Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 123: Chiến Thắng Thiết Môn Quan

Bồ Châu (Dịch)

  • 7 lượt xem
  • 3464 chữ
  • 2025-12-16 09:48:30

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ba ngày sau, liên quân khí thế hừng hực tiến đến khu vực Ứng Sa. Ban đầu, chúng định chia quân làm hai hướng: một hướng tấn công Yến thành, hướng còn lại công chiếm thành Sương thị. Nhưng không ngờ, chỉ qua một đêm, con đường vốn bằng phẳng bỗng biến mất, thay vào đó là một vùng đầm lầy mênh mông.

Hàng vạn quân mã đã hùng hổ hành quân đến đây, nếu như cứ quay đầu bỏ đi, làm sao chúng chịu cam lòng, hơn nữa, làm sao giải thích với Côn Lăng vương đây?

Đại tướng thống lĩnh liên quân là một viên lão tướng Đông Địch. Sau khi cân nhắc tình thế, lão quyết thay đổi kế hoạch, bỏ qua Yến thành, chỉ đánh thành Sương thị mang ý nghĩa chiến lược quan trọng hơn. Vì vậy, lão hạ lệnh vòng theo đường khác, tiếp tục hành quân thêm vài ngày. Đến ngày hôm ấy, khi thành Sương thị đã hiện ra, thấp thoáng ở đường chân trời, liên quân đột nhiên chạm trán với quân đội của Đô hộ phủ, bị chặn tại một cửa ải hiểm yếu mang tên Thiết Môn Quan.

Hai bên bất ngờ giáp mặt. Sau một thoáng hoảng loạn, tướng quân Đông Địch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra lệnh chỉnh đốn hàng ngũ. Dựa vào ưu thế về quân số, lão quyết tâm phải phá vỡ Thiết Môn Quan trong thời gian ngắn nhất, sau đó thẳng tiến tới thành Sương thị.

Quân của Đô hộ phủ do Diệp Tiêu thống lĩnh, quân số ít hơn một nửa, nhưng vẫn kiên cường bám trụ ở cửa quan, không hề lùi bước. Trận chiến diễn ra ác liệt, công thủ luân phiên. Sau gần nửa tháng giằng co, tin tốt đã đến: Hàn Vinh Xương ở phương Bắc rốt cuộc đã dẫn binh quay về, liên hợp với Diệp Tiêu mở ra thế gọng kìm.

Ngay từ đầu liên quân Đông Địch đã nếm mùi thất bại, sau đó bị vây chặn tại nơi này, không thể tiến thêm một tấc nào. Dẫu có ưu thế binh lực nhưng đối phương lợi dụng hiểm ải để tử thủ, khiến thương vong ngày một chồng chất. Về sau, những kẻ bị ép đi đầu đều là binh sĩ Bắc Đạo. Chư hầu vốn luôn nghi kỵ lẫn nhau, không ai muốn xông lên trước. Lòng quân rệu rã, hiệu lệnh không thông, lại gặp thế bị kẹp từ hai phía, tinh thần chiến đấu càng bị xói mòn. 

Trận đại chiến kết thúc với thất bại toàn diện của liên quân. Quân binh các nước Bắc Đạo bỏ chạy tứ tán. Nhận thấy tình thế vô vọng, tướng quân Đông Địch buộc phải dẫn tàn quân rút lui trong cảnh hỗn loạn. Quân Đô hộ phủ thừa thắng đuổi theo, ra sức chém giết, truy kích hơn trăm dặm, đến khi ca khúc khải hoàn mới quay về.

Trận phòng thủ này kéo dài hơn một tháng. Dù trải qua muôn vàn khó khăn, hiểm nguy rình rập, nhưng cuối cùng Đô hộ phủ không chỉ giành được thắng lợi mà còn thu được rất nhiều chiến mã và lương thảo. Toàn thành Sương thị tràn ngập tiếng reo mừng, Đô hộ phủ mở yến tiệc khao thưởng chư tướng. Bảo Lặc vương ở Yến thành còn đích thân mang rượu mừng đến dự yến.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Lý Huyền Độ rời đi.

Hai tháng này đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Nỗi nhớ thương và đau lòng dành cho Thái hoàng Thái hậu vẫn đè nặng trong trái tim Bồ Châu, chưa kịp nguôi ngoai thì lại hay tin liên quân kéo đến, khiến nàng bận rộn đến mức gần như không còn thời gian để nghĩ đến bất kỳ điều gì khác. Trong khi Diệp Tiêu và các binh sĩ giữ quan chiến đấu ở tiền tuyến thì nàng phụ trách hậu cần. Mỗi mỗi sáng, khi vừa mở mắt ra, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là vật tư, lương thảo của tuyến đầu, cứu chữa thương binh. Ngày nối ngày, hầu như chẳng có đêm nào nàng được ngủ một giấc trọn vẹn. Kiên trì đến bây giờ, nàng đã kiệt sức, nhưng trong đêm dự yến mừng công này, khi xuất hiện trước mặt mọi người, nàng vẫn nở nụ cười tươi, tinh thần sáng láng.

Bảo Lặc vương đã căng thẳng suốt nhiều ngày, chỉ sợ thành Sương thị thất thủ. Nếu thành bị hạ, Yến thành của y cũng sẽ gặp nguy chỉ trong gang tấc. Giờ đây, khi nguy hiểm đã được giải trừ, tâm trạng y vô cùng phấn chấn. Yến tiệc đã diễn ra phân nửa, người cũng ngà ngà say, y sực nhớ ra một việc, liền mượn men say, đứng dậy hướng về phía Bồ Châu, cười nói: “Lúc còn ở vương cung, tiểu vương cũng nghe được ít nhiều về tông chủ nước Khuyết, biểu muội của Tần vương điện hạ. Nghe nói tông chủ không chỉ có dung mạo khuynh thành mà lần này, người còn lập công lớn trong trận chiến giữ thành. Tiểu vương được biết tông chủ vẫn chưa kết thân, vừa hay tiểu vương cũng có một vị đường đệ, tuổi tác tương đương với tông chủ. Nhân dịp này, tiểu vương xin được mạn phép cầu thân tông chủ, thay cho đường đệ.”

Tiếng cười nói trong yến đường dần lắng xuống. Có người đưa mắt nhìn y, có kẻ lại nhìn về phía vương phi, biểu cảm đa dạng. Nhưng Bảo Lặc vương vẫn không nhận ra, lại còn ra sức thuyết phục: “Đường đệ của tiểu vương là người văn võ song toàn, lập được công lớn trong công cuộc bảo vệ Yến thành lần này. Nếu được kết duyên cùng tông chủ, đó không chỉ là phúc phần của y mà còn là phúc phần của cả vương quốc Bảo Lạc chúng ta!”

Bồ Châu mỉm cười, ôn hòa đáp: “Trong nhà Lý tông chủ có một vị trưởng bối, việc hệ trọng cả đời thế này, tất nhiên phải do trưởng bối định đoạt. Tôn vương tìm lầm người rồi.”

Dứt lời, nàng nâng chén rượu trong tay, mời mọi người cùng thưởng thức.

Người trong yến đường lục tục nâng chén phụ họa, cảnh cầu thân vừa rồi cũng vì thế mà qua đi.

Bảo Lặc vương hơi thất vọng, đành ngồi xuống.

Lát sau, một phó tướng của nước Bảo Lặc, trước đây từng lưu lại Đô hộ phủ với tư cách quân thường trú, ghé sát tai y, hạ giọng nói nhỏ mấy câu.

Không biết thì thôi, nhưng vừa nghe xong những lời kia, men rượu trong bụng Bảo Lặc vương lập tức tan sạch, đầu óc cũng sáng bừng trở lại.

Vị phó tướng ấy nói với y rằng, khi còn đóng quân tại đây, hắn đã nghe phong thanh có lời đồn rằng thuở thiếu niên, Tần vương và vị tông chủ nước Khuyết kia từng có hôn ước. Lần này tông chủ gặp nạn, bị người Quỷ quốc bắt giữ, chính Tần vương là người chẳng quản nguy nan, tự mình xông vào cứu người. Nàng vốn là người của Tần vương. Vương phi cũng hết mực coi trọng tông chủ. Hôm tông chủ dẫn người đi lấy dầu hỏa về thành, chính vương phi là người đã đích thân ra khỏi thành nghênh đón, hai người còn ngồi chung một cỗ xe ngựa trở lại, tình cảm vô cùng thân thiết. Rõ ràng vương phi cũng rất tàn đồng chuyện này. Hắn khuyên Bảo Lặc vương mau mau dập tắt ý định cầu thân, kẻo vô tình đắc tội người mà chính y còn chẳng hay biết.

Bảo Lặc vương hối hận vô cùng, tự trách mình đã uống quá nhiều rượu, hành động bốc đồng, nói ra những lời không nên nói.

Y vốn nghĩ nếu có thể kết thành mối nhân duyên này, quan hệ giữa y và Tần vương sẽ càng thêm khăng khít, vì thế mới lợi dụng hơi men đứng dậy, cầu thân giúp đường đệ. Y không ngờ vị tông chủ nước Khuyết kia lại có kiểu quan hệ ấy với Tần vương.

Tâm trí y rối bời, nào còn lòng dạ để uống rượu tiếp. Đợi mãi đến khi tiệc tan, vương phi đứng dậy rời đi, y liền hối hả theo sau. Thấy xung quanh đã vắng người, y bèn nhân cơ hội gọi: “Vương phi, xin hãy dừng bước!”

Bồ Châu đã thấm mệt sau yến tiệc, đang định về nghỉ ngơi, nghe tiếng gọi thì dừng chân, quay đầu lại thì thấy Bảo Lặc vương. Nàng gật nhẹ đầu, khóe môi nở nụ cười, dịu dàng hỏi: “Không biết tôn vương có chuyện gì?”

Bảo Lặc vương mời nàng đến một chỗ vắng vẻ, không một bóng người, sau đó khom người hành lễ, nhận lỗi: “Vừa rồi tiểu vương có phần quá chén, nói ra vài câu thất thố, đắc tội với Tần vương. Đợi khi Tần vương trở về, mong vương phi hãy nói đỡ đôi lời cho tiểu vương trước mặt ngài ấy. Tiểu vương tuyệt không có ý mạo phạm, chỉ là hoàn toàn không biết. Nếu biết được quan hệ giữa Tần vương và tông chủ, đừng nói một lá gan, dẫu có mười lá gan đi nữa, tiểu vương cũng chẳng dám sinh lòng vọng tưởng. Quả thực tiểu vương đã đắc tội Tần vương, mạo phạm tông chủ.”

Lẽ nào Bồ Châu lại không hiểu được hàm ý trong lời nói của Bảo Lặc vương.

Nàng chợt nhớ đến cảnh tượng khi vô tình bắt gặp Trương Tróc tra hỏi Lạc Bảo.

Không biết ai đã nói với Bảo Lặc vương về “mối quan hệ” giữa Lý Huyền Độ và Lý Đàn Phương, khiến y sợ đến mức sốt sắng tìm nàng, rối rít nhận lỗi.

Nàng nhất thời chẳng biết phải đáp thế nào cho phải, cứ ngẩn ngơ đứng đó. Thoáng thấy Bảo Lặc vương vẫn đang nhìn mình một cách dè chừng, tựa như chờ câu trả lời, nàng mới giật mình, nén thứ cảm giác ngổn ngang như một bình ngũ vị trộn lẫn, gượng cười an ủi: “Kẻ không biết thì không đáng tội. Ngài không cố ý, đừng để trong lòng. Tần vương cũng không phải người thích so đo.”

Bảo Lặc vương vội tạ ơn nàng, năm lần bảy lượt khẩn cầu, dặn nàng nhớ kỹ, chờ đến khi Tần vương trở về, nhất định phải giúp y đính chính chuyện này.

Có lẽ vì đã quá mệt nên Bồ Châu cũng mất dần sự kiên nhẫn. Nàng không nhịn được nữa, nụ cười trên môi cũng biến mất. Nàng nói: “Nếu tôn vương vẫn không yên tâm thì hãy đợi Tần vương trở về, tự mình tạ lỗi với ngài ấy đi.”

Nói xong, nàng quay người bỏ đi, trở về chỗ ở phía sau. Toàn thân từ sợi tóc đến gan bàn chân, chỗ nào cũng rã rời mệt nhoài.

Nàng dặn không cho ai đến quấy rầy, sau đó vào phòng, ngay cả lớp phấn son cũng không kịp lau đi, cứ thế nằm vật xuống giường, cả người đổ ập xuống một cách vô thức.

Nàng nhắm mắt lại.

Nàng chỉ muốn chợp mắt một lát, mặc kệ mọi chuyện, trước hết phải ngủ một giấc cho thật ngon đã.

Nàng chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng ngủ chẳng hề yên ổn. Nàng mơ. Ban đầu, giấc mơ rất mơ hồ, không rõ ràng, nàng chẳng thể nắm bắt được gì, dần dần, mây mù tản đi, nàng rốt cuộc cũng nhìn rõ.

Nàng thấy mình ngồi bên một tảng đá lớn, khóc nức nở.

Khung cảnh ấy quen lắm, là một vùng cao nguyên hoang vu bốn bề tịch liêu.

Nàng nhận ra ngay. Đó là cao nguyên cạnh đạo quán Vạn Thọ của hoàng lăng.

Nàng không muốn thế này.

Đừng khóc nữa, khóc cũng vô ích. Người nàng đợi sẽ chẳng đến đâu. Trong mơ, dường như nàng cứ tự nhủ như vậy. Nước mắt thì vẫn rơi lã chã, không cách nào dừng lại được.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên, từ đâu đó, một bàn tay ấm áp và thô ráp vươn ra, tựa như đang giúp nàng lau khô nước mắt.

Nàng chậm rãi mở mắt, bắt gặp đôi mắt chan chứa tình yêu và cả lo lắng của nhũ mẫu.

Nàng nằm trên gối, lặng lẽ nhìn bà, người đang ngồi bên mép giường. Khoảnh khắc đó, mọi tủi hờn chất chứa bỗng bùng lên, nàng bật dậy, nhào vào vòng tay nhũ mẫu, nhắm chặt mắt, nước mắt lại tuôn rơi ào ạt.

Nhũ mẫu ôm nàng thật chặt, âu yếm vỗ nhẹ sau lưng nàng, dùng cách dỗ dành quen thuộc như khi nàng vẫn còn là cô bé.

“Vú à, tối nay người ngủ cùng con có được không?” Nàng nấc nghẹn, nhỏ giọng khẩn cầu.

Nhũ mẫu gật đầu.

Đêm đó, nhờ có nhũ mẫu ở bên nên Bồ Châu mới có thể ngủ một mạch đến sáng.

Sáng hôm sau tỉnh lại, nàng từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, mỉm cười nói với nhũ mẫu: “Con không sao. Chỉ là đêm qua con mệt quá thôi. Vú đừng lo cho con.”

A Cúc vuốt ve gò má nàng, giúp nàng mặc áo, chải gọn mái tóc.

Tỳ nữ dâng bữa sáng lên, song nàng không có chút khẩu vị nào, ngửi mùi còn thấy lợm giọng. Nhưng nàng biết đêm qua nhìn mình có phần khác thường, sợ nhũ mẫu phiền lòng thêm nên dằn xuống cảm giác khó chịu, gắng ăn vài miếng rồi buông đũa, sau đó đi thăm Vương tỷ Nhược Nguyệt.

Nhược Nguyệt hiện đã mang thai được khoảng năm, sáu tháng. Nàng ấy kể rằng sáng nay vừa tỉnh dậy đã cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng hơi cựa quậy, hệt như đang thúc nhẹ vào bụng mình. Cảm giác ấy, thực sự rất kỳ diệu.

Khi kể lại, gương mặt Nhược Nguyệt rạng rỡ và hân hoan.

Bồ Châu không biết đó là loại cảm giác thế nào, chỉ nghe kể thôi cũng không tài nào hình dung được. Nhưng nàng rất thích đến thăm Nhược Nguyệt. Nhìn nàng ấy hạnh phúc, nàng cũng cảm thấy niềm vui ấy như được lan sang, cõi lòng như bừng sáng trở lại.

Hai người còn đang nói cười thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập. Vương mụ vội vã bước vào, tươi cười báo tin: ngay vừa rồi, tiền tuyến đã gửi tin thắng trận về đây!

Tần vương đã đánh bại Côn Lăng vương. Côn Lăng vương bỏ chạy, người Khuyết được giải vây. Tần vương định tiếp tục hộ tống bọn họ đi về phía Tây, đợi gặp được quân Tây Địch rồi sẽ quay lại. 

Hơn nữa, ngoài tin chiến trận, họ còn mang về một phong thư Tần vương gửi cho vương phi.

Nhũ mẫu hai mắt như phát sáng, vội bước tới nhận phong thư, rồi chuyển đến tay Bồ Châu.

Hắn… thắng trận rồi.

Bồ Châu thở phào nhẹ nhõm. Nàng đón phong thư, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nhũ mẫu và cả Vương mụ đều đang vui vẻ nhìn mình. Nhịp tim nàng hơi rối loạn, bèn quay lưng lại, rút lá thư bên trong ra. Nàng hít sâu một hơi để trấn tĩnh, rồi cẩn thận mở thư.

Nét chữ quen thuộc của Lý Huyền Độ lập tức hiện ra trước mắt nàng.

Hắn viết thư trong lúc vội vàng, bút mực nguệch ngoạc. Thư cũng không dài, chỉ vẻn vẹn vài hàng chữ. Ngoài đôi câu hỏi thăm nàng dạo này thế nào, hắn chỉ nói thêm một chuyện.

Đây thực sự là một tin rất tệ.

Hắn báo với Bồ Châu rằng cậu ruột của hắn trọng thương, sắp không qua khỏi. Hắn sợ ông khó giữ được tính mạng, vì vậy hắn hỏi biểu muội đã bình phục hay chưa; nếu có thể lên đường thì bảo Bồ Châu lập tức sắp xếp người hộ tống nàng ấy đi ngay, đến chỗ hắn.

Bồ Châu biến sắc. Nàng cầm thư xoay người, lập tức chạy nhanh ra ngoài, đi thẳng đến nơi Lý Đàn Phương đang ở.

Sức khỏe của Lý Đàn Phương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn còn đang tĩnh dưỡng. Vậy mà sau khi xem thư Lý Huyền Độ, nàng ấy đã òa khóc ngay tại chỗ. Không màng gì khác, nàng ấy kiên quyết đòi lên đường ngay bằng được.

Bồ Châu và Diệp Tiêu nhanh chóng bàn bạc, rồi lập tức sắp xếp một đội nhân mã do Trương Tróc và Úy Trì Thắng Đức chỉ huy, tiễn Lý Đàn Phương khởi hành ngay trong ngày.

Nàng đứng ngoài cổng lớn của tòa lũy, đưa mắt dõi theo bóng dáng Lý Đàn Phương dần khuất xa, cõi lòng trống rỗng.

Đoàn người ấy đã đi rồi, đi đến khi chẳng còn thấy bóng dáng. Thế mà nàng vẫn đứng yên tại chỗ, mặc cho gió thổi cuộn tung vạt váy. Nàng không hề nhúc nhích, cứ thế đứng đến khi Lạc Bảo ở bên buộc phải nhắc nhở, nàng mới chậm rãi xoay người, bước vào trong. Đi được vài bước, nàng đột nhiên cảm thấy tức ngực, buồn nôn, trước mắt tối sầm, thân hình cũng theo đó lảo đảo.

“Vương phi, người sao vậy!”

Lạc Bảo phản ứng nhanh như chớp, vội đỡ lấy nàng. Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hắn hoảng hốt gọi người đi truyền y quan.

Bồ Châu vực lại rất nhanh. Sau khi có thể đứng vững, nàng ngăn Lạc Bảo, nói mình không sao, chỉ bảo dạo gần đây có hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng là ổn.

Lạc Bảo bất đắc dĩ, đành thôi.

Nàng trở lại sảnh nghị sự, ngồi xuống.

Trương Tróc và Úy Trì Thắng Đức đã hộ tống Lý Đàn Phương rời đi.

Diệp Tiêu cũng đã ra ngoài lo việc.

Hàn Vinh Xương hình như đã đến nước Bảo Lặc. Dù sao chức vụ chính của ông cũng là Phụ quốc hầu được triều đình phái đến nước Bảo Lặc.

Ban ngày, mọi người đều bận rộn với công việc riêng của mình.

Chỉ còn lại Bồ Châu đột nhiên thấy mình chẳng có việc gì để làm.

Một tia nắng xuyên qua khung cửa sổ, những hạt bụi trong ánh sáng đang rung lên nhè nhẹ, khiến sự tĩnh lặng xung quanh càng trở nên rõ ràng hơn.

Nàng ngẩn người mất một lúc, chợt nhớ ra một việc, liền rút một tờ giấy ra, xắn tay áo lên, bắt đầu mài mực.

Nàng muốn viết một phong thư.

Viết gửi cho Lý Huyền Độ. Viết xong, nàng sẽ phái người đuổi theo đoàn của Trương Tróc, đưa thư cho Trương Tróc.

Nàng có rất, rất nhiều lời muốn nói với hắn.

Về Thái hoàng Thái hậu Khương thị…

Và còn những chuyện khác nữa…

Thế nhưng khi đặt bút xuống, bức thư ấy lại trở nên khó viết vô cùng.

Nàng chỉ mới viết được mấy dòng mở đầu, cổ tay đã khựng lại giữa không trung.

Mực đọng lại ở đầu bút, tụ thành một giọt mực đen nhánh. Giọt mực ấy bám trên ngòi lông mềm, run rẩy giống như sắp rơi ra.

Đúng lúc ấy, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Bồ Châu thoáng run tay, một tiếng “tách” bật ra, giọt mực rơi xuống, tạo thành một vệt loang trên tờ giấy viết thư.

Nàng không khỏi bực bội, đặt bút xuống, vò tờ giấy lại rồi ném sang một bên, sau đó mới cho người vào.

Thị vệ tới báo, ngoài kia có người mang theo lời nhắn của Sương phu nhân tới đây, bảo rằng bà có chuyện gấp cần tìm nàng, dặn nàng phải lập tức qua đó.

Bồ Châu nhưng không thấy người đưa tin đâu. Một thị vệ khác nói rằng sau khi báo tin, có vẻ vì có việc gấp nên người kia đã vội rời đi ngay.

Bồ Châu thấy có phần bất thường. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi sai người dắt con hồng mã của mình ra, đang định chọn thêm vài tùy tùng nữa đi cùng thì thấy Hàn Vinh Xương cưỡi ngựa trở về từ cổng thành, bèn nhanh chóng tiến đến.

Bồ Châu lấy làm lạ, hỏi ông sao lại về nhanh vậy.

Hàn Vinh Xương xuống ngựa, mỉm cười giải thích: “Ta không quen ở lại Yến thành quá lâu, bàn giao xong là quay về ngay. Vương phi định đi đâu vậy?”

Bồ Châu đáp: “Hình như Sương phu nhân có việc gấp, gọi ta qua.”

Hàn Vinh Xương nhìn thoáng qua hướng trang viên, nói: “Để ta đưa vương phi đi.”

Thân phận ông ấy không hề thấp, Bồ Châu sao nỡ để ông làm tùy tùng của mình, nàng liền từ chối.

Hàn Vinh Xương bật cười sảng khoái: “Vương phi không cần khách sáo. Hôm nay ta rảnh rỗi, lại đúng lúc gặp được vương phi. Ta nghe nói chỗ Sương phu nhân có cất mấy vò rượu ngon, tiện đường ghé qua, biết đâu lại được mời mấy chén.”

Ông đã nói vậy, Bồ Châu cũng không khách khí thêm. Nàng mỉm cười cảm tạ. Đợi ngựa được dắt đến, nàng xoay người lên yên, mang theo hai tùy tùng, cùng Hàn Vinh Xương đi thẳng về hướng trang viên.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top