Ban đầu Bồ Châu cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng sau khi lên đường, nàng càng lúc càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nếu Sương thị gặp phải chuyện gì đó cực kỳ cấp bách, theo lẽ thường, hẳn bà sẽ cho người nói trực tiếp với nàng. Kể cả khi nói ra có bất tiện, thì ít nhất, bà cũng sẽ để lại một mảnh thư ngắn.
Huống hồ, trước nay Sương thị vẫn thường phái người đưa đồ, chuyển tin, nhưng chưa bao giờ giống như hôm nay, người báo tin chỉ để lại vài lời đã vội vã bỏ đi ngay.
Cho dù là việc gấp đến đâu, cũng không đến mức không thể nán lại dù chỉ một thoáng.
Chuyện này không hề giống tác phong làm việc của hạ nhân dưới trướng Sương thị.
Lúc đầu, nàng chỉ muốn giục ngựa phi thật nhanh để đến nơi càng sớm càng tốt. Nhưng đi được nửa đường, nàng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Tới gần con dốc dựng đứng, nơi Lý Huyền Độ từng đến đón nàng vào một đêm trăng sáng, Bồ Châu từ từ ghì cương, giảm bớt tốc độ.
Hàn Vinh Xương hỏi nàng có chuyện gì.
Bồ Châu kể cho ông nghe những hoài nghi của mình, sau cùng dừng hẳn ngựa.
“Hàn tướng quân, không hiểu sao ta cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.”
Hàn Vinh Xương nhìn sườn dốc trước mặt.
“Thế này đi, vương phi chờ ở đây, ta đi trước xem tình hình thế nào.”
Dứt lời, cũng không đợi nàng đáp, ông đã giục ngựa lao vút đi. Chỉ trong chớp mắt, ông đã lên dốc, thân hình biến mất dưới chân dốc, không ai có thể gọi ông lại.
Bồ Châu đành phải chờ theo lời ông dặn. Càng đợi nàng lại càng nôn nóng bất an. Sợ Hàn Vinh Xương đi một mình chẳng may gặp chuyện, ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nàng quyết định dẫn theo hai thị đi cùng, định thúc ngựa lên dốc xem thế nào. Nào ngờ, vừa ngẩng đầu nhìn lên, nàng đã thấy trên sườn dốc phía trước là một hàng bảy tám kỵ sĩ. Tất cả đều là đàn ông cao to cường tráng, thoạt nhìn đã biết là người tập võ.
Trước khi Đô hộ phủ dời đến đây, dưới sự cai quản của Sương thị, an ninh của nơi này vốn đã tốt hơn nhiều nơi khác. Đám đạo tặc khiếp sợ danh tiếng của bà, ngay cả khi đi qua cũng không dám dừng chân lâu. Đến khi Đô hộ phủ đặt trị sở tại đây, vì Lý Huyền Độ quét sạch lũ thảo khấu nên nạn cướp bóc cũng vắng bóng trong vùng. Hơn nữa, lúc này vẫn đang là ban ngày.
Giữa ban ngày ban mặt, một nhóm người kỳ lạ bỗng đột nhiên xuất hiện ngay giữa đường.
Thị vệ quát lớn: “Vương phi mau rút lui!”, đồng thời giục ngựa xông tới, che chắn cho nàng.
Bồ Châu ghì cương, vội quay đầu ngựa, nhưng đã quá muộn.
Toán kỵ binh kia lao xuống dốc, ai nấy đều là tay lão luyện, bóng ngựa quét qua như cuồng phong. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã đuổi kịp nàng, vây chặt và thị vệ ép vào giữa.
Khi nãy vì còn cách xa, nàng không nhìn rõ. Giờ đối diện ngay trước mặt, Bồ Châu mới nhận ra, kẻ cầm đầu kia có gương mặt quen quen, dường như chính là thuộc hạ của Hàn Vinh Xương, gia thần của Hàn gia, đi theo ông ta đến Tây Vực.
Cuối cùng, nàng đã hiểu rõ.
Không phải Sương phu nhân tìm nàng.
Thay vào đó, người mà nàng cực kỳ tin tưởng lại là người đã lừa dối nàng.
Một cỗ xe ngựa nhỏ, phủ vải xanh, được dắt đến.
“Vương phi, xin mời lên xe.” Gã gia tướng họ Hàn kia cung kính nói.
“Hàn Vinh Xương đâu?”
Đối phương không đáp.
Bồ Châu ngẩng đầu, nhìn về phía sườn dốc thì thấy một bóng người đang đứng đó, lặng im như tượng.
“Ngươi là người Lý Thừa Dục phái tới sao?”
Nàng nhìn chằm chằm vào Hàn Vinh Xương – kẻ vừa đi rồi trở lại, giờ đang đứng lặng trên cao – gằn rõ từng chữ, từng chữ.
Ánh mắt Hàn Vinh Xương hướng sang chỗ khác, như thể không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Ông ta chỉ phất tay, ra hiệu cho thủ hạ áp giải nàng lên xe
Bồ Châu không phản kháng.
Hàn Vinh Xương đã có sự chuẩn bị từ trước.
Còn phía nàng, chỉ có hai thị vệ theo hầu.
Nàng không muốn gây nên thương vong vô ích, dù là cho mình, hay là hai viên thị vệ kia.
Cỗ xe nhỏ chở nàng quay đầu, đưa nàng lên con đường hướng về Ngọc Môn Quan.
Hiển nhiên Hàn Vinh Xương rất sốt ruột, muốn áp giải nàng về nước càng nhanh càng tốt, nên hầu như không dừng lại giữa đường trừ những khi thực sự cần thiết. Suốt chặng đường, ngoài việc bị nhốt trong xe ngựa và bị canh gác nghiêm ngặt, Bồ Châu không hề bị ngược đãi, cũng không bị trói tay trói chân. Thậm chí, Hàn Vinh Xương còn sắp xếp cho nàng một bà vú hầu hạ, cùng quần áo thay đổi dọc đường. Tuy nhiên, bản thân ông ta thì luôn tránh né, chưa từng đến gần xe ngựa mà luôn giữ khoảng cách thật xa phía sau, dường như cố ý tránh mặt nàng, không muốn để nàng nhìn thấy mình. Dù Bồ Châu nhiều lần yêu cầu được đối thoại, nhưng ông ta vẫn tuyệt nhiên không đáp. Cứ thế, đoàn người gấp rút đi về hướng Đông. Đến một ngày nọ, cả đoàn dần tiếp cận Bạch Long Đôi.
Bồ Châu thực sự có ấn tượng sâu sắc với nơi này.
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên đến đây, nàng đã gặp phải một trận bão cát dữ dội, Trương Tróc thậm chí còn bị gió cát che mất phương hướng, để rồi lạc đường, rơi vào tay đám dã nhân.
Đoạn đường này, hiểm họa rình rập muôn nơi.
Hàn Vinh Xương rõ ràng cũng có phần e ngại. Ngay khi đặt chân đến Bạch Long Đôi, ông lệnh giảm tốc độ, không còn ý định đi đêm nữa, trời vừa tối liền hạ trại qua đêm.
Ông cẩn trọng từng bước, dẫn binh mã xuyên qua vùng đất ấy một cách an toàn. Vừa thoát ra khỏi Bạch Long Đôi, cả đoàn lại ngày đêm thúc ngựa, quãng đường đến Ngọc Môn Quan càng lúc càng được rút ngắn lại.
Bồ Châu nóng lòng như lửa đốt.
Nếu cứ đi như vậy, khoảng hai ngày nữa, họ sẽ đến cổng quan.
Và nếu đã nhập cảnh, cơ hội thoát thân e rằng sẽ càng thêm xa vời.
Buổi trưa hôm đó, thời tiết nóng bức, lúc này cả đoàn mới chịu dừng lại bên đường, tạm nghỉ ăn uống.
Bồ Châu ngồi trong khoang xe, nhìn khay thức ăn bà vú đưa vào mà nàng thì chẳng có lấy một chút khẩu vị.
Nàng vén nhẹ góc rèm, thấy Hàn Vinh Xương đang đứng ở phía xa bên kia nói chuyện với người dẫn đường, bèn đẩy cửa xe bước xuống.
Bà vú và binh sĩ phụ trách canh giữ lập tức tiến lên ngăn cản. Bồ Châu không cố xông qua, chỉ dừng bên cạnh xe ngựa, rồi lớn tiếng quát về phía Hàn Vinh Xương: “Hàn tướng quân, vì sao ngài không dám nói chuyện với ta? Ngài tránh mặt ta lúc này, nhưng chẳng lẽ, có thể trốn được cả đời sao?”
Nàng cất cao giọng, tiếng nói này truyền đến tai Hàn Vinh Xương, đám người xung quanh đều lần lượt quay đầu nhìn sang.
Hàn Vinh Xương cũng quay sang, liếc nàng một cái, rồi sải bước rời đi.
Bồ Châu lại lên tiếng: “Ngài có biết vì sao ngày ấy ta lại hồ đồ theo ngài lên đường không? Bởi ta tin tưởng ngài, một lòng một dạ tin tưởng ngài! Ngài là nguyệt lão se duyên, để đời này ta được kết thành phu thê với Tần vương, thế nên ta vô cùng biết ơn ngài và luôn xem ngài như người nhà. Ngày đó, ta nghĩ nếu có chuyện không may xảy ra, chỉ cần Hàn tướng quân đi cùng, ngài nhất định sẽ bảo vệ ta, cho nên ta mới yên tâm ra ngoài. Nào ngờ… ngài lại hành động thế này! Suốt chặng đường này, ngài tránh mặt ta, không thèm nói lấy một câu, há chẳng phải vì thấy chột dạ rồi sao?”
Bước chân Hàn Vinh Xương bỗng khựng lại.
“Hàn tướng quân, ngài nghe cho rõ, ta chưa từng trách ngài, nửa phần cũng không! Đây là lời thật lòng của ta, nếu có nửa câu dối trá, trời tru đất diệt! Ta biết nhất định ngài có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nếu có chuyện gì, ngài cứ nói với ta, chúng ta cùng nhau tìm cách!”
Gió cuốn giọng nàng vang xa, ngữ điệu ngân nga, tha thiết động lòng người.
Hai chân Hàn Vinh Xương như cắm chặt vào bãi cát, đưa lưng quay về phía nàng, đứng sững bất động.
Bồ Châu lại nói: “Hàn tướng quân, ngài là người nhiệt huyết, ngay thẳng. Đúng sai thế nào, ta cũng không cần nhiều lời nữa. Sắp tới Ngọc Môn Quan rồi, Hàn tướng quân, xin ngài hãy nghĩ cho thật kỹ.”
Nói xong, nàng quay người trở lại khoang xe.
Ngày hôm ấy, đoạn đường còn lại trôi qua một cách bình yên, không khác mấy so với trước.
Ngày kế tiếp cũng chẳng khác gì.
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng trước khi đến Ngọc Môn Quan.
Qua được đêm nay, ngày mai chính là lúc nhập quan. Có lẽ người của Đô hộ phủ cũng đang khẩn trương đuổi theo phía sau.
Còn Lý Huyền Độ… Hẳn giờ này hắn vẫn đang đi cùng người nước Khuyết ở một nơi cách xa vạn dặm, tiếp tục hộ tống họ đi về phía Tây.
Hắn đã biết tin của nàng chưa?
Giữa đêm ấy, Bồ Châu nằm trong gian lều nhỏ đơn sơ, trằn trọc khó ngủ.
Cảm giác tức ngực, muốn nôn lại xộc lên với nàng lần nữa.
Nàng ngồi dậy, định ra ngoài hít thở nên chống tay bước ra, vừa vén màn lều thì bắt gặp Hàn Vinh Xương đang đứng ngay trước gian lều của nàng, dường như đã chờ được một lúc lâu.
Thấy nàng lộ diện, ông bước lên một bước, rồi dừng lại.
Trong trướng, ngọn nến đã được thắp lên.
Bồ Châu ngồi quỳ ngay ngắn ở chính giữa, dặn Hàn Vinh Xương cứ tự nhiên.
“Ta cảm kích vì cuối cùng Hàn tướng quân cũng chịu đến gặp ta. Đa tạ.”
Hàn Vinh Xương vẫn không dám bước vào, dừng trước cửa lều. Trầm mặc hồi lâu, ông cười khổ, nói: “Vương phi, ngài không hận ta thật sao? Ngài đã từng cứu thê tử của ta, giờ ta lại lấy oán báo ân…”
Giọng nói của ông nghe có vẻ mệt mỏi, bất lực. Ánh lửa hắt lên gương mặt ông, râu ria xồm xoàm, sắc diện tiều tụy, thoạt nhìn đã già đi mấy phần.
Bồ Châu tiếp lời: “Có phải Lý Thừa Dục đã lấy sự an toàn của nhà họ Hàn ra để uy hiếp ngài không?”
Hàn Vinh Xương sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Sao vương phi biết?”
Bồ Châu đáp: “Ngoài lý do đó ra, ta không nghĩ ra lý do nào khác khiến ngài phải làm như vậy. Ta chỉ chưa rõ một điều… ngay từ đầu Lý Thừa Dục đã dùng người nhà ngài để uy hiếp ngài, phái ngài tới đây, hay mãi sau này chuyện đó mới phát sinh?”
“Chuyện xảy ra từ hơn hai tháng trước. Khi ấy ta còn ở phương Bắc thì bỗng nhiên nhận được mật chiếu của bệ hạ. Người lệnh ta bằng mọi giá phải đưa vương phi về kinh, và cho ta kỳ hạn ba tháng.”
“Ta có một người huynh trưởng, xưa nay làm quan thanh liêm, chưa bao giờ kết bè kéo phái. Nào ngờ đúng vào thời khắc then chốt này, huynh ấy lại bị người vu hãm là tàn dư của Lưu vương, nay đã bị giam vào đại lao. Kỳ hạn sắp hết, ta không còn lựa chọn nào khác. Hôm ấy trong lúc túng quẫn, ta mới bày kế lừa vương phi ra ngoài.”
“Ban đầu, ta chỉ muốn rời khỏi kinh thành, đến Tây Vực để theo Tần vương điện hạ tạo dựng công danh. Giờ cuối cùng ta cũng hiểu tại sao bệ hạ lại chấp thuận thỉnh cầu của ta và phái ta hộ tống Bảo Lặc vương về nước. Hẳn là từ dạo đó, người đã có toan tính riêng rồi. Biết sớm như vậy, ta đã chẳng nên đến đây! Ta đã phụ lòng tin tưởng của vợ chồng ngài…”
Hàn Vinh Xương mang vẻ mặt vô cùng ủ rũ, ông nắm chặt tay, giáng mấy cú thật mạnh xuống đầu mình. Rồi như sực nhớ ra điều gì, ông bỗng quay sang nhìn Bồ Châu.
“Còn một chuyện nữa, liên quan đến Thái hoàng Thái hậu…”
Tim Bồ Châu như thắt lại: “Thái hoàng Thái hậu… người thế nào rồi?”
Hàn Vinh Xương ngập ngừng một thoáng, rồi nói: “Người được bệ hạ phái tới đưa mật chiếu… là người nhà họ Hàn chúng ta. Vì thế ta cũng nghe được một tin khác. Thái hoàng Thái hậu… người… đã…”
Ông nói đến đó thì dừng lại, nhìn Bồ Châu, tựa hồ không nỡ nói hết câu.
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Bồ Châu càng thêm tái nhợt. Nàng trừng lớn đôi mắt, nhìn ông: “Ngài nói đi!”
Giọng nàng rất khẽ, nhưng lại mang theo ý ra lệnh.
Hàn Vinh Xương hơi nghẹn lại, rồi nghiến răng nói: “Người đã đi rồi! Không chỉ thế, trước khi băng hà, Thái hoàng Thái hậu còn để lại một di mệnh…”
Ông kể rằng Khương thị đã dặn sau khi bà mất không được cử hành đại tang, phải đợi đến khi diệt được Đông Địch mới làm lễ an táng…
Hàn Vinh Xương còn chưa nói hết câu, Bồ Châu đã không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.
Vừa nghe đến di mệnh ấy, nàng đã hiểu ra tất cả.
Khương thị đã đoán được Lý Thừa Dục nhất định sẽ lợi dụng tang sự của bà để làm lớn chuyện. Bà làm vậy là để bảo vệ Lý Huyền Độ, khiến hắn không phải rơi vào cái bẫy bị người ta dùng chữ “hiếu” làm cái cớ buộc tội. Do đó, bà đã để lại một di mệnh gây chấn động đến thế.
Tình thương bao la, chân thành, sâu sắc và cả sự dụng tâm ấy, sao không khiến người ta rơi lệ cho được!”
Bồ Châu vừa khóc vừa quỳ, hướng về phía kinh đô dập đầu.
Mắt Hàn Vinh Xương cũng rưng rưng.
“Khi ta nghe được tin này liền biết ngay: Thái hoàng Thái hậu đã khuất, từ nay, bệ hạ sẽ chẳng còn điều gì phải cố kỵ. Người lấy huynh trưởng ta ra làm con tin, ta không thể không thuận theo. Sau khi dẫn vương phi lên đường, ta tưởng rằng ngài sẽ hận ta thấu xương. Cả đoạn đường này, thật sự ta không dám đối mặt, chỉ biết lẩn tránh. Ta không ngờ, vương phi chưa từng trách ta nửa lời!”
“Ta, Hàn Vinh Xương, trước kia khi ở kinh đô, ta luôn bị người ta khinh thường. Khi ấy ta còn có thể tự nhủ rằng: chim sẻ sao hiểu được chí hướng của chim hồng hộc, [1] chỉ là lũ người mắt chó coi thường kẻ khác. Rồi sẽ có một ngày, ta, Hàn Vinh Xương này sẽ lập nên sự nghiệp, để chúng phải mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, xem ta là hạng người gì! Nay ta mới hiểu, ta bị khinh là đáng kiếp! Ta vốn là hạng bất tài vô dụng! Không chỉ thế, ta còn lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử!”
[1]
Ông siết chặt tay thành nắm đấm, nhắm mắt, hít sâu một hơi dài trước khi mở bừng mắt ra.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi. Sáng mai ta sẽ thả vương phi về. Còn ta sẽ tự mình nhập quan, quay lại kinh thành phục mệnh. Vương phi xin cứ yên tâm. Tuy nhà họ Hàn ta giờ đã sa sút, nhưng dù gì đi nữa, họ Hàn cũng là thế gia khai quốc, bệ hạ tuyệt đối sẽ không vì chuyện riêng tư này mà ngang nhiên giáng họa xuống Hàn gia. Về tội danh của huynh trưởng ta, ta sẽ tìm cách xoay xở. Dẫu sao Hàn gia ta vẫn còn chút giao tình với một số gia tộc lâu đời khác trong kinh, thể nào cũng còn cách xoay chuyển.”
Ông dừng lại một lát.
“Những ngày này, thật sự đã khiến vương phi phải chịu tủi nhục. Vương phi nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa. Nếu sau này vẫn còn cơ hội gặp lại, ta sẽ dâng roi tự phạt, tạ tội trước mặt Tần vương và vương phi.”
Nói rồi ông khom người hành lễ với Bồ Châu, xoay người định rời đi, nhưng bị Bồ Châu gọi giật lại.
“Khoan đã!”
Hàn Vinh Xương liền dừng bước.
Bồ Châu nói: “Nếu tội đồng đảng với Lưu vương được chứng thực thì chẳng khác nào bị định tội mưu nghịch. Đến lúc đó, e rằng không chỉ huynh trưởng ngài gặp nạn mà cả trăm nhân khẩu nhà họ Hàn cũng khó thoát. Hàn tướng quân, ngài đã mạo hiểm thả ta ra, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn, để cả Hàn gia rơi vào hiểm cảnh? Việc này vốn có thể bàn bạc với Tần vương, nhưng hiện giờ chàng vẫn đang ở phương Bắc, không thể đến kịp…”
Nàng trầm ngâm giây lát, không do dự nữa, quyết định dứt khoát.
“Ta và Nam Tư tướng quân Thôi Huyễn là người quen cũ của nhau. Đêm nay ta sẽ viết một phong thư, sáng mai sau khi ngài vượt quan, hãy phái người đáng tin đi trước, mang thư đến cho hắn, mong hắn nể tình xưa mà ra tay tương trợ. Ngoài ra, ta sẽ chưa trở về vội. Ngày mai ta sẽ bí mật theo ngài nhập quan, tạm dừng chân ở Hà Tây, chờ tin của ngài…”
Thấy ông định mở miệng, Bồ Châu vội giải thích: “Ngài yên tâm, ta có người quen ở Hà Tây, sẽ không nguy hiểm gì đâu. Trú ở đây một hai tháng cũng không sao. Nếu Thôi tướng quân nhận được thư và chịu giúp thì còn gì bằng. Còn nếu hắn không đồng ý, đến khi đó ta sẽ tính cách khác.”
Ban đầu Hàn Vinh Xương sững sờ, đợi đến khi hiểu được ý nàng, ông kích động đến mức như nhìn thấy một tia hy vọng.
Giải pháp mà ông đề xuất chỉ là cách để trấn an vương phi.
Tuy Hàn gia là thế gia khai quốc, nhưng đến nay đã suy bại. Mà những dòng họ quyền quý chốn kinh thành vốn quen thói đội trên đạp dưới, bạc bẽo như nước. Giờ Hàn gia gặp nạn, lại vướng vào trọng tội thế kia, ngay cả Lý Lệ Hoa còn khó bảo toàn chính mình, muốn tìm người cũ ra tay giúp đỡ là điều gần như không thể.
Ông vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, lần này trở về chính là để gánh lấy kết cục xấu nhất.
Nay vương phi đã đưa ra một lối thoát như thế. Còn Thôi Huyễn kia, ông biết hắn hiện đang giữ chức Nam Tư tướng quân, là cánh tay đắc lực, được Hoàng đế hết sức tín nhiệm. Nếu hắn chịu âm thầm giúp đỡ, hy vọng ắt sẽ lớn hơn nhiều.
Ông liên tục cảm tạ Bồ Châu, rồi vội đi lấy bút mực.
Bồ Châu nhanh chóng viết xong bức thư gửi Thôi Huyễn. Sau khi niêm phong, nàng lại lấy giấy, chuẩn bị viết thêm một bức thư khác.
Đó là bức thư nàng muốn gửi cho Lý Huyền Độ.
Người trong Đô hộ phủ hẳn đều cho rằng nàng đã gặp chuyện, chắc chắn sẽ truyền tin về cho hắn.
Nàng cần viết thư cho Lý Huyền Độ.
Nàng cứ viết rồi lại dừng, ngòi bút run run, phải rất lâu sau mới có thể viết xong bức thư này.
Trước hết, nàng nói rõ với hắn về hành tung của mình, giải thích nguyên do Hàn Vinh Xương đưa nàng đi, cũng bảo rằng nàng đã viết thư cầu viện Thôi Huyễn, tạm thời chưa về mà sẽ ở Hà Tây chờ tin tức từ kinh đô truyền đến, bảo hắn đừng lo lắng cho mình.
Sau đó, nàng kể cho hắn nghe tin vừa nhận được, Thái hoàng Thái hậu Khương thị, tổ mẫu của hắn, đã băng hà, cùng sự sắp đặt của bà đối với hậu sự.
Nàng nói, trước đó nàng đã biết người lâm nguy, nhưng khi ấy nàng đã tự ý quyết định, chưa kịp báo ngay cho hắn, chuyện này mong hắn thứ lỗi.
Nàng lau đi hàng lệ sắp trào ra khỏi hốc mắt, rồi viết rằng: sau khi nghe tin hắn bị chặn ở núi tuyết, Đàn Phương đã chủ động xin được đi cứu viện, thậm chí chấp thuận lời cầu hôn của Côn Lăng vương, chỉ để giúp hắn một tay. Trong trận chiến giữ thành vừa kết thúc cách đây không lâu, cũng chính nàng ấy, bất chấp cơ thể còn chưa bình phục, đã dẫn người mang về loại dầu hỏa cần dùng gấp, lập được đại công.
Cuối cùng, hình như nàng đã thuật lại tất cả những điều cần phải nói.
Viết xong, nàng đặt bút xuống. Trong lúc chờ nét mực trên giấy khô đi, ánh mắt nàng bất giác hướng về ngọn đèn leo lét trước mặt, thần trí bắt đầu trôi dạt.
Vết lệ trên gò má nàng khô dần, mực trên giấy cũng ráo lại từng chút một, thế nhưng nàng vẫn chưa lập tức niêm phong bức thư.
Nàng từ từ nhắm mắt lại. Trong đầu chợt hiện lên cảnh Lý Đàn Phương tức tốc lên đường ngày ấy, một thứ cảm xúc như làn sóng cuộn lên, khiến nàng chợt nhận ra bức thư này vẫn chưa viết xong.
Còn lâu mới xong!
Có rất nhiều điều nàng đã giữ trong lòng từ lâu nhưng nàng vẫn chưa viết chúng ra.
Nàng không muốn giấu giếm thêm nữa.
Nàng phải nói cho hắn biết, phải cho hắn biết mọi chuyện.
Dù sau cùng, hắn có chấp nhận hay không, dù kết cục là tốt hay xấu, nàng cũng cam lòng đón nhận!
Nàng không thể dằn lòng thêm nữa, mở mắt ra, cầm lại cây bút vừa đặt xuống, rút một tờ giấy mới, phóng bút như bay, viết tiếp những dòng còn dang dở ấy…
…
Ngọc lang, trượng phu của thiếp, thấy chữ như thấy người.
Đây là bức thư riêng. Những điều trong thư, từ lâu thiếp đã muốn nói với chàng, nhưng mãi không có cơ hội, cũng chẳng biết nên mở lời từ đâu.
Đêm nay cầm bút, đành gói ghém tất cả gửi cùng một lần.
Trước khi mở lời, thiếp nhớ đến rất nhiều chuyện xưa.
Đêm ấy, chàng và thiếp cùng ngồi trên phiến đá sau vách núi của tòa lũy. Chàng ôm thiếp, thiếp tựa vào lòng chàng, kể cho chàng nghe chuyện về tiền kiếp.
Khi ấy chàng cười, không tin.
Song điều đó cũng không quan trọng. Chàng cứ coi như ấy là giấc mộng của thiếp, một giấc mộng thiếp từng chìm sâu, không thể tự thoát ra.
Trong giấc mộng ấy, thiếp từng làm Hoàng hậu, Hoàng hậu của Lý Thừa Dục. Chỉ là kết cục, không như mong muốn mà thôi.
Xưa kia chàng chẳng hiểu vì sao thiếp nhất định phải làm Hoàng hậu.
Ngoài những khổ sở thiếp phải chịu lúc còn nhỏ, thì giấc mộng ấy chính là nguồn cơn khiến thiếp nảy sinh ước vọng này.
Lần đầu tiên chàng biết đến tâm nguyện của thiếp, hẳn là khi chúng ta mới gặp nhau ở Hà Tây, trong phủ Dương gia. Đêm ấy thiếp hẹn chàng gặp mặt, cầu chàng giữ kín bí mật, thiếp đã nói với chàng, thiếp muốn làm Hoàng hậu.
Khi ấy, trước mặt chàng, trông thiếp như thể không hề giấu giếm chút tham vọng nào. Thật ra, chàng vẫn bị thiếp lừa.
Thiếp chưa từng nói hết với chàng.
Nguyện vọng của thiếp không chỉ là Hoàng hậu, mà là Thái hậu.
Bởi khi ấy trong mắt thiếp, chỉ có bước lên ngôi vị Thái hậu, thì đời này của thiếp mới được xem là trọn vẹn, mới không còn chút tiếc nuối nào.
Sau này duyên phận đưa đẩy, thiếp trở thành vương phi của chàng. Thiếp từng âm thầm tính toán: đợi khi sinh con, đợi chàng đăng cơ xưng đế, thiếp sẽ giúp chàng mở rộng hậu cung. Một ngày kia, nếu chàng đi trước, thiếp sẽ trở thành Thái hậu.
Làm một vị Thái hậu giống như Thái hoàng Thái hậu, ấy chính là giấc mộng năm xưa của thiếp.
Khi ấy thiếp thật ngu muội biết bao.
Thiếp chỉ biết Thái hoàng Thái hậu tôn quý nhường nào, mà chẳng hiểu để trở thành người như bà, suốt một đời phải trả giá ra sao, hy sinh những gì.
Thiếp cứ tưởng rằng mình chẳng bận lòng chuyện chàng có những đàn bà khác. Chỉ cần thiếp có ngồi vững ngôi Hậu của mình, thì thiếp sẽ chẳng còn điều gì phải truy cầu.
Giờ đây thiếp mới hiểu, mình chưa từng có tấm lòng rộng lượng ấy.
Thiếp chẳng những không thể chấp nhận việc chàng có những phụ nữ khác, mà ngay cả khi thiếp biết trong lòng chàng vốn có tình ý với thiếp… chỉ cần trong tim chàng vẫn dành ra một vị trí, dù nhỏ bé đến đâu, cho người phụ nữ khác, thiếp cũng không thể dung nạp.
Lời đã nói ra, thiếp không còn gì phải giấu giếm nữa.
Người phụ nữ mà thiếp nói tới, chính là biểu muội của chàng: Đàn Phương.
Giờ phút này có lẽ nàng ấy sắp chịu cảnh mất người thân; còn chàng lại trong cảnh nội ưu ngoại hoạn, đau lòng vì chịu tang tổ mẫu. Vào thời khắc quan trọng này, lẽ ra thiếp càng phải biết giữ đại cục, không nên nhắc tới chuyện này để tăng thêm phiền não cho chàng.
Nhưng Ngọc lang, xin chàng hãy cho thiếp được hẹp hòi một lần. Bởi vốn dĩ thiếp chưa từng là người biết đại cục.
Đàn Phương là người tốt đẹp. Nàng ấy và chàng lớn lên bên nhau. Thậm chí, thiếp không ngại nói thật với chàng rằng, trong giấc mộng về kiếp trước của thiếp, cuối cùng chàng trở thành Hoàng đế, còn nàng ấy, chính là Hoàng hậu của chàng.
Thiếp vẫn thường nghĩ, kiếp này có lẽ thiếp đã chiếm đi vị trí vốn thuộc về nàng ấy.
Nếu không có thiếp, Ngọc lang, lẽ ra chàng và nàng ấy đã là đôi lứa trời sinh, ngọc kết thành cặp.
Chàng từng nói thẳng với thiếp rằng, ngay cả xách giày cho nàng ấy, thiếp cũng chẳng xứng.
Về sau chàng từng xin lỗi thiếp về câu nói đó, sau này cũng không nhắc lại nữa. Nhưng đến tận bây giờ, thiếp vẫn thường tự hỏi: liệu giờ chàng có chỉ yêu mỗi mình thiếp không?
Còn trong lòng thiếp, chỉ yêu duy nhất một người.
Nhưng đâu biết lòng người thế nào?
Đêm khuya viết vội, bút mực có phần thiếu mạch lạc, lời lẽ e rằng không trọn ý, song từng chữ từng câu đều xuất phát từ tận đáy lòng ta.
Nếu chàng không trách, đợi ngày gặp lại, thiếp muốn được nghe chàng nói ngay trước mặt mình.
Nếu lòng chàng phải chia hai, thiếp nguyện thành toàn cho người hữu tình.
…
Bồ Châu viết xuống nét chữ cuối cùng, nước mắt đã thấm ướt cả vạt áo.
Nàng không dám đọc lại bức thư ấy. Chỉ sợ liếc thêm một lần nữa, nàng sẽ đánh mất dũng khí gửi nó đi. Nét mực còn chưa kịp khô, nàng đã đem bức thư này cùng bức thư đã viết xong trước đặt cùng một chỗ. Đợi khi bình minh vừa lên, nàng lập tức ra ngoài, giao thư cho Hàn Vinh Xương, nhờ ông phái người mang về Đô hộ phủ.
Sau đó, nàng tiếp tục lên đường, hướng thẳng đến Ngọc Môn Quan.
Chiều buông, đoàn người đã đến cổng quan.
Ráng tà dày lên, bao phủ tòa quan lâu hùng vĩ phía trước. Trên tầng lầu ấy, không biết vì cớ gì, từ xa đã thấy như có vô số binh sĩ đứng chật cả lối đi, áo giáp phản chiếu ánh hoàng hôn, phát ra từng mảng ánh sáng loang loáng như sóng bạc.
Đoàn người vẫn chậm rãi tiến về phía trước. Khi đã đến gần, cả đoàn mới dần thấy rõ: trên quan lâu ấy, giữa trăm người như muôn sao vây quanh một vầng nguyệt, có một thanh niên đứng thẳng, phong thái uy nghi.
Y chỉ khoác thường phục, song hai bên và sau lưng đều là các vọng gác nghiêm ngặt. Hai bên cổng quan phía dưới, kỵ binh và sĩ tốt dàn hàng dày đặc, giáo mác như rừng.
Người ấy đứng trên quan lâu, ánh chiều rót xuống khiến hình bóng y càng thêm sắc bén, chói mắt.
Y đang hướng mắt nhìn ra phía ngoài quan ải. Chỉ một thoáng sau, dường như phát hiện điều gì đó, y bỗng xoay người, bước nhanh xuống lầu. Giữa đoàn tùy tùng tiền hô hậu ủng, y từ cổng quan bước ra.
Đó là Lý Thừa Dục, Hoàng đế đương triều.
Sau khi đăng cơ, y đã chọn Hà Tây làm điểm đến cho chuyến tuần hành đầu tiên của mình.
Ba ngày trước, y đã đến nơi, đích thân thị sát biên quan, ân cần thăm hỏi tướng sĩ.
Và giống như số phận đã sắp đặt, đúng vào buổi hoàng hôn chiều nay, Thiên tử ngự giá tuần biên thì tình cờ bắt gặp phái đoàn vừa trở về từ Tây Vực.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận