Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 122: Bóng Đêm Nặng Nề

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 2739 chữ
  • 2025-12-16 09:45:41

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bồ Châu nén nỗi buồn trào dâng trong lòng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời giấu kín tin này, đợi đến khi Lý Huyền Độ trở về rồi mới nói cho hắn biết.

Nàng hiểu rõ hậu quả của quyết định ấy.

Rất có thể khi Lý Huyền Độ quay về thì Khương thị đã rời khỏi nhân gian, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội được gặp lại tổ mẫu lần cuối.

Nàng biết rõ tình cảm hắn dành cho Khương thị sâu nặng nhường nào, nhưng rốt cuộc đó vẫn là sự lựa chọn của nàng.

Huống hồ, dù nàng lập tức phái người báo tin cho hắn, hắn cũng chưa chắc đã có thể thoát thân. Cho dù hắn có thể trở về gặp Khương thị lần cuối, thì đó cũng chẳng phải kết cục mà Khương thị mong muốn, càng không phải là mục đích của Tây Uyển lệnh khi truyền tin này tới.

Trước kia, Khương thị đã hao hết tâm sức đưa hắn ra khỏi biên giới, thì đến bây giờ, bà ấy càng không hy vọng hắn sẽ lại vì mình mà sa vào hiểm cảnh. Dẫu cho ngay lúc này đây, sinh mệnh của bà đã gần đến đoạn cuối. 

Bồ Châu tin rằng ý nguyện của Thái hoàng Thái hậu hẳn nhiên cũng giống như nàng.

Nước mắt nàng chảy dài mất một lúc lâu, sau cùng gạt đi nước mắt, chậm rãi bước ra ngoài, đứng lặng trong sân.

Nguyện cho người ở nơi vạn dặm được an lòng. Lý Huyền Độ, đứa cháu trai mà bà ấy luôn phải bận lòng, tuy giờ này vẫn đang phải băng rừng vượt suối, mở lối gian nan, nhưng đời này, chắc chắn vẫn sẽ giống như kiếp trước, chống trời đội biển, chuyển nguy thành an, cuối cùng không phụ danh xưng “Ngọc Lân” của mình, càng không phụ tình cảm sâu nặng mà bà dành cho hắn.

Bồ Châu chắp tay hướng về vầng minh nguyệt, trong lòng cầu nguyện thành kính.

Đêm bi thương và nặng nề ấy cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Lý Huyền Độ vẫn chưa trở về. Nàng sợ một khi tin dữ lan ra sẽ khiến lòng người hoang mang, vì vậy ngoài việc chuyển tin cho Diệp Tiêu, bảo hắn âm thầm chuẩn bị cách đối phó thì tuyệt nhiên không hé lộ nửa lời với bất kỳ ai khác.

Những ngày tiếp sau, ngoài việc mòn mỏi ngóng trông tin tức từ phương Bắc, mong hắn sớm ngày bình an quay về, nàng còn không ngừng chú ý đến động tĩnh phương Đông. Nàng cho người truyền lệnh đến các trạm phong hỏa dọc đường, dặn phải tăng cường tuần tra, nếu nhận được bất kỳ tin tức gì từ triều đình thì phải tức tốc chuyển về trong thời gian sớm nhất.

Dựa vào giọng điệu trong bức thư mà Tây Uyển lệnh gửi đến, có lẽ thời gian còn lại của lão nhân gia cũng chẳng còn nhiều. Giờ đã gần hai tháng trôi qua kể từ khi bức thư được viết, có khi, bà đã sớm lìa xa nhân thế. Một khi lão nhân gia đi rồi, Bồ Châu tin chắc rằng Lý Thừa Dục sẽ có động thái mới ngay tức khắc.

Khoảng mười ngày đã trôi qua, khu vực phía Đông Ngọc Môn Quan vẫn sóng yên biển lặng, chẳng có biến cố gì khác thường. Nhưng từ phương Bắc, cuối cùng tin tức mà Bồ Châu mong đợi bấy lâu cũng đã đến.

Lý Huyền Độ đã dẫn quân vượt qua núi tuyết, giờ này đang gấp rút hành quân đến nơi người cậu ruột của hắn đang bị mắc kẹt lại. 

Đây lẽ ra phải là tin tốt lành, như một vệt sáng len lỏi giữa tâm tình u ám suốt bao ngày nay, khiến người ta được thở hắt ra một hơi. Nhưng chưa kịp nhẹ nhõm được bao lâu thì ngay sau đó, một tin dữ khác lại ập đến.

Tin dữ ấy không đến từ phương Đông. Triều đình vẫn chưa có động tĩnh gì.

Động tĩnh này phát sinh ở phương Bắc.

Trinh sát được phái đi phát hiện một liên quân gồm nhiều nước vùng Bắc Đạo cũng như nhóm các chư hầu của Đông Địch, xuất phát từ đất Sa Xa, hiện đang tiến về hướng này. Xem ra, mục tiêu của chúng là đánh chiếm thành Sương thị.

Đây hẳn là đòn đáp trả mà Côn Lăng vương đã sớm bố trí.

Nếu không thể cầm chân Lý Huyền Độ ở tiền tuyến, hắn sẽ phái cánh quân Bắc Đạo này làm quân tiên phong, đánh hạ thành Sương thị. Nguy cơ mà thành Sương thị phải đối mặt sẽ làm lung lay nhuệ khí của quân Lý Huyền Độ. Một khi thành bị chiếm mất, Đô hộ phủ bị nhổ tận gốc, đó chính là điều Côn Lăng vương mơ ước. Vừa cắt đứt đường lui của Lý Huyền Độ, vừa đoạt lại quyền kiểm soát Tây Vực đã mất vào tay Hồ Hồ, nhờ vậy nâng cao uy thế của mình trong số các chư vương Đông Địch.

Bồ Châu lập tức triệu tập Diệp Tiêu, Trương Tróc và những người khác ở lại để thảo luận các biện pháp đối phó.

Tuy sự việc xảy ra bất ngờ, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên căng thẳng, nhưng không ai tỏ ra hoảng loạn.

Đại Đô úy Hồ Hồ đã chết, song Bắc Đạo chiếm diện tích rộng lớn, những nước nhỏ từng quy thuận Đông Địch vẫn chưa được bình định hết. Hàn Vinh Xương chưa thể thu quân và hồi kinh chính bởi bị kìm giữ ở Bắc Đạo. Giờ Lý Huyền Độ không có ở đây, lại còn mang theo một phần binh mã, do vậy, những người ở lại luôn trong trạng thái sẵn sàng ứng phó nếu chẳng may bị tập kích.

Hôm ấy, sau khi bàn bạc sơ lược, họ vừa phái thêm nhiều trinh thám tỏa đi dò xét quân tình, vừa gấp rút chỉnh đốn binh mã, ngừng hết mọi hoạt động giao thương trong thành, đồng thời đưa dân chúng xung quanh vào trong trú ẩn, cũng như phái người báo tin cho Bảo Lặc vương, chuẩn bị nghênh chiến.

Không lâu sau, tin tức mới liên tiếp được chuyển tới.

Theo lời trinh thám, lực lượng đồng minh này có quân số khoảng hai đến ba vạn người, hiện còn cách đất Bảo Lặc khoảng mười ngày đi đường.

Quân số quá lớn, vượt xa số nhân mã Đô hộ phủ có thể điều động. Nếu xảy ra giao tranh trực diện, thương vong có thể sẽ rất lớn.

Địch đông ta ít, trước hết cần giữ vững quốc đô Yến thành của Bảo Lặc quốc cùng thành Sương thị, sau đó chờ thời cơ phản công.

Đối sách này không gặp phải sự phản đối nào, nhanh chóng nhận được sự tán thành.

Nhưng khi bàn đến chuyện thủ thành, vấn đề này đã làm nảy sinh tranh luận.

Quân Đô hộ phủ vốn đã kém xa đối phương về mặt nhân mã, nay còn phải chia binh làm hai: một nửa trấn giữ Yến thành; nửa còn lại trấn thủ thành Sương thị, khiến tình thế càng thêm nguy cấp.

Lúc mọi người đang bàn bạc sôi nổi, đúng lúc này, Sương thị vừa hay tin đã đến tận nơi, đưa ra kế “mượn thế núi sông, dẫn nước ngăn đường”.

Muốn tiến vào Yến thành và thành Sương thị từ phương Bắc, liên quân các nước phương Bắc buộc phải đi qua một nơi gọi là Ứng Sa. Chỗ ấy cách hai tòa thành này khoảng chừng trăm dặm, là một vùng địa thế thấp trũng. Bên cạnh có một con sông, lòng sông cao hơn thung lũng. Chỉ cần phá mở một đoạn đập, dẫn nước qua kênh, giờ đang là mùa xuân, dòng sông đang mùa nước lên ắt sẽ cuồn cuộn đổ xuống, tràn vào và nhấn chìm cả thung lũng, đến lúc đó không cần tốn nhiều công sức mà vẫn có thể chặn đứng quân địch. Nếu muốn tiếp tục Nam tiến, quân địch sẽ phải đứng trước một trong hai sự lựa chọn: hoặc là liều mình nhảy xuống rồi bơi qua; hoặc là đi vòng theo một con đường khác. Lúc này, quân ta chỉ cần thong thả chờ đợi, phục kích giữa đường, tất có thể phá tan cánh liên quân.

Nếu đề xuất của Sương thị khả thi, đây quả là thượng thượng sách.

Ngay trong ngày hôm đó, Diệp Tiêu và Trương Tróc đã dẫn người đến địa điểm mà Sương thị nhắc đến để khảo sát địa hình.

Xung quanh khu vực này toàn là hoang mạc nên dù có chuyển hướng dòng nước, cũng không ảnh hưởng nhiều đến người dân địa phương. Nhưng sau khi cố gắng phá đập, họ đã gặp phải trở ngại.

Ứng Sa vốn là vùng đất thấp, quanh năm nắng ít gió nhiều, mùa đông kéo dài cùng điều kiện tự nhiên khắc nghiệt, lớp cát sỏi ven sông bị đông cứng chẳng khác gì sắt thép. Muốn đào một đoạn kênh dẫn nước đủ lớn trước khi quân địch kéo tới quả nhiên không hề đơn giản. Đoàn người phải dùng củi đốt cho lớp đất đóng băng kia chảy ra. Phương pháp này tuy có hiệu quả, nhưng tốc độ vẫn chưa đạt yêu cầu.

Lúc này, Trương Tróc đề nghị nếu dùng dầu hỏa tưới xuống thì hiệu quả sẽ tốt hơn gấp bội.

Tuy nhiên, Bảo Lặc không có sẵn dầu hỏa. Ở phía Nam, gần nước Bì Sơn có một mỏ dầu nhưng đường xá xa xôi, đi một vòng cũng mất ít nhất nửa tháng. Cho dù lúc đó có kiếm đủ dầu hỏa thì cũng đã quá muộn.

Kế dẫn nước ngăn quân đột nhiên trở nên vô dụng. Bỏ thì tiếc, làm tiếp thì lại khó thành.

Đúng lúc Bồ Châu đang cùng Diệp Tiêu và những người khác trao đổi lại về vấn đề này, Úy Trì Thắng Đức đã vội vã dẫn Lý Đàn Phương bước vào sảnh nghị sự, nói rằng nàng ấy biết một nơi khác cũng có dầu hỏa.

Lý Đàn Phương bệnh nặng vẫn chưa khỏi hẳn, Bồ Châu liền sai người lấy ghế cho nàng ấy ngồi. Song nàng ấy chỉ lắc đầu, giải thích rằng hôm trước khi cùng tùy tùng chạy trốn đến đây, nàng từng lạc vào một vùng đất hoang, bắt gặp mạch suối đen có dầu hỏa tuôn trào. Chính vì muốn tránh xa nơi đó nên họ mới bị lạc, cuối cùng đi nhầm sang Quỷ quốc. Tùy tùng của nàng hiện đang ở cạnh Lý Huyền Độ, không có mặt ở đây, nhưng nàng vẫn nhớ đại khái vị trí nơi ấy. Chỉ cần không lạc đường, ngày đêm giục ngựa, hẳn vẫn kịp mang dầu hỏa về trước khi liên quân kia kéo đến.

Nàng nguyện ý làm người dẫn đường.

“Vương phi, Diệp Phó Đô hộ, ta không dám đảm bảo mình sẽ dẫn người lấy được dầu hỏa và an toàn trở về trước khi quân địch áp sát, cho nên sau khi ta rời đi, để phòng vạn nhất, dù thế nào đi nữa, các vị cũng phải chuẩn bị thêm phương án ứng phó. Nhưng ta có thể thề với trời, ta nhất định sẽ dốc toàn lực để dẫn đường. Nếu may mắn thành công, coi như ta đã góp được một phần tâm sức. Xin vương phi chấp thuận việc này.”

Giọng nàng không lớn nhưng ngữ điệu lại rất kiên quyết.

Sảnh nghị sự bỗng im phăng phắc. Bao nhiêu ánh mắt đều hướng về phía nàng, và nàng thì chỉ nhìn thẳng vào Bồ Châu.

“Vương phi, ta biết ngài lo cho sức khỏe của ta, nhưng thực sự ta không sao cả. Xin hãy cho ta làm chút việc trong khả năng của mình… như vậy ta mới có thể yên tâm.”

Ánh mắt nàng dõi thẳng, từng lời thốt ra đều mang theo quyết tâm không thể lay chuyển.

Bồ Châu đối diện với nàng trong thoáng chốc, thầm hiểu rằng mình không thể ngăn cản nữa.

Và cũng không nên ngăn cản.

Lý Đàn Phương muốn dốc một phần sức lực, Bồ Châu có thể thấy rõ điều này trong ánh mắt kiên nghị kia.

“Được, việc này giao cho cô. Đi đường cẩn thận.”

Bồ Châu không ngăn cản nữa, lệnh Diệp Tiêu nhanh chóng tuyển chọn nhân mã, phái người hộ tống Lý Đàn Phương lên đường.

Lý Đàn Phương cũng không trì hoãn dù chỉ một khắc, đợi đội ngũ dưới sự thống lĩnh của Úy Trì Thắng Đức được sắp xếp xong, nàng theo chân họ rời đi ngay lập tức.

Sau khi nhóm người kia đi rồi, Bồ Châu lại cùng Diệp Tiêu và những người khác tiếp tục luận bàn đối sách. Sau cùng, họ quyết định sẽ chuẩn bị cả hai phương án song song.

Nếu Lý Đàn Phương hoàn thành nhiệm vụ đã nói, lấy được số dầu hỏa cần thiết và trở về đúng lúc thì thật tốt, họ sẽ hành động y như kế hoạch ban đầu.

Nhưng nếu chậm mất một bước, con kênh chưa kịp hoàn thành, họ sẽ phải chủ động rút khỏi thành Sương thị, di chuyển toàn bộ dân cư về phía Yến thành, tập trung binh lực bảo vệ Yến thành. Về phần tòa lũy này, họ sẽ để lại một bộ phận binh mã, tận dụng địa thế cố thủ.

Sau khi thống nhất xong, Đô hộ phủ liền bắt tay ngay vào hành động: di chuyển dân cư, điều động binh mã, dù khó khăn, vất vả đến đâu, việc ở Ứng Sa vẫn đang được tiến hành từng bước một. Ngày nào Bồ Châu cũng bận đến đầu tắt mặt tối, ban đêm lại không ngủ được, mới bảy tám ngày ngắn ngủi trôi qua nhưng cả người nàng đã gầy đi trông thấy.

A Cúc và Lạc Bảo nhìn mà thấy xót xa vô cùng, nhưng họ cũng đành bất lực, chỉ mong sao Lý Đàn Phương sớm tìm ra suối dầu, nhanh chóng quay về. Có như vậy, gánh nặng trên vai vương phi mới có thể vơi bớt phần nào.

Đó không chỉ là mong muốn của riêng A Cúc hay Lạc Bảo, mà còn là niềm mong đợi chung của Bồ Châu, Diệp Tiêu cùng bao người khác.

Sau nhiều ngày khấp khởi chờ tin, vào buổi sáng ngày thứ tám, cuối cùng Bồ Châu cũng nhận được tin.

Lý Đàn Phương làm được rồi!

Nàng ấy và đoàn tùy tùng đã đi suốt ngày đêm, nhờ vào trí nhớ đáng kinh ngạc của Lý Đàn Phương, họ đã tìm thấy dầu hỏa và còn thuận lợi mang về. Giờ đây, số dầu hỏa ấy đã được vận chuyển thẳng đến Ứng Sa.

Dưới sức cháy của dầu hỏa, lớp băng giá làm đông cứng nền đất đã tan chảy hoàn toàn. Kế hoạch được triển khai suôn sẻ, khẩn trương nhưng vẫn có trật tự, chỉ chờ liên quân các nước phương Bắc cùng kéo đến.

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng có tin xấu khác đi cùng.

Sức khỏe của Lý Đàn Phương vốn chưa bình phục hoàn toàn. Những ngày đêm rong ruổi đường xa, cộng với áp lực tinh thần khi phải dò dẫm tìm đường, hao tâm tổn sức, mệt mỏi quá độ, trên đường trở về, cuối cùng nàng cũng không gắng gượng nổi nữa, lại một lần nữa bệnh nặng.

So với lần trước, bệnh tình của nàng còn trầm trọng hơn. Cơn sốt cao tái phát, suốt cả đoạn đường, nàng luôn rơi vào trạng thái mê man.

Bồ Châu đích thân ra ngoài thành, đưa nàng vào trong.

Khi nàng vào thành, dân chúng mới biết đây chính là người đã bất chấp bệnh tật, dẫn người tìm được số dầu hỏa cần thiết, nhờ vậy họ mới không phải chạy đến Yến thành lánh nạn. Ai nấy đều vô cùng cảm kích, hò reo ầm ĩ, kháo nhau đi theo cỗ xe ngựa, hồi lâu vẫn chưa nỡ rời đi.

Lý Đàn Phương nằm trên xe, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng rồi, tiếng hoan hô náo nhiệt ngoài kia đã đánh thức nàng.

Nàng chậm rãi mở mắt, khi nghe rõ đó là tiếng ca tụng dành cho mình, nàng liền quay sang nhìn Bồ Châu đang ngồi kế bên, ánh mắt thoáng hiện vẻ bất an.

Nàng cố sức gượng dậy, dường như muốn mở lời giải thích: “Vương phi…”

“Cô bệnh nặng, cứ nằm yên, đừng cử động. Dân chúng cảm kích cô, đó là điều đương nhiên. Cô đã bảo vệ nhà cửa của họ. Thật ra, không chỉ riêng họ, ta cũng vô cùng cảm kích cô.”

“Trận này nếu thắng, luận về công lao, nhất định cô phải đứng hàng đầu.”

Bồ Châu đè nàng nằm xuống, mỉm cười nói.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top