Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 52: Hỏa Hoạn Ở Mông Phủ

Bồ Châu (Dịch)

  • 14 lượt xem
  • 3319 chữ
  • 2025-12-08 07:35:24

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lý Huyền Độ vừa xộc thẳng vào sảnh tiệc, giữa đám quý phụ hoảng loạn và nhóm thiếu niên người Hồ ăn vận sặc sỡ, hắn tìm mãi nhưng vẫn chẳng thấy nàng đâu. Lòng hắn trầm hẳn xuống, liền quay ngoắt chạy về phía đám cháy. Trông thấy ánh lửa hừng hực, tim hắn càng treo lơ lửng. Mãi đến khi nhìn thấy bóng nàng đứng bên cạnh đường, hắn mới thở ra. Hắn nghe được tiếng nàng lớn tiếng gọi hắn, chạy về phía hắn, không cần suy nghĩ, hắn đã chạy vội tới đón nàng. Khi thấy nàng loạng choạng như sắp ngã, hắn liền dốc sức lao tới, vươn tay đỡ gọn được nàng.

Một thân thể mềm mại nhào thẳng vào lồng ngực hắn, nhưng hắn còn chưa kịp cảm nhận gì, thì đã ngửi thấy mùi nước cống hôi nồng, xộc thẳng lên mũi.

Lý Huyền Độ nín thở theo phản xạ, mượn ánh lửa đảo mắt nhìn nàng trong vòng tay, đến lúc này, hắn mới phát hiện y phục trên người nàng có phần lộn xộn, vạt váy còn dính mấy chiếc lá mục, sau lưng còn có vết rêu trên cổ áo. Cả người… cứ như vừa mới lăn ra từ đống cỏ khô.

Có thể là do bản năng, hắn không muốn để người ngoài nhìn dáng vẻ chật vật như vừa bị bắt nạt này của nàng, chẳng kịp nghĩ ngợi đã cởi ngay áo choàng khoác lên vai nàng, cất tiếng hỏi: “Sao nàng lại ở đây? Sao chỉ có một mình? Mấy người kia đâu rồi?”

Lúc ra ngoài nàng chỉ gọi Vương mụ đi cùng, Vương mụ đã bị nàng sai đi làm việc khác, nên giờ mới không có ai bên người.

Chuyện này vốn không bình thường, chẳng trách hắn vừa mở miệng đã hỏi tới tấp. Nhưng nghĩ tới việc Thẩm Dương vẫn còn ở ngay phía sau, cách mình không xa, trái tim vừa thoáng thả lỏng khi trông thấy hắn, lại lần nữa treo ngược lên cao.

Kiếp trước nàng từng cứu mạng Lý Huyền Độ, vậy mà hắn cứ như mang thù với nàng ấy? Hết chuyện hay sao mà hắn cứ phải hỏi đi hỏi lại chuyện đó chứ?

Trong lòng ảo não cực kỳ, nhưng bề ngoài lại như con chim non nép vào lòng hắn, làm ra vẻ bị dọa sợ hết hồn, giọng run run mang theo tiếng khóc nức nở: “Phu nhân của Mông tướng quân thịnh tình mời mọc, tối nay ta có uống mấy chén, vừa rồi ra ngoài thay xiêm y, không ngờ gặp đúng lúc cháy nhà, ta hoảng quá, trời thì tối, ta lại không quen thuộc chỗ này, Vương mụ chắc cũng bị người ta xô đẩy lạc mất rồi, ta không thấy bà ấy đâu, đầu lại choáng vì rượu, cứ thế lạc mất phương hướng… may mà chàng đến kịp, ban nãy ta sợ đến mức tưởng mình chết chắc rồi…”

Kể xong, nàng òa khóc.

Lý Huyền Độ im lặng, để mặc nàng vùi mặt vào ngực mình, chỉ nhẹ tay kéo lại áo khoác ngoài cho nàng, buộc chặt dây áo, gói gọn thân hình nàng vào trong.

Thẩm Dương bước đến, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Nội tử lấy danh nghĩa sinh thần mời vương phi vào phủ, vốn là khách quý nhưng vợ chồng ta lại chưa làm tròn bổn phận của chủ nhà. Tối nay có lẽ lúc thả chim bồ câu, người huấn huyện nhất thời sơ suất, làm rơi tàn lửa, dẫn đến hỏa hoạn, khiến vương phi bị kinh động. Trong lòng ta áy náy vô cùng, mong điện hạ và vương phi lượng thứ!”

Lý Huyền Độ không nói gì, chỉ quay sang hỏi Bồ Châu: “Lửa cháy to quá rồi, không tiện nán lại lâu, nàng còn đi nổi không?”

Bồ Châu vốn định gật đầu thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại từ hướng sảnh tiệc, dường như có thêm nhiều người kéo tới, trong đó nàng loáng thoáng nhận ra giọng của Tiêu thị, bất chợt nảy ra ý nghĩ khác.

Người đàn bà này thực đáng ghét, dựa vào mối quan hệ từng có với Lý Huyền Độ, hôm nay mời nàng đến, ngoài miệng thì chị chị em em, ra vẻ ân cần quan tâm đủ điều, nhưng bên trong chỉ toàn mưu đồ xấu xa. Muốn làm nàng mất mặt để tự nâng mình lên thì cũng thôi đi, nhưng nghe đoạn cãi vã giữa ả và gã Thẩm Dương kia, nàng không thể không tự hỏi, phải chăng người đàn bà ấy vẫn còn luyến tiếc tình xưa với Lý Huyền Độ, mơ tưởng học theo Trưởng công chúa, rắp tâm quyến rũ vị hôn phu cũ làm tình nhân?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Tuy bây giờ Lý Huyền Độ chẳng được tích sự gì, nhưng sau này khi tình thế buộc phải xoay chuyển, nàng nhất định sẽ thúc ép hắn nỗ lực vươn lên, dốc sức tranh đấu. Dù sau này có sinh được con trai, phải nạp thêm người khác cho hắn, thì nàng cũng tuyệt đối không cho phép loại đàn bà nguy hiểm này bén mảng đến gần hắn nửa bước.

Nếu không tận dụng cơ hội tốt trước mặt, đánh đòn phủ đầu với kẻ địch, đập tan chút ảo tưởng của ả ta, thì còn đợi đến khi nào?

Cơ thể Bồ Châu bỗng mềm ra, xương cốt toàn thân như thể đã bị rút sạch, mỗi đôi tay còn chút sức lực, bấu chặt vào vạt áo bên hông hắn, giọng mỏi mệt nói: “Ta còn đi được… chỉ là hơi choáng đầu…” Chưa dứt lời, đầu gối nàng đã khuỵu xuống, người nghiêng hẳn, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.

Lý Huyền Độ dùng một tay giữ chặt eo nàng, không cho nàng trượt xuống.

Hắn cúi đầu, liếc nhìn mái đầu đang vùi trước ngực mình, dù có phần lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý nàng, lẳng lặng bế nàng lên khỏi mặt đất, xoay người rảo bước ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, hắn chạm mặt đám người cuống cuồng kéo tới từ sảnh tiệc, trong đó có cả Tiêu thị, Trịnh quốc phu nhân và Trần Thục Viện.

Tiêu thị đã hoàn hồn sau cơn chấn động vì trông thấy Lý Huyền Độ bất ngờ xuất hiện ở sảnh tiệc. Nàng ta sai người đi dập lửa, đồng thời phái người giúp công chúa Ninh Thọ tìm kiếm bà vú già bị mất tích. Sau khi mượn cớ thoát khỏi cô công chúa đang nóng nảy vì bất an, nhanh chân rời khỏi sảnh tiệc, nàng ta lại bắt gặp được cảnh tượng trước mắt, đáy mắt vụt qua sự khó tin, bước chân chững lại, như thể đổ đầy chì, không nhấc nổi lên nữa.

Không chỉ mình nàng ta mà những người còn lại cũng trông thấy. Tần vương bế vương phi đi tới. Nàng nằm co ro trong lòng hắn, trên người khoác một chiếc áo choàng đàn ông, rõ ràng là vừa được Tần vương cởi ra.

Nhóm phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt mỗi người mỗi vẻ.

Ánh mắt Tiêu thị lướt qua gương mặt Lý Huyền Độ, dừng lại trên nữ tử đang được hắn ẵm bồng, rồi lại quay về nhìn hắn, cứ nhìn mãi không rời.

Bồ Châu chầm chậm mở mắt, nghiêng nhẹ khuôn mặt đang vùi vào ngực Lý Huyền Độ ra, nhưng vầng trán nhẵn mịn sáng bóng vẫn tựa hờ vào cánh tay hắn, cất giọng yếu ớt: “Tỷ tỷ à, muội muội mới thay y phục về thì gặp phải trận cháy lớn, muội muội hoảng sợ nên bị lạc đường, hai chân bị dọa đến mềm nhũn, người lại đang say, đứng cũng không vững, không cách nào xuống gặp tỷ tỷ để nói chuyện. Mong tỷ tỷ rộng lượng, đừng trách muội muội thất lễ.”

Nhóm phụ nữ nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Tiêu thị hồi thần, vuốt nhẹ tóc mai, dung nhan như ngọc nở một nụ cười mỉm, sau đó bước lên nhẹ giọng trấn an, nói không sao cả, rồi quay sang nói với Lý Huyền Độ: “Điện hạ, hôm nay tất cả đều là lỗi của ta. Ta đã mời vương phi đến đây, lại không chăm sóc chu đáo, để nàng kinh hãi đến mức này. Sau này ta nhất định sẽ thiết yến lần nữa, chân thành tạ lỗi.”

Nàng ta chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, dù trùng khớp với ký ức xưa cũ nhưng nay đã hoàn toàn đổi khác, ánh mắt nhu mì, giọng điệu tha thiết.

Lý Huyền Độ đáp gọn: “Nội tử kinh sợ không nhẹ, ta đưa nàng về phủ trước. Cáo từ.”

Hắn gật đầu với đám quý phụ, rồi tiếp tục ôm Bồ Châu bước về phía trước, giữa ánh mắt dõi theo của mọi người, rời khỏi đại môn.

Mấy tỳ nữ đi theo Bồ Châu hôm nay cũng cuống quýt chạy theo. Lý Huyền Độ đặt Bồ Châu lên xe ngựa, sai xa phu đánh xe về phủ, còn mình thì cưỡi ngựa song hành. Về tới vương phủ, xe ngựa dừng trước cổng lớn.

Bồ Châu tựa người trong khoang xe, đợi Lý Huyền Độ quay lại bế mình xuống, nào ngờ hắn lại không buồn hỏi han, bỏ mặc nàng rồi đi thẳng vào trong.

Nàng đành phải tự mình xuống xe, lẽo đẽo theo hắn trở lại tẩm điện. Vừa vào trong, Lý Huyền Độ đã lệnh cho đám tỳ nữ lui hết cả ra ngoài. Mọi người lần lượt lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Bồ Châu thấy có điềm chẳng lành, quyết định lên tiếng cảm ơn trước. Nàng nở nụ cười bước về phía hắn, nhưng mới đi được hai bước, hắn đã cau mày: “Đứng lại! Tránh xa ta ra!”

Bước chân Bồ Châu khựng lại, lúc này nàng mới ý thức được hắn đang chê nàng có mùi.

Nàng vội lùi lại, nói: “Ta đi tắm trước.” Dứt lời, xoay người định đi, ai ngờ lại nghe hắn quát lên: “Đứng lại! Ai cho nàng đi?”

Nàng đành đứng yên tại chỗ.

Lý Huyền Độ chắp tay sau lưng: “Tỉnh rượu rồi à? Đứng vững được rồi à?”

Bồ Châu ngẩn ra.

Thì ra từ lúc ở Trừng viên, hắn đã biết nàng đang giả vờ.

Nàng ngượng ngùng, lí nhí đáp: “Đứng… được rồi…”

Lý Huyền Độ hừ một tiếng, xoay qua xoay lại soi mói nàng: “Tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng đi đâu? Sao trên người toàn mùi nước cống hôi rình thế này?”

Thậm chí hắn còn chẳng buồn nhìn nàng cho tử tế, vẻ mặt không giấu nổi sự ghét bỏ.

Bồ Châu chần chừ, còn đang nghĩ xem nên mở lời thế nào để giải thích rõ những chuyện xảy ra đêm nay, thì lại nghe thấy hắn hỏi tiếp: “Nàng với vợ của Thẩm Dương thân thiết lắm sao?”

Bồ Châu lắc đầu, lắp bắp: “Không… không…”

Hắn nói: “Đã không thân, thì vì sao cứ phải đi dự tiệc? Tầm mắt thiển cận, nhưng cứ phải chen vào chỗ náo nhiệt cho bằng được? Đã đi rồi thì cũng thôi, nhưng tại sao không chịu ngồi yên trong sảnh tiệc, mà cứ phải một mình chạy đến nơi xảy ra đám cháy? Ta còn tưởng nàng say thật, đi đứng không vững thì chớ, đến đầu óc cũng hỏng luôn rồi, đúng không?”

Bị hắn mắng mỏ không chút nể nang, dù Bồ Châu biết rõ nàng nên nhịn xuống, nhưng không hiểu vì sau, nàng vẫn không thể nào nuốt trôi cục tức này.

Tối qua nàng đã hỏi ý hắn rồi mà. Khi ấy chính hắn tỏ thái độ lạnh nhạt, dáng vẻ hờ hững, không quan tâm cũng chẳng cấm cản gì, nhưng đến lúc nàng đi lại biến thành người vừa có con mắt hạn hẹp vừa ham vui ở trong mắt hắn.

Còn tại sao lại một mình đi tới nơi xảy ra hỏa hoạn? Chẳng phải là vì nàng thương cảm Hàn Vinh Xương, muốn giúp ông ấy một tay hay sao? Ai ngờ lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy?

Tiếng trách mắng lạnh lùng của hắn cứ văng vẳng bên tai, vết trầy xước trên lưng như càng thêm nhức nhối. Nỗi kinh hoàng và uất ức từ tối đến nay phút chốc hóa thành cơn giận.

Bồ Châu không muốn nghe hắn mắng mình thêm nữa, nói: “Ta đi tắm đây!” Dứt lời liền cởi chiếc ngoại bào mà hắn đã khoác cho nàng lúc trước, đặt sang một bên.

Lý Huyền Độ khựng lại, dường như cũng nổi giận, mặt mày sa sầm, lớn tiếng gọi Lạc Bảo vào.

Lạc Bảo vội đáp rồi bước vào, cảm thấy bầu không khí có phần là lạ. Hắn lén nhìn sắc mặt của vợ chồng Tần vương, rồi hấp tấp tiến lại gần.

Lý Huyền Độ chỉ vào chiếc áo nàng vừa cởi ra: “Mang đi vứt đi!”

Lạc Bảo sững lại, ngó sang món y phục, dường như vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao. Hắn phân vân không biết nên làm thế nào, lại nhìn về phía Bồ Châu.

Bồ Châu cả giận nói: “Tần vương đã nói không cần bộ y phục này, bảo ngươi mang đi vứt, ngươi không nghe thấy sao?”

Lạc Bảo vâng dạ, vội nhặt cái áo lên rồi lui ra ngoài.

Lý Huyền Độ lạnh giọng: “Nghỉ sớm đi, đừng đến làm phiền ta nữa!” Dứt lời, hắn không buồn liếc nàng lấy một lần, sải bước rời khỏi tẩm đường, để nàng lại phía sau.

Hắn ghét nàng đến mức ấy thật sao?

Bồ Châu càng nghĩ càng giận, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút buồn bã, đương nhiên cũng không cố cắm đầu đuổi theo, giải thích cho bằng được. Sau một hồi ngơ ngác, nàng đưa tay lên ngửi ngửi ống tay áo của mình, gọi tỳ nữ vào giúp mình tẩy trang và tắm rửa.

Vừa chạm vào nước nóng, phần da bị trầy xước trên lưng đã đau rát như có lửa thiêu. Nàng cố nhịn đau, tắm rửa sạch sẽ, thay xiêm y xong, lúc định gọi tỳ nữ đến giúp mình thoa thuốc thì thấy hộp trống trơn, khi ấy mới sực nhớ ra lần trước nàng đã đưa cả cho Thôi Huyễn rồi.

Chắc cũng chỉ là vết trầy ngoài da thôi, không phải vết thương gì nghiêm trọng, nàng cũng không muốn rầy rà thêm, đành bỏ qua, chỉ im lặng ngồi trong phòng chờ Vương mụ về. Một lúc sau, cuối cùng cũng đợi được tin tốt.

Vương mụ quay lại, nói bà đã gặp được Hàn Phò mã và chuyển lời thành công rồi.

Bồ Châu nghĩ bụng, nếu thật sự có thể giúp ông ấy tránh khỏi tai họa này, vậy thì đêm nay cũng coi như không trải qua vô ích. Nàng lại gọi Vương mụ tới xem Tần vương có đang ở trong tĩnh thất không. Vương mụ nhanh chóng quay về báo lại là có. Bồ Châu gật đầu, bảo bà ấy lui xuống nghỉ ngơi, còn mình thì lại loanh quanh trong phòng thêm một hồi, cuối cùng vẫn uể oải trèo lên giường đi ngủ trước.

Đêm dần khuya, Lý Huyền Độ một mình ngồi trong tĩnh thất xem kinh thư, quả nhiên không thấy nàng đến quấy rầy nữa. Thế nhưng, cơn giận trong lòng hắn vẫn chẳng tiêu tan được miếng nào.

Tôn nữ họ Bồ, càng ngày càng to gan, càng ngày càng không biết chừng mực!

Tối nay còn dám cãi lại hắn, trưng bộ mặt khó coi ra với hắn!

Lý Huyền Độ cảm thấy ngực mình mỗi lúc một bức bối, ném cuốn kinh trong tay xuống, lật người bước xuống giường mây, xỏ guốc gỗ đi mở cửa sổ, đứng trước cửa đón gió đêm, thở ra một hơi thật dài. Bỗng hắn nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Lạc Bảo, kế đó là tiếng gõ cửa khe khẽ.

Tim hắn đập lỡ mất một nhịp, cuối cùng nàng vẫn phải chịu thua, chủ động tìm tới. Khi cánh cửa phía sau được đẩy ra, hắn cũng không ngoảnh lại, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Lạc Bảo nghe ra giọng điệu hắn không vui, nên dè dặt nói: “Bẩm điện hạ, Hàn Phò mã vừa sai người gửi thư cho ngài.” Vừa nói vừa dâng thư lên.

Lý Huyền Độ hơi sững lại, nhận thư mở ra xem.

Thư của Hàn Vinh Xương viết rất ngắn gọn, chỉ vài dòng, nét chữ cũng nguệch ngoạc, hiển nhiên là được viết ra trong lúc vội vàng. Lúc nhận được tin, ông đã lập tức đến xem, trong nguy có may, hiện đã sắp xếp một nơi ở khác cho thê tử. Ông vô cùng cảm kích vương phi, đặc biệt viết thư này ngay trong đêm, nhờ Lý Huyền Độ chuyển lời cảm tạ đến nàng. Đợi đến khi thu xếp ổn thỏa mọi việc bên này, ông sẽ tự mình đến tận cửa tạ ơn.

Lý Huyền Độ đọc đi đọc lại hai lượt, trong lòng dấy lên một cảm giác khó hiểu, trầm ngâm một lúc rồi cất thư đi, sai người gọi Vương mụ đến.

Vương mụ hớt hải chạy đến, nghe Tần vương hỏi chuyện của Hàn Phò mã, không dám giấu giếm, liền kể lại một lượt chuyện tối nay vương phi dẫn bà rời khỏi sảnh tiệc, sai bà đi tìm Hàn Phò mã để báo tin. Nói xong, thấy Tần vương không nói năng gì, vẻ mặt khác thường, trong lòng sinh nghi, bèn lên tiếng bênh vực giúp vương phi: “Bẩm điện hạ, vương phi không muốn chuyện này bị làm ầm lên, nếu thật sự để lộ ra ngoài, Trưởng công chúa cũng mất sạch thể diện. Nàng có lòng tốt nên mới bảo lão nô báo cho Hàn Phò mã một tiếng, tuyệt đối không có ác ý.”

Lý Huyền Độ bảo bà lui về nghỉ ngơi, còn hắn thì ở trong tĩnh thất đi đi lại lại một lúc, cuối cùng cũng quay về tẩm đường.

Trong phòng đèn nến sáng trưng nhưng lại yên tĩnh không một tiếng động. Màn đỏ buông thấp, một bóng người nằm nghiêng, quay mặt vào trong trên giường thoắt ẩn thoắt hiện.

Lý Huyền Độ đi đến cạnh giường, dừng lại một lúc, thấy nàng không nhúc nhích, như thể đã ngủ say, hắn ngập ngừng giây lát rồi nhẹ tay nhẹ chân trèo lên giường, từ từ nằm xuống.

Nhưng thực ra Bồ Châu vẫn còn thức.

Tối nay gặp bao chuyện như vậy, chẳng khác nào một lần thoát chết, dù nàng có thần kinh thép đến đâu thì cũng không thể dễ dàng ngủ yên được, huống chi, sau trở về nàng còn bị Lý Huyền Độ mắng cho một trận.

Sau lưng đau nhức nên nàng không thể nằm ngửa, chỉ có thể nằm nghiêng quay mặt vào trong. Trong lòng nghẹn ứ bực tức, nhưng vẫn phải cố khuyên mình không nên chấp nhặt với hắn. Nàng đợi hắn mò lên giường thì giả bộ ngủ thiếp đi, nằm im bất động.

Lý Huyền Độ làm sao ngủ nổi? Nhớ lại chuyện vừa mới biết, trong lòng khó tránh khỏi hối hận vì thái độ của mình, nhưng nhất thời lại không thể xuống nước, gọi nàng dậy. Hắn nằm xuống, ánh mắt không kìm được dừng lại trên lưng nàng, nhưng vừa nhìn đến xiêm y nàng đang mặc, hắn bỗng khựng lại.

Nàng mặc trung y bằng lụa trắng, phía dưới cổ áo, dường như có vài vệt đỏ ửng thấm qua, tuy rất nhạt, ánh nến hắt vào màn ngủ cũng rất mờ, vậy mà hắn vẫn nhìn rõ mồn một.

Đó rõ ràng là vết máu.

Lý Huyền Độ sững lại, không do dự thêm nữa, mở miệng hỏi: “Lưng nàng bị thương à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn không hỏi thì còn đỡ, vừa hỏi ra, Bồ Châu đã ngay lập tức cảm thấy vết xước do bò qua rãnh nước kia càng thêm đau rát. Chính nàng nghĩ lại còn cảm thấy xấu hổ, nếu bị hắn biết được, ai biết sẽ bị hắn chế giễu cỡ nào.

Nàng cắn môi không nói, bỗng cảm thấy hắn nghiêng người lại gần, bàn tay đưa tới, như định vạch áo nàng xem vết thương. Nàng liền xoay người tránh đi, buồn bực nói: “Ai cần chàng lo!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top