Dưới chân những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, một đoàn di cư dài đang chậm rãi tiến tới. Hàng ngũ đông đảo nhưng không loạn, dưới sự chỉ dẫn của người đi đầu, uốn lượn như con rắn bạc, cứ thế hướng về phía trước.
Đối với những người trong đoàn di cư này, những ngày tháng khó khăn nhất đã đi qua. Chỉ cần kiên trì thêm vài ngày nữa, chờ đến khi hội quân với đội nhân mã do Đại Trưởng công chúa Kim Hi, Thái hậu nước Tây Địch, phái đến nghênh đón, chuyến hành trình dài đằng đẵng và quanh co này sẽ khép lại, đưa họ đến nơi cần đến.
Chạng vạng, đoàn người tìm được một vùng đất bằng phẳng, khuất gió dưới chân núi để hạ trại qua đêm. Từng chiếc lều lần lượt được dựng lên, từng đống lửa trại nối tiếp nhau bừng sáng, mùi thức ăn tỏa ra khắp không gian. Thoạt nhìn, mọi thứ đều đang dần chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp.
Thế nhưng chưa khi nào Lý Huyền Độ cảm thấy nhẹ nhõm.
Cữu phụ của hắn bị thương bởi loạn tiễn. Trong lúc bị mắc kẹt, ông và các võ sĩ đã liều mình bảo vệ dân chúng, không màng thương thế của bản thân. Đến khi hắn kịp đến giải vây, vết thương của ông đã chuyển nặng, độc khí xâm nhập khắp phế phủ.
Hơn một tháng trước, hắn đã sai người gửi thư về báo tin cho biểu muội. Đoàn di cư vốn di chuyển với tốc độ chậm chạp, về lý mà nói, nếu biểu muội đã bình phục và không gặp trở ngại nào khi đi đường, lẽ ra nàng đã đuổi kịp đến nơi rồi mới phải.
Hắn biết điều cữu phụ không yên lòng nhất nếu chẳng may qua đời, ấy chính là biểu muội.
Nếu thêm vài ngày nữa mà vẫn không thấy nàng, vậy chỉ còn hai khả năng.
Một là sức khỏe nàng chưa bình phục, hai là nàng đã gặp chuyện gì đó dọc đường.
Cả hai đó đều không phải là điều hắn muốn đối mặt.
Trương Đình bước lại, mời hắn đi dùng bữa tối.
Lý Huyền Độ không có khẩu vị, quay đầu liếc về phía gian lều nơi cữu phụ hắn đang nằm, rồi hỏi: “Vẫn chưa có tin tức sao?”
Trương Đình biết hắn đang hỏi chuyện gì, bèn lắc đầu đáp rằng mấy hôm trước đã làm theo lệnh, phái người quay lại tìm rồi, chỉ cần gặp được nàng thì sẽ đưa đến rất nhanh.
Lý Huyền Độ trầm ngâm giây lát, đang định bảo hắn cử thêm người quay lại tìm thì chợt thấy từ xa có một binh sĩ phi ngựa tới, vừa chạy vừa lớn tiếng hô vang: “Điện hạ! Tông chủ đến rồi!”
Sau chặng đường dài gian khổ, Lý Đàn Phương rốt cuộc đã đuổi kịp hắn. Khi nàng xuất hiện trước mặt Lý Huyền Độ, cả người gầy guộc hốc hác, vừa gọi một tiếng “A huynh” thì vành mắt đã nhanh chóng đỏ ửng.
Lý Huyền Độ bước lên đón, ân cần hỏi han tình hình sức khỏe của nàng lẫn chuyện đi đường.
Lý Đàn Phương cố giữ bình tĩnh, đáp rằng sức khỏe mình đã không còn đáng ngại, bảo hắn cứ yên tâm. Nàng kể nhờ được Trương Tróc và Úy Trì vương tử hộ tống nên mới có thể bình an đến đây, lòng nàng vô cùng cảm kích. Dứt lời, nàng hỏi đến tình trạng của phụ thân. Khi hay tin thương thế của ông đã rất nghiêm trọng, e rằng khó qua khỏi, nước mắt nàng tuôn rơi tức thì.
Lý Huyền Độ động viên nàng đôi câu, lập tức dẫn nàng vào trong rồi nhường lại không gian riêng tư cho hai người, còn hắn thì bước ra ngoài với tâm trạng nặng trĩu. Thấy Trương Tróc và Úy Trì Thắng Đức vẫn đứng chờ phía ngoài, hắn liền tiến lên hỏi: “Dạo này vương phi thế nào?”
Cả hai đồng thanh đáp vương phi vẫn khỏe.
Lý Huyền Độ gật đầu rồi hỏi tường tận về cuộc chiến thủ thành lúc trước.
Trương Tróc kể rõ từng chi tiết một: Liên quân phương Bắc có quân số hùng hậu, lúc ấy rất có khả năng chúng sẽ chia binh tấn công cả Yến thành lẫn thành Sương thị, trong khi binh lực của Đô hộ phủ có hạn, cả hai bên đều rất cần viện binh, tình thế trở nên nguy cấp. Khi ấy Sương thị đề xuất kế “dùng nước ngăn giặc”, nhưng họ lại gặp vướng mắc trong việc mở đập trên nền đất đóng băng. Chính Lý tông chủ đã xung phong, dẫn người đi lấy dầu hỏa đúng lúc, từ đó phá được đập nước, chặn đứng liên quân bên ngoài hai thành, khiến chúng đại bại, Đô hộ phủ giành được đại thắng.
Úy Trì Thắng Đức tiếp lời: “Điện hạ, lần này Lý tông chủ thật khiến người ta khâm phục! Nếu không có nàng ấy, trận này chưa biết sẽ xoay chuyển thế nào. Thần nghe nói khi đó sức khỏe nàng vẫn chưa bình phục, lúc quay về thì bệnh cũ tái phát, đến nỗi không đi nổi, phải nhờ người khiêng vào trong thành. Lần này luận công, nàng ấy phải đứng hàng đầu!”
Trương Tróc, kẻ hiếm khi công nhận người khác, bỗng im thin thít, không nói câu nào.
Lý Huyền Độ nhìn về phía lều của Lý Đàn Phương, nói: “Hai người các ngươi chắc đi đường cũng vất vả lắm rồi, mau đi nghỉ sớm đi.”
Sau khi hai người rời đi, hắn cũng chưa vào trong mà chỉ lặng lẽ đứng ngoài gian lều lớn của cữu phụ, trông chừng.
Trời dần ngả tối. Một lúc lâu sau, Lý Đàn Phương vừa lau nước mắt vừa bước ra. Thấy Lý Huyền Độ vẫn còn đứng ngoài, bước chân Lý Đàn Phương khựng lại.
Lý Huyền Độ bước tới gần nàng, hạ giọng hỏi: “Cữu phụ thế nào rồi?”
Lý Đàn Phương đáp: “Vẫn hôn mê chưa tỉnh…”
Nàng nói đến đó thì nghẹn lại, nước mắt trào ra, rơi lã chã.
Lý Huyền Độ trấn an nàng, dịu giọng nói tiếp: “Lần này muội lập đại công cho Đô hộ phủ, ta đều biết cả. Ta vô cùng cảm kích.”
Ánh lệ long lanh trong mắt Lý Đàn Phương, nàng lắc nhẹ đầu: “A huynh đừng nói vậy. Muội nên là người phải cảm ơn huynh mới đúng. Nếu không nhờ huynh, e rằng người Khuyết chúng ta đã gặp phải đại nạn rồi. So với ân nghĩa mà huynh dành cho người Khuyết, chút việc muội làm, có đáng gì đâu?”
Lý Huyền Độ nói: “Cữu phụ là thân trưởng của ta, giờ người gặp chuyện, sao ta lại không quan tâm được? Muội đừng nghĩ nhiều nữa. Vừa đến nơi, đường xa mệt nhọc, hãy đi nghỉ trước đi. Ta sẽ trông chừng cữu phụ.”
Giọng hắn dịu dàng đến lạ, tràn đầy quan tâm. Lý Đàn Phương ngước nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ, đúng lúc ấy, một tỳ nữ từ trong lều hốt hoảng chạy ra, nói người vừa mới tỉnh lại.
Lý Huyền Độ vội vã bước vào.
Lý Đàn Phương cũng theo sát phía sau. Thấy phụ thân đã tỉnh lại và mở mắt ra, lòng nàng vui buồn lẫn lộn, nhào tới bên giường, nắm lấy tay ông, nước mắt lại tuôn rơi lần nữa.
Lý Tự Nghiệp nở một nụ cười, dỗ dành nữ nhi đôi câu. Ánh mắt ông nhìn thoáng qua Lý Huyền Độ đang đứng bên cạnh, rồi gắng gượng tinh thần, bảo con gái ra ngoài trước, nói rằng mình có lời muốn căn dặn.
Lý Đàn Phương vừa lau nước mắt vừa cúi đầu đi ra.
Lý Tự Nghiệp cho người lui hết, đợi đến khi trong lều chỉ còn lại một mình Lý Huyền Độ, ông mới nhìn hắn hồi lâu, rồi trầm giọng nói: “Điện hạ, lần này cữu phụ khó lòng qua khỏi thật rồi. Điện hạ có biết, điều cữu phụ lo lắng nhất là gì không?”
“Không phải người nước Khuyết. Cữu phụ tin rằng, dù cữu phụ có đi rồi, sau này điện hạ vẫn sẽ tìm cho người Khuyết một con đường sống.”
Không đợi Lý Huyền Độ mở miệng, ông đã tự trả lời.
“Điều cữu phụ lo nhất… là Đàn Phương.”
Lý Huyền Độ vội đáp: “Xin cữu phụ yên lòng. Huyền Độ còn sống ngày nào thì sẽ chở che cho Đàn Phương ngày ấy. Nếu muội ấy bằng lòng, ta và Xu Xu sẽ giúp muội ấy tìm được người phù hợp, làm nơi nương tựa cả đời.”
Ánh mắt Lý Tự Nghiệp sẫm lại. Ông lặng nhìn Lý Huyền Độ một lúc lâu, rồi khẽ nói, giọng mỏi mệt: “Điện hạ… ngài thật sự không thể thay cữu phụ… chăm sóc nó cả đời sao?”
Lý Huyền Độ sững người, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ. Sau một hồi do dự, hắn ngập ngừng đáp: “Hình như cữu phụ hiểu lầm ở đâu rồi. Khi còn ở nước Khuyết, biểu muội từng trả lại ngọc bội mà tiên phụ ban cho ta năm ấy, cũng nói rõ rằng từ nay nàng sẽ xem ta như huynh trưởng. Ta cũng coi nàng như muội muội.”
Lý Tự Nghiệp mỉm cười, nụ cười ấy thật chua chát.
“Điện hạ, người không hiểu rõ tính cách của con bé. Là phụ thân của nó, ta hiểu rõ nó hơn ai hết. Từ nhỏ nó đã một lòng hướng về điện hạ, chẳng màng danh phận, bao năm qua chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng sau khi điện hạ thẳng thắn nói về chuyện này trước mặt ngoại tổ mẫu của ngài, thân là con gái, dẫu trong lòng có luyến tiếc đến đâu, nó cũng chẳng thể nài ép thêm, nên mới trả lại ngọc bội và nói ra những lời kia, để điện hạ không phải bận lòng thêm vì nó…”
Ông thở dài.
“Nếu khi ấy nó thật sự buông tay, dĩ nhiên cữu phụ sẽ không mở miệng nữa. Ngặt nỗi, cữu phụ biết… nó vẫn chưa thể dứt hẳn. Nó là đứa thật thà cố chấp, cữu phụ thực không đành lòng nhìn nó lãng phí nửa đời còn lại trong chờ mong vô vọng, thế nên mới mặt dày nhắc lại chuyện xưa, mong điện hạ có thể chăm sóc cho nó…”
Lý Huyền Độ lặng thinh.
Trong trướng im phăng phắc, chỉ nghe tiếng thở mỗi lúc một gấp hơn của cữu phụ.
Hắn không có tình ý với Đàn Phương; với nàng, hắn chỉ có tình thân, sự yêu quý của người nhà; hoàn toàn khác với nỗi tương tư cuồng si từng khiến hắn đêm đêm thao thức vì một người con gái khác.
“Điện hạ, có phải người còn băn khoăn phía vương phi?”
Một lát sau, Lý Tự Nghiệp lại khó nhọc hỏi.
Quả thật, trong khoảnh khắc ấy, hắn đã nghĩ đến nàng, vương phi của hắn.
Thế nhưng, vương phi của hắn, người luôn khao khát trở thành Hoàng hậu, liệu có thực sự quan tâm đến việc hắn nạp hay không nạp thêm những người phụ nữ khác hay không?
Lý Huyền Độ nhìn cữu phụ nằm trên giường, sắc mặt vàng vọt như giấy, lòng hắn bức bối, xen lẫn nỗi sầu muộn khó tả.
Thấy hắn vẫn im lặng, Lý Tự Nghiệp cố chống người ngồi dậy.
Lý Huyền Độ giật mình, vội đặt tay lên vai ông, đè ông nằm xuống, rồi lùi lại mấy bước. Hắn quỳ xuống trước mặt ông, trịnh trọng nói: “Cữu phụ, nếu con chưa thành thân, người đã coi trọng con như vậy, gửi gắm biểu muội cho con, thì làm sao con có thể từ chối được? Biểu muội hiền lương thục đức, cưới được muội ấy là may mắn của bất kỳ người đàn ông nào trên đời, và con cũng không ngoại lệ. Nhưng giờ con đã thành gia, phu thê tình sâu nghĩa nặng. Dẫu có nạp biểu muội, về sau con cũng khó lòng toàn tâm toàn ý với nàng. Biểu muội không đáng phải chịu thiệt thòi ấy, mà con… cũng không thể để muội ấy chịu uất ức như vậy. Bởi thế, lời cữu phụ dặn… con không thể thuận theo.”
Một lúc lâu sau, Lý Tự Nghiệp mới thì thầm: “Cữu phụ hiểu rồi… do cữu phụ vẫn luôn nghĩ sai… Như vậy cũng tốt… cũng tốt…”
Lý Huyền Độ nán lại bên giường thêm một lúc, rồi lui ra.
Vừa ra ngoài, hắn đã thấy có bóng người đứng ở góc lều phía sau mình.
Dưới ánh trăng, bóng dáng ấy thật cô độc và yếu đuối.
Hắn biết người đó là ai; cũng như hắn hiểu rõ rằng, nàng đã nghe hết những gì hắn và cữu phụ vừa nói.
Vậy cũng tốt.
Hắn không dừng bước, vẫn đi thẳng về phía lều của mình. Khi sắp đến nơi, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân đuổi gấp.
Hắn quay lại, thấy Lý Đàn Phương đang chạy đến.
“A huynh, đợi muội với!”
Lý Huyền Độ dừng chân.
Lý Đàn Phương đứng lặng một hồi, không nói gì.
Nhiều năm về trước, khi hắn bị đày và chịu giam giữ ở cung Vô Ưu, chính nàng đã giữ lại miếng ngọc bội ấy cho hắn.
Đó chỉ là ham muốn nho nhỏ của riêng nàng. Nàng muốn giữ bên mình món đồ quan trọng nhất của hắn.
Về sau, ở nước Khuyết, khi hắn đã cưới người ấy và từ chối hôn sự một cách thẳng thừng, nàng mới trả lại miếng ngọc bội.
Nhưng tình yêu vương vấn trong lòng suốt ngần ấy năm, sao nói buông là buông ngay được?
Nàng gọi hắn là “a huynh”, nhưng lại bướng bỉnh gọi người kia là “vương phi.”
Ấy là chút kiêu hãnh, chút không cam lòng cuối cùng trong lòng nàng.
Thế nhưng chỉ đêm nay thôi, nàng buộc phải tỉnh ngộ.
A huynh của nàng, Tần vương, người từng cưỡi ngựa rong ruổi khắp kinh đô, sẽ không bao giờ có thể dành cho nàng dù chỉ một góc nhỏ trong trái tim mình.
Nàng ngẩng gương mặt tái nhợt như tuyết của mình lên, nhìn hắn, giọng run run nói: “Muội biết mình không nên đến, nhưng nếu không hỏi cho rõ, e rằng cả đời này muội sẽ chẳng thể dứt bỏ.”
“A huynh… huynh thích nàng ta ở điểm nào?”
“Dung mạo? Tính tình? Hay vì nàng ta có thể giúp ích cho huynh?”
Huyền Độ lặng đi một lát, rồi nói: “Đàn Phương, chắc muội còn nhớ bệnh cũ của ta. Trước kia, muội từng sai người đưa thuốc đến cho ta. Nhưng mấy năm nay, ta dùng thuốc gì cũng không khỏi, chứng nhiệt vẫn đâu vào đấy. Người khác không biết, lẽ nào chính ta còn không biết? Đấy không phải bệnh thể xác, mà là bệnh tinh thần.”
“Sau khi gặp nàng, ta đã khỏi bệnh mà không cần dùng thuốc.”
Hắn chỉ vào ngực mình.
“Nàng là liều thuốc chữa lành của ta. Làm sao ta có thể không yêu nàng ấy được kia chứ?”
Lý Đàn Phương sửng sốt, ánh mắt ngây dại nhìn hắn, hồi lâu sau, một giọt lệ trong suốt chảy dài từ khóe mắt nàng.
Lý Huyền Độ gật đầu với nàng, rồi xoay người bước vào gian lều của mình.
Đêm ấy, hắn vẫn không sao chợp mắt được.
Nghĩ đến nàng, người đang ở Đô hộ phủ xa xôi, hắn tự hỏi không biết nàng có nhớ đến hắn chăng hay liệu có thao thức vì hắn như thế này? Hắn trằn trọc mãi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong trạng thái mơ màng, hắn thấy mình đã trở lại hoàng lăng, nơi từng túc trực suốt ba năm.
Hắn bước lên cao nguyên và nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang khóc than thảm thiết.
Âm thanh ấy, sao mà quen thuộc đến vậy.
Là nàng, Xu Xu của hắn.
Tim hắn như thắt lại, lần theo tiếng khóc tìm đến, để rồi nhìn thấy nàng đang ngồi dựa bên tảng đá lớn, nơi hắn từng trú qua một đêm gió lạnh, toàn thân run rẩy, nước mắt giàn dụa.
Một cơn nhói buốt xé ngang lồng ngực. Hắn không kìm được mà chạy vội về phía nàng. Khi đã gần trong gang tấc, hắn cúi xuống, vươn tay ra, muốn ôm nàng vào lòng an ủi, nhưng nàng đột nhiên biến mất không một dấu vết, tan biến vào hư không.
“Xu Xu!”
Lý Huyền Độ kêu lên một tiếng, bừng tỉnh giữa giấc mộng.
Bên ngoài lều, một tia sáng trắng mờ chiếu qua khe hở của bức rèm.
Trời đã sáng.
Hắn ngả người trên gối, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch. Hắn cố ổn định hơi thở, từ từ thở ra một hơi dài, vừa định ngồi dậy thì bên ngoài chợt vang lên loạt bước chân gấp gáp.
“Điện hạ! Sứ giả của phủ Đô hộ phủ vừa đến!”
Có lẽ dư âm của giấc mộng chẳng lành kia vẫn chưa biến mất hoàn toàn, Lý Huyền Độ cảm thấy nhịp tim vốn đã dịu lại của mình bỗng dưng đập nhanh trở lại.
Hắn vùng dậy, bước nhanh ra ngoài, vừa ra khỏi lều đã thấy Trương Tróc hớt hải chạy đến, tay cầm chặt phong thư, giọng đầy hoảng loạn:
“Điện hạ, không hay rồi! Vương phi mất tích rồi! Nghe nói Hàn Vinh Xương đã mang người đi, hoặc có lẽ người đã nhập cảnh rồi!”
Như vừa bị một chùy nặng giáng thẳng vào ngực, hơi thở Lý Huyền Độ nghẹn lại, suýt không kịp hít vào. Hắn cố trấn tĩnh, giật mạnh bức thư từ tay Trương Tróc rồi xé mở ra xem.
Bức thư được gửi bởi Diệp Tiêu. Trong thư viết Hàn Vinh Xương đã đưa vương phi đến trang viên Sương thị, hôm ấy vương phi quay về, chỉ có một thủ hạ của Hàn Vinh Xương trở lại, nói rằng vương phi được Sương thị giữ lại, muốn ở lại vài ngày, dặn họ không cần phải lo lắng.
Diệp Tiêu nghĩ gần đây vương phi đã quá lao lực, nay hiếm khi được rảnh rang đôi chút, đến đó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian quả là điều nên làm, nên không mảy may nghi ngờ. Nào ngờ bảy tám ngày trôi qua, vương phi vẫn chưa quay về. A Cúc cùng Lạc Bảo đều sốt ruột không yên. Diệp Tiêu bèn sai người đưa Lạc Bảo đến trang viên. Khi Lạc Bảo đến nơi, hắn mới biết Sương thị chưa từng mời vương phi, mà mấy ngày nay vương phi cũng chưa từng xuất hiện tại đó.
Diệp Tiêu như bị sét đánh ngang tai, nhận ra Hàn Vinh Xương có vấn đề. Lòng hắn nóng như lửa đốt, cùng Sương thị cuống cuồng phái người tản ra khắp nơi tìm người, nhưng đều vô ích. Họ đoán rằng rất có thể Hàn Vinh Xương đã đưa vương phi nhập quan. Trước khi Diệp Tiêu định đuổi theo, hai thị vệ đi cùng vương phi hôm ấy đã quay lại. Hàn Vinh Xương biết họ không thể đuổi kịp nên đã thả người, từ đó chứng thực suy đoán của Diệp Tiêu. Diệp Tiêu lập tức dẫn người đuổi theo, trước khi rời đi còn sai người báo tin này cho hắn.
Bức thư này được viết cách đây khoảng một tháng.
Lý Huyền Độ trừng mắt nhìn chằm chằm vào bức thư, mí mắt giật liên hồi, năm ngón tay từ từ nắm chặt, vò nát tờ giấy trong tay. Hắn ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuẩn bị hồi quân!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận