giàu sang và địa vị, đó không phải là tội chết.

Rốt cuộc Thẩm Dương đang mưu đồ điều gì? Để giữ bí mật, gã đã giết bà vú già ở cùng công chúa Ninh Thọ suốt bao năm mà không hề do dự?

Trước lúc hắn đưa nàng về, trùng hợp thay gã lại nhìn thấy nàng ở gần hiện trường xảy ra đám cháy?

Bằng sự cảnh giác và thâm hiểm của gã, liệu gã có nghi ngờ rằng lúc ấy nàng cũng ở gần đó hay không? Liệu sau này gã có gây bất lợi gì cho nàng hay không?

Lý Huyền Độ nhắm mắt, chợt nhớ ra hình như nàng rất sợ lạnh, nhưng chưa khi nào chịu ngủ yên, cứ lăn qua lăn lại, chăn mền thường bị nàng đá văng ra.

Trùng Dương [1] đã qua, thu ẩm sắp hết, nửa đêm về sáng trời sẽ trở lạnh.

[1] Trùng Dương: ngày mồng chín tháng chín Âm lịch.

Hắn mò mẫm trong bóng tối, vươn tay kéo chiếc chăn bông đã trượt khỏi người nàng lên, giúp nàng đắp kín lại.

…

Yến tiệc mừng sinh thần của Tiêu thị vốn định tổ chức thâu đêm, nhưng vì vụ hỏa hoạn bất ngờ xảy ra nên đã bị gián đoạn đột ngột, nhóm mệnh phụ lục tục kéo nhau ra về.

Một khi đám cháy đã bùng lên thì rất khó để khống chế, bắt đầu từ viện Tích Bích ở trung tâm rồi lan ra, thiêu rụi mấy tòa kiến trúc lân cận suốt đêm. Mãi đến nửa đêm về sáng mới được dập tắt từ từ.

Trời vừa sáng, Kinh Triệu Doãn hay tin Trừng viên bị cháy đêm qua, đích thân đến thăm hỏi và điều tra tình hình.

Thẩm Dương dường như đã thức trắng đêm chỉ đạo dập lửa, hai mắt đỏ ngầu, tự mình đến tiếp chuyện Kinh Triệu Doãn. Gã giải thích rằng trong yến tiệc đêm qua có màn thả chim bồ câu biểu diễn, dưới chân mỗi con chim có treo một ngọn đèn nhỏ. Có khả năng người huấn luyện sơ suất khiến chim bay lạc, ngọn đèn rơi vào viện Tích Bích, dẫn đến vụ cháy bất ngờ.

Kinh Triệu Doãn biết gã quyền cao chức trọng, từ sáng sớm y đã chạy vội sang, chẳng qua là để mượn cớ thắt chặt mối quan hệ, đang lúc thở dài tiếc nuối thì bất chợt ở hiện trường vụ cháy có tiếng hô hoán vang lên. Ngay sau đó, một quản sự của Trừng viên mặt cắt không còn giọt máu chạy tới, bẩm báo rằng: vừa rồi ông ta mới bước vào viện Tích Bích để dọn dẹp hiện trường, bỗng phát hiện một thi thể bị thiêu cháy nằm trong hành lang. Qua nhận dạng, họ phát hiện ra đây rất có thể là Phó ma ma của công chúa Ninh Thọ.

Tối qua, Phó ma ma ấy rời tiệc giữa chừng, sau đó thì không thấy quay lại nữa. Công chúa Ninh Thọ được bà ta nuôi dưỡng thì nhỏ đến lớn, tình cảm sâu sắc, bỗng dưng bà ta mất tăm mất tích khiến công chúa lo lắng vô cùng. Ngay từ đêm qua, Tiêu thị đã sai người tìm kiếm quanh khu vực gần đó nhưng vẫn không thấy manh mối, ai ngờ sáng nay lại có chuyện trớ trêu thế này!

Sắc mặt Thẩm Dương nặng nề, cùng Kinh Triệu doãn lao vào hiện trường, quả nhiên nhìn thấy một thi thể cháy đen.

Một cung nữ ở lại sau khi công chúa rời đi đêm qua đã nhận ra món trang sức bằng vàng trên đầu xác chết, tuy đã cháy đến biến dạng nhưng đúng là của Phó ma ma. Có lẽ đêm qua bà đã vô tình lạc vào viện này, không may bỏ mạng.

Toàn bộ những người chứng kiến đều sửng sốt.

Những vụ cháy gây chết người kiểu này nếu không có ai báo quan, nha môn cũng sẽ không chủ động phái người đi điều tra, huống chi người của Kinh Triệu Doãn cũng đang có mặt tại hiện trường.

Tiêu thị hay tin liền vội chạy đến, thấy cảnh tượng ghê rợn ấy, nàng ta cố nén cơn buồn nôn, sai người bọc thi thể cháy đen, mang đi thu liệm, sau khi thống nhất lời khai với Thẩm Dương thì hớt hải vào cung, tạ tội với công chúa.

Sau một hồi đầu tắt mặt tối, Thẩm Dương tiễn Kinh Triệu Doãn rời đi, rồi quay trở lại viện Tích Bích.

Chỉ sau một đêm, lầu các đã hóa thành đất bằng, khắp sân viện chỉ còn lại những dầm gỗ cháy đen, tường gạch sụp đổ và ngói vụn tan hoang. Vị quản sự thấy nam chủ nhân đã quay về, liền tiến lên bẩm báo rằng đã làm theo lệnh của gã, tạm thời không cho ai đến gần nơi phát hiện thi thể.

Thẩm Dương gật đầu, sai quản sự dẫn người đi thu dọn những nơi bị cháy khác, còn gã thì một mình bước vào vùng tro tàn đen kịt ấy.

Tối qua Lý Huyền Độ bất ngờ xuất hiện, khiến gã buộc phải tạm dừng kế hoạch ban đầu, nhưng vì sợ có điều bất trắc xảy ra nên mới lập tức quay lại, xem xét hiện trường vụ cháy. Nào ngờ lại chạm mặt thê tử của Lý Huyền Độ gần viện Tích Bích.

Dáng vẻ của nàng chật vật khác thường, giống như vừa cuống cuồng trốn ra từ nơi nào đó.

Khi gã siết cổ Phó ma ma của công chúa, người đàn bà ấy đã vùng vẫy điên cuồng, dường như muốn nói gì đó, hai tay còn liều mạng chỉ về phía sau lưng gã. Thế nhưng khi ấy gã chẳng để tâm, sau khi giết người xong cũng không nghĩ kỹ, lập tức rời đi. Nay gặp nàng trong bộ dạng ấy, bản tính đa nghi của Thẩm Dương nhanh chóng trỗi dậy. Chính khoảnh khắc ấy, gã chợt nhớ đến cử chỉ của bà vú già kia, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Sáng nay, sau khi thi thể cháy đen của người phụ nữ kia được phát hiện, mọi việc tạm lắng xuống, gã liền sai người canh giữ, không cho bất cứ ai vào trong. Giờ phút này, hạ nhân đều bị cho lui, gã một mình bước vào hiện trường, rà soát kỹ càng từng ngóc ngách.

Gã lần theo hướng Phó ma ma đã chỉ vào đêm qua, tìm quanh từng chỗ, ban đầu gã chẳng thấy gì, cho đến khi đến một góc tường, ánh mắt rơi xuống nền đất bùn, gã bỗng khựng lại.

Góc tường này quanh năm không có ánh nắng chiếu đến, nền đất xốp ẩm, đêm qua lửa cháy không tới, lại ngược hướng gió nên mặt đất không tích tụ nhiều khói bụi.

Ở một góc trên nền đất, gã trông thấy một đôi dấu chân, nhỏ nhắn, thanh thoát, hẳn là vết giày mây của nữ tử để lại.

Thẩm Dương ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát dấu giày ấy, rồi lại vươn tay, dùng lòng bàn tay đo bề ngang và độ dài của dấu in, sau cùng thì xóa đi vết chân, đứng dậy nhìn về hành lang nơi gã từng bị Tiêu thị đuổi kịp rồi xảy ra tranh chấp. Gã trầm ngâm một lát, tiếp tục dò xét trong đống phế tích.

Cuối cùng, gã dừng lại tại góc Tây Nam của tường viện, ánh mắt tập trung, khóa chặt vào miệng rãnh thoát nước, sắc mặt có phần ngạc nhiên.

Gần miệng rãnh, lớp cỏ mục và lá rụng bị bới tung lên, hiển nhiên là mới bị gần đây.

Gã cúi rạp người xuống, quan sát lòng rãnh, chẳng mấy chốc gã đã xác định được đầu kia của đường rãnh thoát nước nằm cạnh con đường mà gã gặp nàng vào tối hôm qua.

Gã đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn vào góc sân nơi còn lưu lại hai dấu chân nhỏ nhắn, trong đầu dần hiện ra cảnh tượng đêm qua.

Nàng trốn trong góc tường này, tận mắt chứng kiến xung đột giữa gã và Tiêu thị, cùng toàn bộ quá trình gã siết cổ Phó ma ma đến chết. Sau khi gã rời đi, vì lối ra đã bị chặn, nàng tìm được cái rãnh thoát nước này trong sân viện đang bốc cháy, chui ra ngoài qua đó, đúng lúc bị gã quay về bắt gặp.

Điều đó giải thích vì sao lúc ấy, dáng vẻ của nàng lại vô cùng thê thảm, đã thế còn mang theo vẻ kinh hoàng tột độ khi bất chợt nhìn thấy gã.

Thẩm Dương không lo nàng trông thấy cảnh gã siết cổ bà vú già của công chúa. Gã khẳng định, cùng lắm nàng cũng chỉ dám kể lại chuyện này với Lý Huyền Độ, chứ tuyệt nhiên sẽ không tiết lộ với kẻ khác. Điều này không mang lại lợi lộc gì cho nàng.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn này đã phần nào tạo ra bất lợi đối với gã. Riêng chuyện này không cần phải bàn cãi.

Từ nay về sau, mỗi khi hành sự, gã buộc phải cẩn trọng hơn gấp bội.

Gã ước lượng lại khoảng cách giữa chỗ nàng nấp đêm qua với vị trí của gã lúc đó, cuối cùng chỉ còn lại một vấn đề, cũng là vấn đề quan trọng nhất.

Đêm qua, vợ của Lý Huyền Độ, cháu gái của Bồ Du Chi, rốt cuộc có nghe lén được những lời gã trao đổi với tuỳ tùng hay không?

…

Vài ngày sau, vào một buổi chiều chạng vạng, Lý Huyền Độ vừa bước ra khỏi Cao Dương Quán, tới gần cổng cung thì tình cờ chạm mặt Trưởng công chúa Lý Lệ Hoa đang trên đường vào cung thăm Trần Thái hậu.

Đêm hôm ấy, Tiêu thị không thể toại nguyện, công cốc trở về. Lý Lệ Hoa không hề biết rằng mình đã tránh được kiếp nạn biến thành đề tài lúc trà dư tửu hậu. Kiếp trước, nàng ta vốn là người kiêu ngạo thích phô trương, vậy mà ngay cả việc tham gia đại lễ săn thu lần đó cũng chẳng dám góp mặt. Kiếp này, nàng ta nghe phong thanh rằng hoa yến mừng sinh thần của Tiêu thị bị một trận hỏa hoạn cắt ngang, không những thế, bà vú già của công chúa Ninh Thọ cũng bị thiêu chết trong ngọn lửa, nghe đâu công chúa rất đau lòng. Bên cạnh đó, tân Thái tử phi Diêu Hàm Trinh không được Hoàng hậu yêu thích, nên đã âm thầm dựa dẫm vào nàng ta. Lý Lệ Hoa đâm ra đắc ý, gió thu thổi qua mà thấy rộn rã cả cõi lòng. Gặp Lý Huyền Độ ở đây, nàng ta cười trêu: “Tứ đệ gấp gáp thế này là muốn về phủ sao? Cũng đúng thôi, trong phủ còn có đệ muội đang chờ mà. A tỷ nghe nói Tứ đệ rất mực sủng ái đệ muội, đêm đó ở chỗ Tiêu thị, ai ai cũng trông thấy cả. Hôm qua ta tới thăm Thái hoàng Thái hậu, định kể chuyện đó cho người nghe để người vui lòng, ai dè người còn biết sớm hơn cả ta, xem ra ta mới là người biết sau cùng!”

Đằng quốc phu nhân Tiêu thị tổ chức hoa yến mừng sinh thần, ai ngờ Trừng viên lại phát hỏa, còn thiêu chết bà vú của công chúa, chuyện này đã lan truyền khắp nơi. Đã thế tối hôm đó, Tần vương còn đích thân đến đón vương phi, bế nàng rời đi ngay giữa đám đông, hành động này lại càng khiến người ta bàn tán không dứt.

Lý Huyền Độ cũng thấy hối hận về hành động của mình đêm đó.

Chuyện đến đón nàng thì không nói làm gì, nhưng ôm nàng rời đi giữa bao nhiêu ánh mắt như thế thì quả thật quá mức rêu rao, chẳng trách bị người khác bàn ra tán vào như thế.

Hắn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ ậm ờ ứng phó đôi câu rồi toan rời đi, nào ngờ Trưởng công chúa lại tươi cười nói tiếp: “Còn mấy ngày nữa là tới kỳ săn thu, vừa hay tư viên ta mới mua đã tu sửa xong, hoa cỏ cũng đã dời về đủ cả. Nhân lúc nhàn rỗi, ta mời mấy người thân quen tới góp vui, mở một buổi tiệc khai viên. Ta đã sai người đi mời đệ muội rồi, đến lúc đó ta chỉ chờ xem Tứ đệ đến đón nàng ấy thôi đấy nhé.” Nói rồi bật cười: “Người như đệ muội, đừng nói Tứ đệ, ngay cả a tỷ cũng không thể không yêu mến. Đệ là đàn ông, có việc riêng của mình, không thể lúc nào cũng ở bên nàng ấy được. Sau này đệ bảo đệ muội không cần giữ kẽ, cứ thường xuyên lui tới chỗ ta.”

Trưởng tỷ Lý Lệ Hoa của hắn, không chỉ sống xa hoa mà còn hết sức buông thả, ngoài tình nhân Thẩm Dương ra, nghe đâu còn nuôi thêm mấy gã trai lơ trắng trẻo, thư sinh ở trong phủ.

Lý Huyền Độ liền thay Bồ Châu từ chối khéo: “A tỷ thứ lỗi, gia đình nàng gặp biến cố từ lúc nàng còn nhỏ, nàng lớn lên ở Hà Tây, trải nghiệm ít, tính tình cũng nhát gan. Mấy ngày trước nàng bị dọa sợ, mấy đêm liền đều gặp ác mộng, ban ngày cũng ngẩn ngơ thất thần. Yến tiệc khai viên của a tỷ e là nàng khó lòng tham dự được. Đệ xin chúc mừng trước, đến lúc đó sẽ phái người mang lễ tới góp vui cùng a tỷ.”

Lý Lệ Hoa lộ vẻ thương xót, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nếu vậy thì để đệ muội an dưỡng cho tốt, bên ta cũng không cần đến nữa. Đợi tới kỳ săn thu, đệ nhớ đưa đệ muội đi cùng, đến lúc đó ta và đệ muội gặp gỡ thêm cũng được.”

Lý Huyền Độ nhìn theo bóng dáng Lý Lệ Hoa đi vào hoàng cung, trở về vương phủ thì mới biết hôm nay nàng được đón vào cung Bồng Lai, giờ vẫn chưa về.

Trong cung Bồng Lai, Bồ Châu, Hoài Vệ còn có Lý Tuệ Nhi cùng dùng cơm với Khương thị. Cơm nước xong, đang ngồi lại trò chuyện thì chợt có cung nhân vào báo: Tần vương đến.

Bồ Châu ngoảnh lại, quả nhiên thấy Lý Huyền Độ bước vào, tiến lên phía trước, hành lễ vấn an Khương thị.

Khương thị hỏi hắn đã ăn chưa. Lý Huyền Độ đáp đã dùng bữa rồi mới đến, lại nói mấy ngày trước vì bận chuẩn bị cho kỳ săn thu nên hắn không thể đến thỉnh an, hôm nay vì được nghỉ sớm, nên mới vội tới thăm Hoàng tổ mẫu.

Khương thị mỉm cười gật đầu, hỏi mấy câu về việc chuẩn bị cho săn thu. Hoài Vệ không nhịn được chạy tới nói: “Tứ huynh, vừa rồi đệ với Ninh Phúc đang nói chuyện này với a tẩu đấy! Ngoại tổ mẫu đã đồng ý cho Ninh Phúc đi rồi! Lúc đó huynh nhớ đưa a tẩu theo nhé, chúng ta cùng đi một chuyến!”

Bồ Châu nhìn về phía Lý Huyền Độ, lại thấy hắn cười nói: “A tẩu của đệ không đi, nàng sẽ ở lại trong kinh, đợi ta trở về rồi sẽ đưa nàng đi thăm ngoại tổ mẫu của ta sau.”

Bồ Châu khựng lại.

Kỳ săn thu sắp đến, mấy ngày gần đây nàng đang suy nghĩ làm sao để hắn chịu đưa mình theo. Vì chuyện này vẫn chưa chắc chắn, nên khi Hoài Vệ hào hứng lên lịch trình đi đường, nàng chỉ nghe, chứ không lên tiếng.

Nào ngờ Lý Huyền Độ vừa mở miệng, đã thay nàng quyết định luôn rồi.

Nàng còn chưa kịp nói gì, sắc mặt Lý Tuệ Nhi đã lộ vẻ thất vọng, Hoài Vệ thì ngẩn ra, nhảy dựng lên, kéo ống tay áo của Lý Huyền Độ nói: “Không được, a tẩu cũng muốn đi! Chúng ta đều đi cả, sao để tẩu ấy ở lại một mình được!”

Lý Huyền Độ chỉ mỉm cười không đáp.

Hoài Vệ buông tay hắn ra, quay sang hỏi Bồ Châu: “A tẩu, tẩu cũng muốn đi đúng không? Huynh ấy không dẫn tẩu đi thì tẩu đi với đệ, tẩu ngồi xe với đệ!”

Bồ Châu lại nhìn về phía Lý Huyền Độ.

Hắn vẫn điềm nhiên như không, tựa như chẳng nghe thấy gì, chỉ nâng chén trà cung nữ dâng lên, thong thả nhấp một ngụm.

Đang ở bên ngoài, sao nàng dám công khai chống đối hắn?

Bồ Châu thoáng nghĩ ngợi, cười nói với Hoài Vệ: “Thực ra a tẩu cũng muốn nói với đệ, thực ra tẩu không quá hứng thú với săn thu, dạo này lại mệt, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn. Đợi mọi người về, nếu có chuyện gì thú vị, đệ với Tuệ Nhi kể lại cho a tẩu nghe cũng được. Tẩu nghe hai người kể cũng giống như tự mình đi thôi mà.”

Hoài Vệ không cam lòng, vội chạy đến trước mặt Khương Thái hậu làm nũng: “Ngoại tổ mẫu, người cho a tẩu đi đi mà! Con với Ninh Phúc đều muốn a tẩu cùng đi!”

Khương thị chần chừ, nói với Lý Huyền Độ: “Hoài Vệ và Tuệ Nhi đều mong con bé đi cùng, theo ta thấy, hai vợ chồng con cứ bàn bạc lại đi. Nếu con bé mệt quá, đến nơi cứ nghỉ lại trong ly cung cũng được.”

Lý Huyền Độ mỉm cười: “Nàng ấy nhát gan, chuyện xảy ra mấy ngày trước ở Trừng viên đã làm nàng hoảng sợ lắm rồi, bây giờ đi đâu cũng rén, huống hồ là tới tận bãi săn? Tôn nhi thấy nên để nàng ở nhà tĩnh dưỡng thì hơn.”

Hắn nói xong, quay sang nhìn Bồ Châu.

Dù Bồ Châu đang thầm mắng hắn là đồ hèn hạ vô sỉ, nhưng dưới ánh mắt của hắn, nàng chỉ có thể nén giận, nói: “Lời điện hạ nói chính là suy nghĩ của con. Chỉ trách con vô dụng, khiến Hoài Vệ và Tuệ Nhi phải thất vọng, xin Hoàng tổ mẫu thứ lỗi.”

Ánh mắt Khương thị dừng lại trên gương mặt nàng, rồi lại nhìn sang Lý Huyền Độ, cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhất thời cũng không rõ cặp vợ chồng son này đang có khúc mắc gì. Bà lắc đầu, thở dài một tiếng “Thôi vậy”, kéo Hoài Vệ đang rầu rĩ vào lòng dỗ dành.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top