Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 53: Lời Cảm Ơn Nửa Đêm

Bồ Châu (Dịch)

  • 15 lượt xem
  • 2495 chữ
  • 2025-12-08 07:50:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nàng cự tuyệt, vặn người trốn tránh hắn.

Lòng bàn tay Lý Huyền Độ giữ chặt bờ vai nàng, nhẹ nhàng vỗ về, trầm giọng nói: “Đừng động, để ta xem.”

Bồ Châu cắn môi, không cử động nữa, mặc hắn xoay người nàng lại, để nàng nằm sấp trên gối.

Lý Huyền Độ vén nhẹ cổ áo từ hai vai xuống, chỉ tụt vài tấc thì đã nhìn thấy một mảng trầy xước trên lưng nàng.

Vết thương nằm cạnh xương bướm bên phải cột sống, vết thương không sâu, nhưng diện tích lại không nhỏ, lớn bằng một bàn tay, làn da trắng nõn mềm mịn bị cọ rách thành từng đường mảnh, tơ máu rỉ ra, đã khô lại và dính một mảng lên áo.

Thực ra, loại thương tích này, so với vết thương còn chưa kịp lành trên tay hắn thì chẳng đáng gì cả, nhưng có lẽ vì xuất hiện trên người nàng, nên thoạt nhìn đã thấy đau đớn lạ kỳ.

Hắn chau mày, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng đi dự tiệc, chẳng những trở về lôi thôi lếch thếch, mà còn làm mình bị thương ra nông nỗi này?”

Sự buồn bực trong lòng Bồ Châu hóa thành nỗi tủi thân.

Nàng xui xẻo quá mà!

Hiếm hoi lắm mới có một lần nàng làm việc tốt mà không tính toán thiệt hơn, cũng chẳng mong nhận được hồi báo, ai ngờ lại suýt mất mạng. Vất vả lắm mới thoát nạn, nhưng về đến nơi còn bị Lý Huyền Độ mắng cho một trận.

Nói cho cùng, nếu hắn là người đáng tin, nể mặt hắn còn có chỗ hữu dụng với mình, nàng vẫn có thể nhịn. Nhưng ngặt nỗi hắn chẳng những không có chí tiến thủ, đã vậy còn không nhờ gì được.

Kiếp trước cũng chẳng nhờ vả gì được hắn. Khi nàng rơi vào cảnh khốn cùng, chờ mong hắn có thể cứu mình, cuối cùng xôi hỏng bỏng không.

Kiếp này vì sai sót trùng trùng, nàng không thể làm Thái tử phi như mong đợi, trở thành vương phi của hắn. Muốn thực hiện tâm nguyện, sau này chưa biết sẽ phải trải qua bao nhiêu sóng gió. Tuy nàng không hề sợ hãi, có chuyện thì đối mặt, tìm cách xoay xở là được, nhưng rơi vào tay một vị lang quân vừa nhìn đã biết chẳng nương nhờ được gì như hắn, cộng thêm kinh nghiệm cho thấy rằng chuyện từng xảy ra ở kiếp trước, chưa chắc sẽ lặp lại ở kiếp này…

Lỡ như… lỡ như kiếp này hắn vô dụng đến cùng, nàng có ép thế nào cũng vô ích, hắn vốn không thể làm Hoàng đế, thì chẳng phải nàng đã uổng công nhẫn nhịn, phí công bày mưu tính kế hay sao?

Chỉ vừa nghĩ đến khả năng ấy thôi, lòng Bồ Châu đã lạnh buốt. Bên tai nàng, hắn vẫn không ngừng gặng hỏi về chuyện sống chết đêm qua, nàng càng thấy ấm ức, mắt liền đỏ hoe.

Lý Huyền Độ hỏi mãi, nhưng nàng chỉ nằm sấp trên gối không nhúc nhích. Hắn chờ một lát, cẩn thận xoay mặt nàng từ gối lên, lúc này mới phát hiện nàng đang khóc, nước mắt thấm ướt cả vỏ gối.

Hắn càng thêm nôn nóng, lại hỏi thêm lần nữa.

Bồ Châu vẫn không đáp.

Không những không nói, nàng còn úp mặt lại vào gối, nhất quyết không để hắn nhìn thấy.

Từ khi chào đời, Lý Huyền Độ đã là con cưng của trời, lớn lên trong nhung lụa, muốn gì được nấy. Tuy không mất đi sự lương thiện, nhưng lại quen thói kiêu ngạo, cái tôi cực lớn và vô cùng nóng nảy, hành xử chẳng bao giờ chịu đoái hoài gì đến sắc mặt người khác. Mãi đến mấy năm gần đây, biến cố dồn dập xảy ra, như dao cùn gọt dần những chiếc gai nhọn trên cơ thể hắn, máu chảy đầm đìa, hắn mới dần trở nên trầm lặng. Nhưng sâu trong xương tủy vẫn sót lại phần nào bản tính thời non trẻ, chỉ là thường ngày giấu rất kỹ, khiến người khác không dễ nhận ra.

Duy chỉ lúc này, đối mặt với cô vợ nhỏ Hoàng đế ép gả cho mình, mắng không được, dỗ không xong, nhìn nàng cứ quay lưng về phía mình, trong lòng hắn không khỏi bực bội. Hắn chợt thấy nữ tử đúng là sinh vật phiền toái nhất trên đời, sầm mặt nói: “Thôi được, nếu nàng không muốn gặp ta thì để ta đi!” Nói xong liền vén rèm, định bước xuống giường.

Bồ Châu quay phắt lại: “Nếu chàng muốn ngày mai ta phải nghe Hoàng mụ kia lải nhải, nói ta vô dụng, thì cứ đi đi! Tốt nhất là đừng bao giờ quay lại nữa!”

Lý Huyền Độ vẫn ngồi bên mép giường, liếc nhìn nàng: “Vậy nàng nói rõ cho ta biết! Vì sao nàng lại bị thương?”

Bồ Châu quyết định kể chuyện nàng đã giúp Hàn Vinh Xương, kẻo hắn toàn nghĩ nàng chẳng làm được việc tốt nào.

Nàng lau nước mắt, ngồi dậy, kể rằng tối qua vừa vô tình nghe được công chúa Mã Diệp Na và thị nữ thì thầm với nhau, thì đã dặn Vương mụ đi báo tin ngay, nhắc Hàn Vinh Xương tránh họa. Sau đó nàng vô tình bắt gặp vợ chồng Thẩm Dương cãi vã, Thẩm Dương giết chết bà vú già của công chúa Ninh Thọ đang lén lút bám theo nàng, châm lửa đốt viện, phi tang thi thể, báo hại nàng cũng bị nhốt ở bên trong.

Nàng kể đến đâu, sắc mặt Lý Huyền Độ nặng nề đến đó. Hắn quay sang hỏi: “Nàng có nghe được Thẩm Dương và tùy tùng của hắn nói gì với nhau không?”

Bồ Châu vô cùng hối hận, lắc đầu: “Khoảng cách hơi xa, họ nói rất nhỏ, ta không nghe thấy.”

Thấy hắn trầm ngâm, nàng cắn môi: “Đều do ta vô dụng, giá mà khi đó nghe được thì hay biết mấy…”

Lý Huyền Độ hoàn hồn, nói ngay: “Không sao! Đây vốn dĩ không phải chuyện của nàng! Nàng có thể tự thoát thân đã là không tầm thường rồi, cũng là may mắn lắm rồi!”

Hắn liếc nhìn bờ vai nàng: “Nàng ra ngoài bằng cách nào? Vết thương trên lưng là bị lúc ấy sao?”

Chuyện nhục nhã như thế, nàng vốn không muốn để hắn biết, nghe hắn truy hỏi, bèn ấp úng đáp: “Có gì đâu… ta sơ ý nên mới bị trầy thôi… đâu có gì to tát, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà…”

Lý Huyền Độ dường như không vui, nhíu mày nhìn nàng một lúc, bất ngờ xoay người vén màn, trông như lại sắp xuống giường bỏ đi.

Bồ Châu không muốn hắn lại quay về tĩnh thất. Nếu hắn đi rồi không trở lại, ngày mai thể nào bà lão họ Hoàng kia cũng càm ràm cho xem.

Nàng sốt ruột, vội vươn tay níu ống tay áo của hắn. Thấy hắn quay đầu nhìn mình, nàng lắp bắp nói: “Ta… ta bò ra từ một đường rãnh nước sát góc tường, miệng rãnh rất hẹp, lúc bò ra thì bị cào một cái sau lưng…”

Vừa dứt lời, đến vành tai trắng trẻo cũng nhuốm đỏ vì xấu hổ. Nàng sợ hắn cười nhạo, chỉ biết cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thế mà hắn lại không cười nàng, nhưng chỉ một lát sau, hắn lại quay người, làm bộ như muốn xuống giường.

Bồ Châu quýnh lên, trong lòng thất vọng tột độ, túm chặt lấy tay áo hắn, không chịu buông: “Điện hạ, sao chàng còn muốn đi? Chẳng phải ta đã nói hết rồi sao?”

Nhìn nàng bình thường cũng lanh lợi, sao giờ lại ngốc nghếch thế này!

Lý Huyền Độ vừa lo vừa buồn cười, cố gắng nghiêm mặt đáp: “Ta đi lấy thuốc cho nàng!”

Bồ Châu ngẩn người, lúc này mới hiểu ra, mặt đỏ bừng, vội buông tay ra.

Lý Huyền Độ rời khỏi phòng ngủ, chẳng bao lâu sau đã quay lại, trên tay cầm một lọ thuốc, bảo nàng quay lưng lại.

Bồ Châu nghe lời, đưa lưng về phía hắn.

Lý Huyền Độ cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của nàng, vừa bôi vừa ghé sát mặt lại gần, thổi vài hơi vào vùng quanh miệng vết thương, dịu dàng hỏi nàng có đau không.

Quen biết hắn lâu như vậy, dường như đây là lần đầu tiên hắn đối xử mềm mỏng với nàng, không châm chọc, không trách mắng, tràn đầy nhẫn nại.

Không hiểu sao tim Bồ Châu đập nhanh hơn, mặt cũng dần nóng lên. May mà nàng đang quay lưng lại.

Nàng không nói gì, chỉ lắc đầu.

Lý Huyền Độ giúp nàng bôi thuốc xong, ngắm nhìn bóng lưng nàng.

Nàng cúi đầu, cần cổ trắng ngần, cổ áo trễ ở cánh tay, để lộ đôi vai nõn nà cùng tấm lưng trắng mịn như đậu hũ non. Làn da ấy mềm mại đến mức khiến người ta chỉ muốn cắn nhẹ một cái, xem thử hương vị ấy thế nào. Đường eo mảnh mai dần thu lại, kéo đến chỗ khiến người ta không khỏi mơ tưởng lung tung thì lại bị lớp lụa phiền toái che khuất, chẳng thể thấy gì nữa.

Lý Huyền Độ nhắm mắt, trầm giọng: “Được rồi, kéo áo lại đi!”

Hắn nói bằng giọng khàn khàn, hơi thở nặng nề, dằn nén.

Nàng làm theo, lặng lẽ kéo áo lại, che kín vòng eo uyển chuyển, phủ kín đôi vai và tấm lưng trắng như tuyết. Sau khi chỉnh lại vạt áo gọn gàng, che kín cả người, nàng mới xoay mặt lại, nở một nụ cười cảm kích với hắn: “Đa tạ điện hạ.”

Hắn cần nàng cảm ơn ư?

Trong lòng Lý Huyền Độ bỗng thấy hụt hẫng đầy khó hiểu, thậm chí là cả không vui, nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài, chỉ thờ ơ “ừ” một tiếng, đặt lọ thuốc xuống, lấy khăn lau những ngón tay dính thuốc, rồi nằm xuống giường, một tay gối sau đầu, nhắm mắt lại.

Bồ Châu cũng nằm xuống bên cạnh hắn, hai tay đan vào nhau kê dưới má, người úp lên gối, nghiêng mặt nhìn về phía hắn.

Lý Huyền Độ nhắm mắt một lúc, hỏi: “Buổi tối xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao nàng không nói từ đầu?”

Bồ Châu không còn sợ hắn nữa, liền phản bác: “Ta còn chưa nói, chàng đã mắng ta!”

Lý Huyền Độ hừ một tiếng: “Đó mà là mắng à?”

Bồ Châu nhớ lại chuyện hắn sai Lạc Bảo vứt chiếc áo choàng mà nàng mới chỉ khoác tạm.

“Chàng còn bảo Lạc Bảo vứt áo đi nữa? Chỉ vì ta khoác qua một lát thôi mà ghét đến thế sao?”

Lý Huyền Độ không mở mắt nhìn nàng, nhưng cũng có thể hình dung ra dáng vẻ tức giận của nàng lúc này.

“Được rồi! Ngày mai ta bảo hắn đi lấy về, nàng hài lòng chưa?”

“Điện hạ này, bề ngoài trông chàng cũng có vẻ hòa nhã, ai mà ngờ lại nóng tính thế này! Hay là chàng vốn ghét ta, nên mới đối xử tệ với mỗi mình ta?”

“Ta đã đối xử đủ tốt với nàng rồi.” Hắn sửa lời nàng.

Nếu thật sự tốt với ta, vậy thì hãy sinh con với ta đi, rồi chàng khởi binh tạo phản, để ta làm Hoàng hậu…

Câu ấy suýt nữa đã thốt ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng vẫn cố nuốt xuống.

Bồ Châu hiểu rõ, giờ chưa phải lúc để bàn lại chuyện đó.

Dù đêm nay quả thật xui xẻo, suýt chút nữa mất mạng, nhưng cũng có thể xem như gặt hái được chút gì đó ngoài mong đợi.

Tuy rằng thái độ của Lý Huyền Độ vẫn chưa đủ khiến nàng hài lòng, nhưng so với trước kia, có vẻ như hai người đã xích lại gần hơn.

Chỉ cần mối quan hệ này ngày một khắng khít, về sau muốn sinh con, làm Hoàng hậu, khuyến khích hắn tạo phản gì đó, đương nhiên cũng sẽ dễ hơn nhiều.

Nàng tự biết nên dừng lại đúng lúc, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa, kẻo lại khiến hắn coi thường mình.

“Điện hạ, đêm nay ta còn phải cám ơn điện hạ một chuyện đấy.”

Bồ Châu nằm nghiêng trên gối, đôi mắt chỉ nhìn mỗi hắn, nhỏ nhẹ nói

Lý Huyền Độ mở mắt ra một cách lười biếng, liếc sang nàng.

“Cảm ơn ta cái gì?”

“Lúc ở Trừng viên, rõ ràng chàng biết ta có thể tự đi được, vậy mà chàng vẫn bế ta. Điện hạ, chàng thật tốt.”

Ngay chính bản thân Lý Huyền Độ cũng không hiểu nối, vì sao khi ấy mình lại chiều theo ý nàng, phối hợp với nàng để thoả mãn tâm lý hơn thua nhỏ nhoi ấy.

Cái tâm lý hơn thua vừa đáng thương vừa nực cười của nữ tử…

Tôn nữ của Bồ Du Chi, đúng là quá nông cạn. Từ ngày hắn quen nàng, nàng đã chẳng có lấy chút đức hạnh hay đoan trang gì đáng có ở một người phụ nữ.

Hắn thật sự không thể không khinh thường nàng.

Nhưng khi nghe nàng dịu giọng cảm ơn mình như vậy, còn tỏ ra vui vẻ đến thế, Lý Huyền Độ chợt cảm thấy… như vậy cũng chẳng có gì không ổn.

Con người sống trên đời, khổ nhiều hơn vui, đau nhiều hơn sướng.

Thế nhưng nàng lại có thể dễ dàng tìm được niềm vui và mãn nguyện thế này, cho dù niềm vui ấy chỉ là hời hợt, cho dù sự mãn nguyện ấy vô cùng thiển lậu, nhưng Lý Huyền Độ thấy vậy cũng không tệ.

Thậm chí, hắn còn có phần ghen tị với nàng.

Hắn mỉm cười, nhắm mắt lại, ừ một tiếng: “Ngủ đi.”

Đã là nửa đêm về sáng, nến trên giá đèn co rút từng tấc, lần lượt lụi tắt, ánh sáng trong tẩm đường cũng theo đó mờ dần.

Dựa vào chút ánh sáng cuối cùng của ngọn nến, Bồ Châu lén mở mắt ra, ngắm nhìn Lý Huyền Độ đang ngủ say bên cạnh.

Hắn quả là một người đàn ông tuấn tú, đẹp đến thế này, bảo sao Tiêu thị kia đến giờ vẫn còn ôm lòng tơ tưởng.

Ép hắn tạo phản, để mình làm Hoàng hậu… những chuyện đó có thể tính sau. Nhưng chuyện sinh con thì nên đưa vào dần dần, thử trước một lần cũng không được.

Nàng đã tra lại cuốn sổ rồi. Mấy hôm nữa, khi nguyệt sự của nàng vừa dứt, đến khoảng thời gian săn thu tháng sau, chính là cơ hội.

Nàng nhất định phải khiến hắn đưa mình đi cùng.

Tất nhiên, ngoài mục đích ấy, lần này nàng đi còn là vì Hoài Vệ.

Nàng nhớ mang máng rằng, kiếp trước vào khoảng thời gian này, Hoài Vệ đã gặp phải tai nạn ngoài ý muốn. Tuy đời này cậu bé bình an vô sự, nhưng ngày hội săn thu vốn đông vui náo nhiệt, Hàn Xích Giao nhất định sẽ mò đến góp mặt, một khi tên đó lại tiếp cận được Hoài Vệ, Bồ Châu liền cảm thấy bất an.

Đợi qua mùa săn thu, nếu có thể, nàng phải nghĩ cách để Hoài Vệ quay về thành Ngân Nguyệt, hoặc đuổi Hàn Xích Giao rời khỏi kinh đô. Phải tách hai người đó ra thật xa, như vậy mới yên tâm được.

Bồ Châu hạ quyết tâm, khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top