Tính từ thời Thái Tông, phò tá liên tiếp bốn đời quân chủ, giữ gìn biên thùy, lo toan nội chính, một thân gánh vác công lao hiển hách bậc nhất – Thánh Nhân Thái hoàng Thái hậu Khương thị – đã băng hà.
Ngày đưa linh cữu, toàn kinh thành phủ trắng khăn tang, vạn dân đưa tiễn, tiếng khóc than nối dài mấy chục dặm đường.
Tuy rằng trước lúc qua đời, bà có để lại di ngôn, dặn rằng sau khi mất không được cử hành đại tang, nhưng với địa vị siêu phàm của bà, tang lễ trọng thể là chuyện không thể xem nhẹ được. Sau một phen nghị bàn, triều đình quyết định dựng thêm mấy tòa thiên điện bên cạnh lăng Thái Tông, mô phỏng tẩm điện của cung Bồng Lai, đặt tên là điện Phụng An, dùng làm nơi đặt tạm linh cữu. Còn quận chúa Ninh Phúc – Lý Tuệ Nhi, người từ nhỏ đã được Thái hoàng Thái hậu nuôi nấng, cũng khéo léo từ chối ý tốt của vợ chồng Đoan vương, khóc lóc cầu xin Thái hậu Thượng quan được đi theo đến đây, chịu tang một năm.
Thái hậu Thượng Quan tán thưởng hành động này của nàng, lập tức đồng ý.
Vào một ngày cuối xuân âm u mưa dầm, từ sáng sớm khi trời còn chưa sáng hẳn, một cỗ xe tang giản dị đã chở theo Lý Tuệ Nhi lăn bánh rời kinh, men theo con đường bùn lầy, hướng về hoàng lăng.
Đêm khuya, Thôi Huyễn bước xuống địa lao của phủ Nam Tư.
Địa lao quanh năm không thấy ánh mặt trời, tối tăm ẩm thấp, trong không khí nồng nặc mùi thối rữa tanh tưởi, lẫn lộn giữa phân uế cùng mủ máu của phạm nhân. Dọc theo lối đi chật hẹp, hai bên là song sắt đen đặc, đằng sau chấn song nhốt đầy tù nhân.
Trong số này, không ít kẻ từng một thời quan to hiển quý, áo gấm đai ngọc. Tuy nhiên, cục diện chính trị khó lường, lên voi xuống chó, phúc họa thay đổi chỉ trong chớp mắt. Một khi trở thành tù phạm ở nơi này, mặc cho trước kia có hiển hách cỡ nào, phần lớn đều khó toàn mạng để bước ra.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, trong số những tù nhân đầu bù tóc rối, thân hình bẩn thỉu ấy, có kẻ ngơ ngác nhìn theo, ánh mắt đờ đẫn; lại có kẻ nhào ra sát chấn song, tuyệt vọng thò đôi tay cáu bẩn ra ngoài, kêu oan thảm thiết. Giữa ánh đuốc chập chờn lay động, tiếng gào bi thương đến rợn người, như thể vọng ra từ lò luyện ngục.
Đây là lần đầu tiên Thôi Huyễn bước xuống địa lao kể từ khi nhậm chức Nam Tư tướng quân.
Song, hắn vốn chẳng xa lạ gì với nơi này.
Cách đây rất lâu, mà thực ra cũng không lâu lắm, thời điểm hắn mới bị áp giải về kinh thành, hắn đã trải qua những ngày tháng ở đây.
Chỉ khác là khi ấy, hắn mang thân phận tù nhân, chịu đủ cực hình, mặc người xâu xé; còn bây giờ, hắn đã lột xác biến thành kẻ nắm quyền sinh quyền sát, trở thành chủ tể của nơi này.
Hắn lướt qua những cánh tay bẩn thỉu đang cố thò ra ngoài song sắt, ánh mắt lạnh nhạt, không chút gợn sóng. Cuối cùng, hắn đi đến gian ngục trong cùng, rồi dừng lại trước cửa.
Đó là gian hình thất, cửa sắt khép chặt. Viên cai ngục thấy hắn không có ý muốn vào, vì muốn lấy lòng nên cung kính mở ô cửa sắt nhỏ trên cánh cửa để hắn tiện quan sát.
Hắn ghé mắt, nhìn vào trong.
Một người bị xích bằng sợi xích sắt thô nặng, trói chặt vào cột hình. Đầu ông ta rũ xuống, mái tóc rối bời che kín khuôn mặt, toàn thân bất động, máu khô loang lổ, thương tích do bị tra tấn nhìn hết sức thê thảm.
“Lão kín miệng lắm, vừa mới ngất xong. Dù dùng đủ cách tra khảo, cũng chẳng moi được nửa chữ.”
Viên cai ngục lén quan sát sắc mặt hắn, bẩm báo một cách dè dặt.
Kẻ bị trói vào cột chịu hình kia, chính là Tây Uyển lệnh.
Chỉ ít ngày sau khi Thái hoàng thái hậu họ Khương băng hà, Hoàng đế lại nhận được một phong mật tấu, tố cáo có kẻ tạo phản.
Kẻ đó chính là Tây Uyển lệnh.
Có khả năng trong tay ông ta đang là một bản liên lạc bí mật, con số lên đến hàng trăm người. Những kẻ ấy, đều là thân tín từng được gia tộc họ Khương cất nhắc và đề bạt qua các đời. Từ lão Hầu gia khai quốc, đến Khương Hổ, rồi Khương Nghị. Trải qua biết bao cuộc chiến lớn nhỏ, họ dựa vào quân công để leo lên hàng ngũ võ quan trung và cao cấp trong quân đội, nắm giữ các vị trí chủ chốt, rải đều khắp các quân doanh. Sau biến cố năm Tuyên Ninh thứ ba mươi chín, nhiều người trong số đó đã bị thanh trừng, song đến nay, vẫn còn không ít người giữ vai trò trọng yếu ở kinh đô hoặc các quân khu khác.
Điểm chung của những người này là một lòng trung thành với Thái hoàng Thái hậu Khương thị.
“Khương thị ra lệnh, binh mã nửa thiên hạ đều tuân theo.” Câu nói này không phải là không có căn cứ.
Tuy giờ Khương thị đã qua đời, nhưng nếu những kẻ có tên trong danh sách kia vẫn chưa bị diệt trừ, thử hỏi Hoàng đế sao có thể ăn ngon ngủ yên?
Và rồi, Lý Thừa Dục đã đưa ra quyết định. Y không muốn chần chừ thêm nữa, ngay lập tức hạ lệnh cho Thôi Huyễn bắt giữ Tây Uyển lệnh, đoạt bằng được bản danh sách kia.
Người thì đã bắt, nơi cần lục soát cũng đã lục soát hết, vậy mà mấy ngày trôi qua, vẫn chẳng tìm thấy chút manh mối nào. Nơi này cũng thế. Bất kể bị tra tấn hay chịu cực hình tàn khốc cỡ nào, Tây Uyển lệnh vẫn nghiến răng im lặng.
Thấy cấp trên đứng ngoài khe cửa dõi mắt nhìn vào trong với vẻ mặt trầm ngâm, sợ cấp trên khiển trách năng lực làm việc của mình, viên cai ngục bèn vội cướp lời: “Tướng quân yên tâm, chỉ cần thêm hai ngày nữa, ti chức không tin không moi được gì! Ti chức sẽ tiếp tục tra khảo ngay!” Nói xong, hắn ra hiệu cho thuộc hạ mở cửa, toan tiến vào ngục.
“Không cần tra tấn nữa. Loại người này vốn chẳng sợ chết. Nếu hắn chết thật, ta biết ăn nói thế nào với bệ hạ đây?”
Thôi Huyễn nói.
Viên cai ngục đáp “Vâng!”, không dám hé thêm nửa chữ.
Ánh mắt Thôi Huyền thoáng dao động, cuối cùng dừng ở Tây Uyển lệnh trong ngục một lần nữa, dứt khoát quay người, sải bước rời khỏi địa lao.
…
Sau khi rời kinh, đoàn người của Lý Huệ Nhi đã phải di chuyển liên tục trong nhiều ngày giữa tiết trời mưa dầm gió táp, đường xá lầy lội, mãi đến hôm nay, họ mới tới được bờ nước bên ngoài Hoàng lăng.
Chỉ cần vượt qua con sông lớn phía trước, bên kia chính là địa phận Hoàng lăng.
Từ nay trở đi, suốt một năm tới, nàng sẽ sống tại nơi này.
Nàng chẳng chút oán than, ngược lại, cõi lòng còn dâng lên thứ cảm giác an tĩnh lạ thường. Đó vốn là ước nguyện của nàng.
Huống chi, giờ phút này, trên người nàng còn cất giấu một bí mật hệ trọng.
Là một bản liên lạc.
Trong những năm qua, Tây Uyển lệnh đã bí mật xác minh danh tính và năng lực của từng người một trong danh sách này, xem ai là người có thể tin cậy.
Thái hoàng Thái hậu cũng đã đồng ý.
Nay Tây Uyển lệnh muốn trao lại danh sách ấy cho Khương Nghị.
Họ chỉ mong sẽ không bao giờ có ngày phải dùng đến nó. Nhưng một khi ngày ấy xảy ra, chỉ có Khương Nghị mới có thể khiến thứ đã chôn vùi bao năm kia sống dậy, phát huy tác dụng vốn thuộc về nó.
Thế nhưng lúc này, Tây Uyển lệnh đã bị giám sát nghiêm ngặt, không thể mạo hiểm đưa vật quan trọng ấy ra khỏi kinh thành.
Vì vậy, nhiệm vụ ấy được đặt vào tay Lý Tuệ Nhi. Việc nàng cần làm là mang bí mật ấy rời kinh.
Và quả thật, nàng là người thích hợp nhất cho việc đó.
Không ai có thể ngờ rằng, danh sách liên lạc ấy đang nằm trong tay nàng.
Bấy lâu nay, nàng luôn ngưỡng mộ hoàng thẩm, ao ước bản thân cũng có được sự quả cảm, phong thái như người.
Nàng chưa từng nghĩ rằng có một ngày, chính mình cũng có thể gánh vác trọng trách lớn lao đến thế.
Hoàng lăng đã ở ngay trước mắt.
Khi đến được nơi này, sẽ chẳng còn nhiều tai mắt như ở kinh đô. Bằng mọi giá, nàng nhất định sẽ tìm ra cách và chuyển bản danh sách ấy ra ngoài.
Trong lòng nàng lúc này là cảm giác vừa căng thẳng vừa phấn khích, nhưng tuyệt nhiên không hề có sợ hãi.
Nàng biết, đây chính là cơ hội mà ông trời ban xuống cho mình.
Mưa dầm rả rích suốt mấy ngày, nước sông dâng cao. Cỗ xe ngựa từ từ lăn bánh lên cầu, giữa tiếng sóng vỗ ì oạp không ngừng của dòng nước, tiến dần về phía bờ đối diện.
Ngay khi xe sắp xuống hết nhịp cầu, Lý Tuệ Nhi bỗng nghe thấy một tràng vó ngựa dồn dập vang lên từ đằng sau.
Không lâu sau, một nhóm người đã đuổi kịp, chặn ngay trước xe.
Trái tim nàng như thắt lại.
Những kẻ kia hiển nhiên có thân phận không nhỏ. Nhóm tuỳ tùng mà Thái hậu Thượng Quan phái theo hộ tống nàng cũng không dám chống lại, ngoan ngoãn ghìm cương dừng xe. Kế đó, cửa xe bị đẩy bật ra. Trước mắt nàng là một người đàn ông trẻ tuổi, đôi mắt âm trầm sắc lạnh, chiếu thẳng vào nàng.
Cơ thể nàng thoáng khựng lại.
Hóa ra là Thôi Huyễn!
Nghe đồn từ khi hắn nắm giữ Nam Tư, thủ đoạn trừ khử phe đối lập còn tàn nhẫn hơn cả người tiền nhiệm Thẩm Dương.
Điều ấy, ngay cả nàng cũng từng được nghe qua.
Nàng vô thức siết chặt nắm tay. Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, không nói gì mà chỉ ra hiệu. Hai bà vú già lập tức bước lên xe, làm bộ cung kính hành lễ, “Quận chúa, đắc tội.” Nói rồi, chẳng đợi nàng đáp, họ bắt đầu khám xét.
Bà vú lục soát đồ đạc cá nhân của Lý Tuệ Nhi, mở tung hòm y phục, giũ sạch từng món xiêm áo của nàng, lật trong lộn ngoài, kiểm tra từng đường kim kẽ chỉ. Khi không tìm được gì, họ chuyển sang khám người.
Lúc này, Lý Tuệ Nhi cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, giọng run rẩy vì phẫn nộ: “Thôi tướng quân, ngươi có ý gì? Ta phụng lệnh Thái hậu, đến Hoàng lăng thủ linh cho Thái hoàng Thái hậu. Ngươi dám vô lễ với ta thế này sao?”
Thôi Huyễn nghiêng mặt sang một bên, nét mặt lạnh băng, làm như không hề nghe thấy.
Cửa xe bị đóng sập lại. Một trong hai bà vú dùng sức ghì chặt, ngăn Lý Tuệ Nhi giãy giụa, người còn lại bắt đầu lục soát. Chúng tháo trâm xõa tóc nàng, cưỡng ép lột bỏ xiêm áo, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả vùng kín cũng không bỏ qua.
Khám xét xong, vẫn không thu được gì.
Hai bà vú bước xuống xe, cúi đầu bẩm lại với Thôi Huyễn.
Thôi Huyễn nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa, bước lên phía trước, rút kiếm. Mũi kiếm hất tung cánh cửa xe, kế đó đặt thẳng lên cổ Lý Tuệ Nhi.
Lúc này mái tóc nàng rối bời, chỉ khoác vội y phục lên người, chưa kịp sửa lại cho ngay ngắn. Cơ thể nàng khựng lại, nàng ngẩng gương mặt tái nhợt lên, đối diện với đôi mắt dài hẹp, âm trầm của người đàn ông phía trước.
“Đồ đâu? Giấu đâu rồi?” Hắn cúi đầu, nhìn xuống thiếu nữ trẻ tuổi y phục xốc xếch dưới mũi kiếm từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng.
Mãi đến lúc này, Lý Tuệ Nhi rốt cuộc cũng gượng thoát khỏi sự nhục nhã vừa phải nếm trải. Nàng cắn chặt răng, cố nén những giọt lệ phẫn hận sắp trào ra, lấy hết can đảm, gằn từng chữ từng chữ một: “Thôi Huyễn, ta không biết danh sách nào cả! Ngươi từng quen biết hoàng thẩm của ta, hẳn cũng không phải kẻ đại gian đại ác. Ta chỉ khuyên ngươi một câu thôi: ghìm cương đúng chỗ, quay đầu lại là bờ!”
Bàn tay Thôi Huyễn hơi siết lại, mũi kiếm rạch mở làn da mảnh mai trên cổ thiếu nữ. Một vệt máu đỏ tươi rỉ ra trên nền da tuyết trắng, loang thành sợi chỉ mong manh.
“Nói!”
Ánh mắt hắn lạnh băng, bàn tay một lần nữa dùng lực.
Máu thấm ra nhanh hơn, vạt áo trước ngực nàng đã bị dòng máu đỏ thấm ướt. Dù không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt gã đàn ông độc ác này, nhưng cảm giác đau nhói vẫn khiến nước mắt nàng lăn dài xuống gò má, đôi vai gầy gò cũng bắt đầu run rẩy.
“Thôi Huyễn, ngươi cứ chờ đó! Nếu hoàng thẩm biết ngươi dám đối xử với ta thế này, nhất định người sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Nàng nghẹn giọng, nhắm chặt mắt, không nhúc nhích.
Mi mắt Thôi Huyễn giật nhẹ. Hắn nhìn nàng một lúc lâu. Sau cùng, hắn thu kiếm, ánh mắt đăm chiêu trong chốc lát,rồi đóng sập cửa xe, hạ lệnh quay đầu, rẽ sang hướng khác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận