Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 51: Âm Mưu và Biến Cố Đêm Tiệc

Bồ Châu (Dịch)

  • 16 lượt xem
  • 4067 chữ
  • 2025-12-08 07:34:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Màn múa tiếp theo đã khiến bầu không khí yến hội tối nay được đẩy lên cao trào.

Một nhóm thiếu niên người Hồ, tuổi độ mười bốn mười lăm, được dẫn đến trước mặt các quý phu nhân. Chúng đội những chiếc mũ cao có chóp nhọn như đỉnh núi, trên mũ đính ngọc trai sáng bóng, mặc áo chẽn, vòng eo buộc chặt bằng dải lụa màu, cổ đeo lục lạc, dáng vẻ tuấn tú. Khi tiếng tỳ bà và tiếng đàn Hồ vang lên, đám thiếu niên ấy bắt đầu nhún nhảy, xoay tròn, bật dậy, thân hình uyển chuyển nương theo điệu nhạc, lục lạc kêu vang, dải lụa quanh eo uốn lượn bay múa.

Phản ứng của các quý phu nhân đối với màn múa cũng không giống nhau. Có người giữ kẽ, dùng quạt che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, có người thì cười tủm tỉm, thưởng thức vũ khúc của thiếu niên người Hồ, lại có người dùng ánh mắt dán chặt vào gương mặt các thiếu niên ấy, ghé tai nói nhỏ với người kế bên, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười khúc khích đầy mập mờ.

Ngồi cạnh Bồ Châu là vương phi Mã Diệp Na, tửu lượng phi phàm, nâng ly uống hết chén này đến chén khác, mình nàng ta say sưa chưa đủ, còn không ngừng mời gọi Bồ Châu cùng uống.

Đang ở địa bàn của Tiêu thị, ban nãy còn phải trải qua một màn “ra oai phủ đầu”, Bồ Châu nào dám uống bừa? Nàng lấy cớ mình không biết uống rượu để khéo léo từ chối, đồng thời kín đáo quan sát Tiêu thị, liền thấy nàng ta và Trần Thục Viện đang thì thầm to nhỏ với nhau.

Không giống như những phu nhân khác đang bàn tán về đám thiếu niên người Hồ, hai người họ khiến Bồ Châu có cảm giác như đang nói về chuyện khác.

Hẳn là chuyện vui, vì trên gương mặt Tiêu thị là nụ cười thỏa mãn, giống như một người chịu đựng uất ức lâu ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút hết oán hận trong lòng.

Hai người ghé tai nói thầm một lúc, chẳng mấy chốc, ánh mắt Tiêu thị lại quay về phía Bồ Châu, nàng ta đứng dậy, vẻ mặt rạng rỡ như gió xuân bước đến, thân thiết hỏi nàng ăn uống thế nào, có cần nàng ta giúp đỡ gì không, rồi liếc nhìn đám thiếu niên người Hồ đang nhảy múa, mỉm cười, dịu dàng nói nhỏ: “Nếu muội muội thích ai trong số họ thì chỉ cần nói với tỷ một tiếng là được.”

Bồ Châu ngượng ngùng lắc đầu, Tiêu thị bật cười khanh khách, như sắp buông lời trêu chọc nàng, thì đúng lúc ấy, vị quản sự từng đưa vòng hoa tới khi nãy lại xuất hiện, ghé tai nói nhỏ với Tiêu thị một câu. Sắc mặt nàng ta biến đổi, nhìn có vẻ không vui, đoạn vội vàng xoay người, bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc.

Bồ Châu nhất thời chưa đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng cũng không còn hứng thú. Đêm nay khi hai người vừa chạm mặt nàng đã phần nào đoán được đối phương có ác ý với mình. Còn về nguyên nhân, mười phần thì đến tám chín phần có liên quan đến Lý Huyền Độ.

Nàng thấy hơi bực rồi đó nha.

Đúng là xui xẻo. Vì Lý Huyền Độ, không hiểu sao nàng lại có thêm một kẻ địch. Đáng giận nhất là, hiện tại kẻ đầu sỏ ấy lại vô dụng với nàng, đừng nói là giúp nàng làm Hoàng hậu, ngay cả chuyện nhờ hắn tìm nhũ mẫu thôi cũng chẳng trông mong nổi.

Bồ Châu không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Vừa hay có mấy vị quý phụ uống say, lần lượt được dìu rời khỏi bàn tiệc. Vương phi Mã Diệp Na ngồi bên nàng dường như cũng quá chén, không trụ nổi nữa. Thị nữ bèn hỏi, nàng ta đã muốn đi nghỉ hay chưa.

Vương phi Mã Diệp Na lắc đầu, nói đợi thêm chút nữa: “Phần hay ho nhất của tối nay còn chưa xảy ra đâu.”

Thị nữ tò mò gặng hỏi.

Vương phi ợ một cái, nở nụ cười thần bí, đổi sang nói bằng tiếng tiếng ngoài: “Trưởng công chúa ấy à, xưa nay vốn xem thường ta, giờ thì đến lượt ả đẹp mặt rồi. Đô úy phu nhân, bạn thân của ta, đêm nay đã chuẩn bị cho Tướng quân phu nhân một món quà thật lớn. Nàng ấy nghe ngóng được rằng Hàn tướng quân, trượng phu của Trưởng công chúa bao nuôi một người đàn bà khác ở bên ngoài, thậm chí còn điều tra được địa chỉ có khả năng là nơi ở của ả ta, ngay trong kinh thành này thôi. Người của họ đã đi xác nhận rồi, chỉ cần tin này là thật, Trưởng công chúa sẽ thành trò cười lớn nhất của cả kinh thành. Đây mới là món quà lớn nhất mà Tướng quân phu nhân nhận được tối nay, cũng là màn kịch đáng xem nhất.”

Giọng điệu của nàng ta đầy vẻ hả hê.

Người nàng ta gọi là “ Đô úy phu nhân” chính là Trần Thục Viện.

Bồ Châu nghe rõ mồn một, bỗng ngây người.

Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, hình như kiếp trước từng xảy ra chuyện tương tự thật. Người được Phò mã Hàn Vinh Xương bao nuôi trong tư trạch sau lưng Trưởng công chúa, lại chính là người vợ trước của ông ta. Tin tức lan truyền khắp nơi, công chúa vốn gây thù chuốc oán với không ít người, bỗng trở thành trò cười cho các quý phụ trong kinh thành.

Kiếp trước vào thời điểm này, nàng chưa từng đến nơi này, chuyện này cũng không liên quan gì đến nàng, nên chẳng mấy quan tâm. Những gì nàng biết chỉ là những lời kể rời rạc về sau. Giờ nghĩ lại, nàng nhớ mang máng rằng người phụ nữ kia mắc phải bệnh nặng, qua đời sau đó không lâu, ít lâu sau, Hàn Vinh Xương cũng dọn ra khỏi phủ của Trưởng công chúa. Mãi đến mùa xuân năm sau, bởi ảnh hưởng của dịch bệnh, chuyện này mới dần bị người ta lãng quên.

Kiếp trước do không quen biết Hàn Vinh Xương, nên nàng cũng chẳng để tâm đến chuyện này, ấn tượng rất mơ hồ, nhưng giờ chỉ cần nghĩ thoáng qua đã hiểu ngay.

Thì ra đây là đòn trả đũa mà Hoàng hậu Thượng Quan và Cam phu nhân dành cho Trưởng công chúa.

Mấy tháng trước, bởi mưu kế của phe Trưởng công chúa, thanh danh của Trần Huệ Viện, con gái của Cam phu nhân đã bị hủy hoại, việc tranh giành ngôi vị Thái tử phi cũng theo đó bất thành. Hai người họ sao có thể cam lòng nhìn Trưởng công chúa ung dung đắc ý? Vậy nên, đương nhiên họ phải tìm đủ mọi cách để báo thù.

Hàn Vinh Xương chỉ dính phải vận rủi, vô tình trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu đá ngầm giữa hai phe phái này. Chẳng trách khi Trần Thục Viện và Tiêu thị rỉ tai nhau, Tiêu thị lại có biểu cảm thế kia. Đây đích thực là món quà sinh nhật lớn nhất mà nàng ta nhận được hôm nay.

Sau một thoáng kinh ngạc ban đầu, dù có đôi phần ngập ngừng, nhưng Bồ Châu vẫn đưa ra quyết định rất nhanh.

Không biết thì thôi, giờ ngẫu nhiên nghe được bí mật này, vẫn nên báo mau cho Hàn Vinh Xương thì hơn.

Tuy nàng cũng mong được chứng kiến cảnh Trưởng công chúa phải mất mặt, cũng như căm ghét người đàn bà đã gây sóng gió hại đời nàng ở kiếp trước vô cùng, nhưng Hàn Vinh Xương lại là người không đến nỗi nào. Chỉ riêng việc kiếp trước ông ấy hy sinh oanh liệt, kiếp này nếu giúp được, nàng vẫn muốn giúp ông ấy một tay.

Chỉ là thời gian gấp quá, không biết liệu có kịp không.

Thôi thì, cố hết sức vậy.

Bồ Châu viện cớ thay y phục rồi đứng dậy, gọi Vương mụ đi cùng, ra khỏi sảnh tiệc, tới một góc sân không người bên ngoài. Nàng dừng trong bóng tối, hạ giọng dặn dò Vương mụ một lượt, bảo bà ta lập tức ngồi xe ngựa đến phủ Trưởng công chúa, tìm Hàn Vinh Xương, nói rõ mọi chuyện cho ông ấy biết.

Vương mụ vội vã rời đi.

Nàng đã cố hết sức rồi, giúp được hay không nằm ngoài tầm khả năng của nàng, còn phải xem vận may của Hàn Vinh Xương thế nào nữa.

Bồ Châu đứng ngẩn người một lúc trong góc, thở ra một hơi, đang định quay lại sảnh tiệc thì chợt nghe phía trước có tiếng bước chân vọng đến. Nàng ngẩng đầu, thấy có hai người đi tới từ hành lang, không ngờ đấy lại là vợ chồng Thẩm Dương và Tiêu thị.

Thẩm Dương sải bước đi ra ngoài, trông như muốn rời khỏi Trừng viên, Tiêu thị đuổi kịp phía sau, chặn đường hỏi gã định đi đâu nữa.

Bồ Châu giật mình, nào dám mạo muội bước ra, vội nín thở, rụt người sâu hơn vào trong bóng tối, định chờ hai người kia đi qua rồi mới rời đi.

Đường bị chặn lại, Thẩm Dương bực bội nói: “Vòng hoa cũng đã tặng rồi, cô còn chưa vừa lòng? Tránh ra! Ta còn có việc!”

Tiêu thị run giọng nói: “Vậy mà cũng gọi là tặng à? Vòng hoa là ta tự chuẩn bị, gia nô mang tới! Bình thường ngươi không ở bên ta đã đành, nhưng hôm nay là sinh nhật ta, vậy mà cũng muốn đi sao? Có phải con mụ Lý Lệ Hoa kia lại gọi ngươi rồi không?”

Thẩm Dương cả giận: “Đàn bà ngu dốt! Ta có việc gấp, tránh ra!”

Tiêu thị cười gằn: “Hôm nay chỉ cần ta còn một hơi thở, ngươi đừng hòng đi đâu hết! Tiêu gia ta là dòng dõi cỡ nào, lúc gả cho ngươi, ngươi mới chỉ là một tên Đô úy chiết xung ngũ phẩm xoàng xĩnh, chưa kể ngươi còn xuất thân từ nhà họ Thẩm đê tiện! Nay công thành danh toại rồi, trong mắt ngươi liền không còn ta nữa sao? Lương tâm ngươi đâu rồi?”

Thẩm Dương lạnh giọng: “Nhà họ Thẩm ta xuất thân hèn kém, nhưng gả cho cô cũng đã quá dư dả. Trong phủ Tần vương kia, quả có người xuất thân cao quý, tiếc thay cô không có cái số đó. Khi xưa hắn vào cung Vô Ưu, sao cô không đi theo hắn đi? Nếu theo rồi, biết đâu người làm Tần vương phi lúc này lại chính là cô đấy. Đừng tưởng mình cao quý lắm, trong mắt ta, cô cũng chỉ là thứ đàn bà rẻ mạt!”

Tiêu thị như bị đâm cho một kim, giơ tay muốn cho gã một cái tát. Vừa vung tay lên, nàng ta đã chạm phải ánh mắt thâm thúy bức người của trượng phu, ánh tay ấy liền khựng lại giữa không trung, chẳng thể nào hạ xuống.

Thẩm Dương lạnh lùng nói: “Về lại sảnh tiệc của cô đi!”

Mấy chiếc vòng vàng trên cổ tay Tiêu thị rung lên, cánh tay gắng gượng được chốc lát rồi cũng rũ xuống bất lực. Nàng ta giấu đi vẻ oán hận trong mắt, lấy tay che mặt, cúi đầu rảo bước rời khỏi. Tùy tùng theo sau Thẩm Dương tiến lại, nhỏ giọng nói với gã mấy câu.

Khoảng cách hơi xa, Bồ Châu nghe không rõ tên kia nói gì, chỉ thấy Thẩm Dương gật đầu, xoay người định rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước lại bất ngờ dừng lại, từ từ quay đầu nhìn về phía nàng đang nấp.

Bồ Châu những tưởng mình đã bị phát hiện, tim đập thình thịch, mở to mắt nhìn gã tiến lại về phía mình. Nàng đang hoảng hốt không biết phải đối phó ra sao thì bỗng thấy gã dừng lại trước một hòn giả sơn cách nàng chừng mười mấy bước, trầm giọng quát: “Ra đây!”

Tiếng quát vừa dứt, sau hòn giả sơn liền hiện ra một bóng người.

Bồ Châu nhận ra người đó, Phó ma ma đi cùng Lý Quỳnh Dao!

Nàng kinh ngạc đến cực độ. Không ngờ nơi này ngoài nàng ra, lại còn có thêm một người nữa.

Nghĩ kỹ hơn, nàng liền hiểu ra.

Chắc hẳn là công chúa vẫn còn muốn gây khó dễ cho nàng, nãy giờ vẫn để ý nhất cử nhất động của nàng, thấy nàng rời đi liền sai Phó ma ma kia bám theo.

Phó ma ma kia cũng chẳng mấy hoảng loạn.

Bà ta là vú nuôi của công chúa Ninh Thọ, có địa vị không nhỏ trong cung. Gặp phải chuyện vừa rồi, không muốn khiến vợ chồng gia chủ khó xử nên mới lánh mặt đi. Vừa nãy vô tình cử động, để bị phát hiện, nên đành dứt khoát bước ra, cười nói: “Thẩm tướng quân đừng hiểu lầm. Vừa rồi ta uống hơi nhiều, đi ngang qua đây để thay y phục, tình cờ gặp được, không muốn quấy rầy tướng quân và phu nhân, nên mới tránh đi, chứ không có ý gì khác. Tướng quân yên tâm, tai ta nghễnh ngãng, chẳng nghe thấy gì cả. Tướng quân cứ tự nhiên, ta xin cáo lui trước.”

Nói xong bà ta nhấc chân bước đi, mới được vài bước, một dải thắt lưng bất ngờ vươn tới từ phía sau, siết chặt phần cổ bà ta.

Phó ma ma liều mạng giãy dụa, hai chân quẫy đạp lung tung, khiến những viên sỏi nhỏ dưới đất bắn tung tóe, nhưng thắt lưng trong tay Thẩm Dương lại càng siết càng chặt hơn. Chẳng bao lâu sau, hai mắt Phó ma ma trắng dã, mặt tím tái, đầu lưỡi thè ra, tắt thở ngã vật xuống đất.

Thẩm Dương vẫn chưa buông tay, còn siết thêm một hồi, mãi đến khi chắc chắn người đã chết hẳn mới rút thắt lưng lại, ung dung đeo vào như cũ, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Viên tùy tùng bước lên, liếc nhìn thi thể dưới đất, hạ giọng hỏi: “Bà ta là vú nuôi của công chúa Ninh Thọ, lát nữa không thấy người, nếu công chúa hỏi đến thì nên trả lời thế nào đây?”

Thẩm Dương nói: “Châm lửa đốt nơi này đi, cứ bảo là vô ý để lửa bén, bà ta tự mình đi nhầm vào.”

Tùy tùng đáp: “Đã rõ. Xin tướng quân cứ yên tâm, nơi này giao lại cho thuộc hạ.”

Thẩm Dương liếc quanh lần cuối, sải bước theo hành lang rời khỏi viện, bóng dáng nhanh chóng khuất hẳn vào màn đêm.

Bồ Châu nấp trong góc, bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho hồn vía lên mây.

Thẩm Dương không chút chần chừ, thẳng tay giết chết Phó ma ma.

Đó đâu phải người bình thường, mà chính là người được công chúa Ninh Thọ tin dùng nhất!

Chỉ vì sợ bà ta nghe thấy màn cãi vã giữa gã và Tiêu thị thôi sao?

Điều này có phần vô lý. Khả năng lớn nhất là gã sợ lời gã vừa nói với tùy tùng bị bà ta nghe được, nên mới giết người diệt khẩu.

Bồ Châu không kịp suy nghĩ xem họ đã nói gì, nhìn theo tên tùy tùng kéo thi thể ra đến hành lang, đặt xuống rồi bỏ đi. Nàng lảo đảo bước ra khỏi chỗ nấp, muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Thế nhưng khi đến lối ra ban nãy, nàng phát hiện rằng cửa viện đã bị chặn từ bên ngoài, không thể mở được.

Hiển nhiên là do tùy tùng của Thẩm Dương làm, trước khi phóng hỏa đã khóa cửa lại, phòng có người vô tình xông vào, phát hiện xác chết.

Bồ Châu lật đật quay đầu, cuối cùng cũng tìm được một lối ra khác. Nhưng chậm mất một bước, cửa bên này cũng bị khóa trái rồi.

Nàng mắc kẹt không thoát ra được! Nhưng lại không dám kêu cứu, sợ sẽ dẫn dụ tùy tùng của Thẩm Dương quay lại.

Nếu chúng biết được nàng cũng ở đây, kết cục chờ đợi nàng chỉ e cũng chẳng khác bà lão kia là mấy.

Mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, đúng lúc nàng đang cố gắng giữ bình tĩnh, muốn thử xem còn có lối thoát nào khác không, thì mấy bó đuốc quấn đầy dầu hỏa đã được ném vào từ bên ngoài tường, lần lượt rơi xuống mái nhà và hành lang.

Đang vào mùa hanh khô, đã nhiều ngày không mưa, ngọn lửa vừa bén liền bốc cao dữ dội, thiêu cháy tòa viện rồi lan dần ra, khói đen dày đặc, lửa cháy hừng hực, hơi nóng hầm hập tỏa ra.

Bồ Châu tránh khỏi làn khói, chạy loạn khắp nơi như ruồi mất đầu, mong tìm được một lối thoát thân, nhưng nàng tìm mãi vẫn không thấy.

Tường viện cao quá, chỉ dựa vào sức nàng, đâu thể tay không trèo qua?

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, cả sân viện chẳng mấy chốc đã chìm trong biển lửa, lửa theo chiều gió vượt qua cả tường, lan theo hành lang nối liền đến tiền sảnh và hậu sảnh.

Lý Huyền Độ đã tới Trừng viên, nhưng người thì vẫn đứng cách xa ngoài cổng, chưa chịu bước vào.

Hắn đang phân vân.

Tối nay có khi một nửa số quý phụ trong kinh thành đều tụ hội tại đây, nếu xông vào, công khai đón nàng rời đi, thì khác nào tự hạ thấp thân phận của chính mình.

Có lang quân nhà ai lại hành xử vậy đâu chứ?

Nàng cũng không đáng để hắn phải làm thế.

Thôi vậy, thôi vậy.

Lý Huyền Độ từ bỏ ý định ấy, đang định sai tùy tùng thay mặt vào truyền lời, còn mình thì đứng chờ bên ngoài, đợi đón nàng về vương phủ. Hắn vừa xoay người, định quay ngựa đi, thì thấy một người từ trong cổng lớn của Trừng viên bước ra, chính là Thẩm Dương.

Hai người vừa nhìn thấy nhau từ xa, đồng thời dừng bước.

Thẩm Dương hơi do dự, rồi nở nụ cười, nhanh chân đi tới, chắp tay hành lễ: “Điện hạ giá lâm, hàn xá vinh hạnh. Nhưng không biết điện hạ đến đây, có điều gì chỉ giáo?”

Lý Huyền Độ tung mình xuống ngựa, quăng dây cương và roi cho tùy tùng rồi tiến lên đón, gật nhẹ đầu: “Ta đến đón nội tử hồi phủ.”

Thẩm Dương sững người: “Vương phi cũng đến sao?”

Ánh mắt Lý Huyền Độ lướt qua gã, nhìn về ánh đèn rực rỡ sau cánh cổng, sắc mặt chợt trầm xuống.

Hướng Đông Nam dường như có cột khói cao đang bốc lên, lẫn vào tiếng gió là tiếng hô hoán của nhóm hạ nhân trong Trừng viên truyền tới.

Lý Huyền Độ loáng cái đã lách qua Thẩm Dương đang chắn phía trước, thân hình lướt qua như gió, vụt thẳng vào cổng, lao vào bên trong.

Thẩm Dương ngoảnh đầu lại, nhìn đám khói đang dần cuộn lên, sau một thoáng trầm ngâm, gã cũng xoay người chạy vào. Khi thấy Lý Huyền Độ lao thẳng về phía sảnh tiệc, gã lưỡng lự, đoạn quay ngoắt lại, rảo bước về hướng đám cháy.

…

Lửa càng cháy càng lớn, bên trong tường viện ngọn lửa bốc lên khắp nơi.

Có lẽ là bởi đã từng chết một lần, nên khi ngọn lửa sắp nuốt chửng tất cả, nàng đã bình tĩnh trở lại, nghĩ ra được hai cách có thể thoát thân.

Một là lập tức tìm thang, nếu không có thang thì dùng mấy cái ghế cao xếp dựa vào tường để thay thế, sau đó leo lên đầu tường nhảy xuống. Dù cho ngã gãy chân cũng vẫn tốt hơn nhiều so với bị chết cháy.

Nhưng biện pháp này cũng dễ lưu lại rủi ro. Chắc chắn Thẩm Dương sẽ quay lại kiểm tra hiện trường vụ cháy, nếu phát hiện ra chồng ghế xếp cạnh tường, nhất định gã sẽ đoán được bên trong còn có người khác. Tuy nàng không hề nghe thấy gì, nhưng sợ rằng gã không chịu tin. Một kẻ có thể giết cả người của công chúa Ninh Thọ mà không hề chùn tay, nếu còn bị nàng tận mắt chứng kiến, thì sao có thể yên tâm bỏ qua. Nếu gã tra xét đến cùng, lỡ như lần ra được đến nàng, bị kẻ giống như rắn độc ấy để mắt tới, thì đúng là phiền toái chết người.

Vì vậy nàng quyết định thử cách thứ hai.

Mùa mưa ở kinh thành thường kéo dài, theo kinh nghiệm của Bồ Châu, những đại trạch như thế này, để tránh nước ngập sân viện, thường sẽ chừa một cái lỗ thoát nước ở góc sân. Hào nước được đào sâu nối liền với lỗ hổng ở chân tường, tuy rộng không tới một thước, nhưng với thân hình mười sáu tuổi của nàng hiện giờ, nếu dốc hết sức co người lại, vẫn có thể bò qua được.

Quả nhiên đúng như dự đoán. Nàng nhanh chóng tìm được lỗ thoát nước ở góc Tây Nam trong sân, liền gạt đi lớp bùn đất và rác rưởi tích tụ ở miệng lỗ, ướm thử kích cỡ một lượt, rồi quay đầu liếc nhìn đám cháy đang rực lên ngút trời phía sau, cắn răng, nhắm chặt mắt nằm rạp xuống đất, chui vào trong.

Dưới rãnh hôi thối vô cùng, toàn là mùi bùn mục và lá rữa. Nàng nín thở, cố gắng thu thân người vốn đã nhỏ bé của mình, bò từng tấc một về phía trước, rốt cuộc cũng lọt vừa hai cánh tay. Khi tiếp tục trườn lên phía trước, nàng cảm giác lưng bị mắc lại bởi một viên gạch nhô ra trên vách rãnh.

Nàng thử mấy lần, bờ vai đã rút đến mức tối đa, không thể nhỏ hơn nữa. Hơi nóng ngột ngạt trong tường như đang đuổi theo sát gót. Nàng nghiến răng, dồn sức lao mạnh về phía trước, trên lưng truyền đến cơn đau rát như bị cọ xát, nhưng may sao vẫn vượt qua được chỗ gồ ra ấy.

Vai đã qua, eo cũng không còn trở ngại, nàng nhanh chóng bò ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Ngọn lửa lớn đã dồn mọi người về chung một chỗ. Phần kiến trúc phía sau sảnh, nằm cuối chiều gió cũng đang đã bén lửa. Không ít tỳ nữ, bà tử làm việc ở hậu sảnh gào thét chạy trốn, vụt qua ngay trước mặt nàng.

Bồ Châu thở hắt ra một hơi, mặc kệ cảm giác bỏng rát như thiêu đốt ở sau lưng, chống tay chống chân bò dậy khỏi mặt đất, phủi loạn mấy chiếc lá khô và bùn đất dính trên áo váy, giơ tay áo lên lau qua mặt, ổn định tinh thần trước khi gấp gáp chạy về hướng sảnh tiệc. Vừa chạy được mười mấy bước, nàng bỗng hốt hoảng giật mình.

Một người đàn ông đang ngược dòng người bỏ chạy tiến gần đến chỗ này. Ánh lửa gần đó rực cháy, hắt lên gương mặt sống mũi cao và đôi mắt sâu kia.

Là Thẩm Dương!

Vậy mà gã vẫn chưa rời đi!

Bồ Châu định xoay người né tránh, nhưng đã không còn kịp nữa, gã đã trông thấy nàng, lập tức dừng bước.

Bồ Châu biết mình không thể trốn thoát.

Sao cái số nàng xui xẻo thế chứ? Vất vả lắm mới thoát khỏi biển lửa, vậy mà lại đụng phải gã ở đây!

Nghĩ đến cảnh gã vừa siết cổ bà vú già kia đến chết, một cơn sợ hãi bủa vây lấy nàng, hai chân như mềm nhũn ra. Nàng nhìn Thẩm Dương đang dừng bước ở phía đối diện, thấy gã bỗng nhấc chân, dường như định bước về phía mình, tim nàng lại đập như trống dồn, đầu óc xoay chuyển điên cuồng, nghĩ cách giải thích vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Đúng lúc đó, nàng bỗng trừng lớn đôi mắt, cả người chìm trong một cảm xúc mừng rỡ, mãnh liệt không sao kiềm chế nổi.

Nàng đã nhìn thấy gì?

Lý Huyền Độ vậy mà cũng xuất hiện ở đây, đang chạy về phía ngọn lửa, sắc mặt vô cùng lo lắng.

“Điện hạ! Ta ở đây!”

Hai mắt Bồ Châu bất chợt đỏ hoe, suýt nữa hét lên, vội nhấc chân chạy về phía hắn. Nhưng không đề phòng tà váy vướng chân, chạy được vài bước thì bàn chân đã bị mắc lại, cả người ngã chúi về phía trước. Ngay lúc tưởng sắp ngã nhào, Lý Huyền Độ đã lao tới trước mặt nàng, đưa tay ôm chầm lấy thân thể nàng, vững vàng đón lấy trong vòng tay.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top