Mây đen che khuất vầng trăng. Một luồng gió đêm lặng lẽ lướt qua cung uyển, làm lay nhẹ chiếc chuông đồng han gỉ treo dưới mái cong điện các.
Tiếng chuông leng keng từng hồi, theo gió len lỏi vào từng góc khuất hoàng cung giữa đêm khuya tĩnh mịch, càng nghe càng thấy não nề.
Trần nữ quan đang đứng gác trước giường trong nội điện cũng nghe thấy. Nhìn ánh lửa leo lét của mấy ngọn đèn cung đình chỉ chực vụt tắt trước mặt, trong lòng bà chợt nổi lên cảm giác bất an, tim đập thình thịch.
Bà đưa mắt nhìn về phía giường.
Khương thị đã hôn mê suốt ba ngày nay. Những ngày gần đây, nhóm nữ quyến, bao gồm cả Thái hậu, Hoàng hậu, đều đã thay phiên nhau đến đây túc trực.
Ninh Phúc đã ở đây nhiều ngày liền, chẳng chịu rời nửa bước. Đến nửa đêm hôm trước, vì quá mệt nên mới chịu nghe lời khuyên của bà, ngả lưng trên chiếc giường phụ kê bên cạnh, mặc nguyên y phục để ngủ.
Gương mặt nàng hiện rõ vẻ tiều tụy, đang chìm trong giấc ngủ say.
Trần nữ quan đứng dậy, nhẹ chân bước tới trước cửa điện, hạ giọng căn dặn cung nhân: cho người bắc thang, gỡ chiếc chuông kia xuống.
Lời còn chưa dứt, trong điện bỗng vọng ra một tiếng thều thào: “Nó vẫn yên lành ở đó, ngươi động vào làm chi?”
Từ sau khi vợ chồng Tần vương rời khỏi kinh thành, suốt một năm qua, thần trí Khương thị không còn được minh mẫn, sức khỏe cũng dần suy kiệt. Gần đây, bà thường nửa tỉnh nửa mê, thỉnh thoảng lắm mới mở mắt ra, rồi lại rơi vào giấc ngủ mê man.
Như ngọn nến sắp tàn, ngày tháng còn lại của Khương thị đang được đếm ngược. Từ triều đình đến dân gian, ai nấy đều ngầm hiểu rằng, thời khắc ấy sắp sửa ập đến.
Đây là câu nói đầu tiên bà thốt ra trong ba ngày nay.
Trần nữ quan vội quay lại bên giường thì thấy Khương thị vẫn nhắm nghiền mắt như trước, nhưng khác với ban nãy, mi mắt bà run run, rõ ràng vừa bị tiếng gió chuông u sầu kia đánh thức. Trần nữ quan bèn nhỏ giọng hỏi Khương thị cảm thấy thế nào. Thấy Khương thị không đáp, nữ quan định lên tiếng gọi Thái y, thì chợt thấy bàn tay Khương thị hơi nhấc lên.
Trần nữ quan hiểu người đang bảo mình khỏi cần gọi Thái y nữa.
Bà cố kìm nỗi bi thương, lẳng lặng đứng chầu trước giường.
Gió đêm vẫn thổi, chuông đồng lại leng keng vài tiếng, âm thanh đứt quãng, xa xăm. Khương thị nhắm mắt, như thể vẫn đang lắng nghe, hoặc như đang đắm chìm trong dòng hồi tưởng nào đó. Một lát sau, đợi khi tiếng chuông im bặt, bà cất giọng hỏi: “Ta đã ngủ mấy ngày rồi?”
“Khởi bẩm Thái hoàng Thái hậu, đã gần ba ngày rồi.”
Khương thị chậm rãi mở mắt, truyền lệnh đỡ mình ngồi dậy và nói rằng bà muốn ra ngoài xem gốc hải đường năm xưa tự tay trồng và dời chỗ.
Có lẽ là do sương giá mùa đông, hoặc do thổ nhưỡng đã thay đổi, một mùa xuân nữa lại đến, nhưng gốc cổ thụ ấy đã khô dần và chết đi, không bao giờ nở hoa thêm nữa.
Trần nữ quan chỉ dám đỡ bà ngồi tựa vào gối, khuyên bà để mai rồi hãy ra xem.
Khương thị nói: “Giờ ta thấy tinh thần tốt lắm. Các ngươi lấy ghế, đưa ta ra ngoài cũng được.”
Trần nữ quan đáp: “Bên ngoài gió lớn. Thái hoàng Thái hậu nên nằm tĩnh dưỡng thì hơn.”
Khương thị im lặng, một lúc sau mới thở dài đáp: “Có phải vì gốc cổ thụ kia đã khô héo, nên ngươi mới không cho ta nhìn, đúng không?”
Tiếng trò chuyện đánh thức Lý Tuệ Nhi. Nàng mở mắt, thấy Khương thị hôn mê nhiều ngày nay lại tỉnh dậy, không những thế, tinh thần còn có vẻ rất tốt. Ban đầu nàng mừng rỡ, nhưng khi chợt nhớ đến trạng thái “hồi quang phản chiếu” (ý nói người sắp mất đôi khi tỉnh táo, khỏe hẳn lên trước lúc lìa đời) và những lời kia của bà, nỗi bi thương liền ập đến, nước mắt trực trào. Nàng cố nén, vội bò xuống khỏi giường, chạy sang biệt viện, hái một cành hải đường đang nở rộ rồi mang về đặt vào tay bà, gượng cười nói: “Thái hoàng Thái hậu vạn thọ vô cương! Người xem, con hái hoa về cho người đây. Đợi người khỏe lại, đến lúc ấy con sẽ cùng người đi ngắm hoa!”
Khương thị đón lấy, đưa lên ngửi, mỉm cười: “Hoa nở đẹp quá…”
Lời còn chưa dứt, tay bà run lên, cành hoa rơi xuống nền sàn trước giường, bà ngửa người ra sau, ngã phịch vào gối.
“Thái hoàng Thái hậu!”
“Thái hoàng Thái hậu!”
Trần nữ quan và Lý Tuệ Nhi đồng loạt kêu thất thanh, nhào tới đỡ lấy bà.
Khương thị hé mắt lần nữa, nhìn Lý Tuệ Nhi, cất giọng nghẹn ngào: “Tuệ Nhi, Thái hoàng Thái hậu sắp đi rồi, từ nay chẳng thể che chở cho con thêm nữa. Trước khi tứ thúc tứ thẩm của trở về, Đoan vương phi sẽ chăm sóc con. Về sau nếu có nhà nào thích hợp, con hãy…”
“Không! Con không đi đâu hết! Con muốn ở bên Thái hoàng Thái hậu! Người ở đâu, Tuệ Nhi sẽ ở đó!”
Lý Tuệ Nhi đau thương tột cùng, úp người bên giường Khương thị, khóc nức nở, nước mắt đầy mặt.
Khương thị âu yếm vuốt mái tóc nàng, thở dài một tiếng, bảo nàng hãy ra ngoài, chỉ để Trần nữ quan ở lại.
Lý Tuệ Nhi biết Khương thị ắt có lời muốn dặn dò Trần nữ quan, nên không dám chậm trễ, lau nước mắt rồi đi ra ngoài.
…
Trong gian Đông các của cung Trường Khánh, Lý Thừa Dục vừa trở về sau chuyến thăm bệnh ở cung Bồng Lai. Y ngồi một mình sau án thư, cân nhắc về một vài ứng viên mà Trần Tổ Đức đã tiến cử, nhằm bổ nhiệm cho chức Đô hộ Tây Vực.
Theo lời Thái y, tổ mẫu của y – Khương thị – có lẽ đã qua đời trong vài ngày tới đây.
Ngay sau khi bà hoăng thệ, Thánh chỉ sẽ ngay lập tức được đưa tới Tây Vực, triệu hoàng thúc Lý Huyền Độ về kinh chịu tang.
Nếu hắn không về, điều này đồng nghĩa với việc chính hắn sẽ trao cho y một lý do danh chính ngôn thuận để phát binh thảo phạt.
Còn nếu về… thì đừng hòng sống để bước chân ra khỏi kinh đô.
Lý Thừa Dục đã ấp ủ kế hoạch này từ lâu, giờ đây, khi mọi thức sắp được thực hiện, y vừa phấn khích lại vừa như trút được gánh nặng, toàn thân hắn ngập tràn thứ cảm giác thư thái chưa từng có.
Cuối cùng y đã phần nào hiểu được tâm trạng của Hoàng đế Minh Tông lúc bấy giờ.
Tuy rằng mật thám đã bố trí dày đặc bên ngoài cung Bồng Lai, đến nỗi ngay cả một con kiến bò ra cũng không thoát khỏi sự giám sát của y, song Lý Thừa Dục vẫn luôn cảm thấy đang bị trói buộc, giống như có một sợi dây vô hình trói chặt, ngăn y không được hành động thiếu suy nghĩ.
Chờ đợi bấy lâu, cuối cùng Khương thị cũng sắp tạ thế.
Lý Thừa Dục hầu như không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Y là Hoàng đế. Y muốn được tự do làm những điều mình mong muốn.
Chẳng hạn như – xử lý vị hoàng thúc kia.
Y dằn xuống sự kích động đang trào dâng trong lòng, ánh mắt quét qua tấu chương của Trần Tổ Đức. Khi trông thấy cái tên đầu tiên trong danh sách, y chợt nhớ ra một việc, liền lệnh cung nhân truyền triệu Nam Tư tướng quân – Thôi Huyễn – nhập cung.
Thôi Huyễn tuân chỉ bước vào, Lý Thừa Dục liền đẩy tấu chương của Trần Tổ Đức ra, mỉm cười nói: “Hắn tiến cử ngươi làm Đô hộ Tây Vực kế nhiệm, ngươi có muốn ra ngoài nhậm chức không?”
Thôi Huyễn liếc qua tấu chương, cung kính đáp: “Trần Đại tướng quân quá khen rồi. Vi thần chỉ giỏi vung đao giết địch nhưng lại không biết gì về chuyện ngoài quan ải. Không biết vì sao Đại tướng quân lại coi trọng vi thần đến thế, còn để vi thần đứng đầu danh sách?”
Lý Thừa Dục cười phá lên: “Để trẫm nói cho khanh nghe. Hắn sợ khanh đoạt quyền của hắn nên mới tiến cử khanh ra ngoài quan ngoại. Dĩ nhiên, để tránh bị trẫm nhìn thấu, hắn còn liệt kê thêm vài cái tên khác để tỏ ra công tâm.”
Hoàng đế đăng cơ đã một năm, suốt ngày mang vẻ mặt âm trầm, đám cung nhân hầu hạ y ai nấy đều sợ y đến run rẩy, lần đầu tiên thấy y cười sảng khoái như thế, họ đều kinh hãi không thôi.
Lý Thừa Dục cười xong, nhìn chằm chằm vào Thôi Huyễn: “Ý khanh là, khanh không muốn đi?”
Thôi Huyễn đáp: “Đa tạ bệ hạ chỉ điểm. Vi thần đi hay không đi, đều do bệ hạ quyết định.”
Dĩ nhiên, Lý Thừa Dục rất hài lòng với đáp án này. Y cười nói: “Thôi Huyễn, khanh là tâm phúc của trẫm. Bá quan văn võ trong triều, trẫm chỉ tin mỗi mình khanh. Lẽ nào trẫm lại nghe lời gièm pha từ kẻ khác? Trẫm chỉ phái khanh đi khi và chỉ khi không còn ai khác để dùng, và khi chỉ có khanh mới có thể giúp trẫm. Nay cục diện đang rất tốt, sao trẫm phải để khanh đi xa? Khanh chỉ cần trấn giữ kinh thành, lo liệu ổn thỏa những việc trẫm giao phó, vậy là đủ rồi!”
Thôi Huyễn cúi đầu cảm tạ.
Lý Thừa Dục phất tay: “Đêm hôm khuya khoắt, truyền khanh nhập cung là vì sực nhớ tới một chuyện. Trẫm đã lệnh khanh truy tìm tung tích của Sở vương tôn, hiện có tiến triển gì chưa?”
Một bóng hình lóe lên trong tâm trí Thôi Huyễn.
Hắn không có bằng chứng trực tiếp, nhưng dựa vào trực giác cùng nhiều cuộc điều tra bí mật, hắn gần như có thể khẳng định rằng, trong đêm huyết sát ấy, việc Sở vương tôn bặt vô âm tính, ắt hẳn có liên quan mật thiết đến người kia.
Thực ra cũng chẳng cần chứng cứ gì cả. Chỉ cần gieo rắc mối nghi ấy vào lòng vị Tân đế trẻ tuổi, thì từ nay, kẻ kia đừng hòng có ngày yên ổn. Hắn sẽ càng không thể dứt bỏ dã tâm, ngồi yên chờ chết.
Kéo theo đó, chính là cảnh thiên hạ đại loạn.
Hắn không quan tâm thiên hạ có đại loạn hay không.
Nhưng ngay lúc này, hắn không cho rằng đây là thời điểm thích hợp để chọc thủng tổ ong vò vẽ kia.
Hắn quỳ sụp xuống, dập đầu tạ tội: “Thần vô năng, tuy đã tìm đủ mọi cách điều tra, nhưng đến nay vẫn chưa có tiến triển. Kính xin bệ hạ gia ân, cho thần thêm chút thời gian. Nếu đến lúc ấy vẫn không có kết quả, thần nguyện lĩnh tội!”
Lý Thừa Dục lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng không biểu lộ quá rõ. Y chỉ hơi gật đầu, rồi chuyển sang hỏi chuyện khác: “Mấy ngày trước trẫm nhận được một phong mật báo, trẫm đã chuyển cho khanh rồi, trong đó có hỏi về tình hình của Tây Uyển lệnh và phe cánh bên đó.”
“Bên đó” ám chỉ cung Bồng Lai. Thôi Huyền hiểu rõ, liền bẩm: “Bệ hạ yên tâm, thần đã phái người ngày đêm giám sát ông ta, bao gồm những kẻ có liên quan. Chỉ cần có động tĩnh gì bất thường thì đều không thoát khỏi tầm mắt thần.”
Sắc mặt Lý Thừa Dục trầm hẳn: “Năm xưa, khi gia tộc Khương thị còn hưng thịnh, từng có câu rằng họ có thể “huy động một nửa binh mã khắp thiên hạ.” Chuyện đó, chắc rằng khanh cũng từng nghe qua. Con rết trăm chân, chết vẫn chưa cứng. Điều trẫm lo lắng không ở một Tây uyển lệnh nhỏ nhoi, mà là ngay tại kinh thành này, hay ngoài kinh thành này, liệu có còn những kẻ khác giống như ông ta đang ẩn núp hay không. Trẫm không chỉ muốn khanh phải bắt hắn, mà còn phải giúp trẫm nhổ tận gốc, rút hết dây mơ rễ má đằng sau! Khanh phải hết sức coi trọng chuyện này, tuyệt đối không được lơ là!”
Thôi Huyễn lĩnh mệnh, dập đầu đáp: “Thần tuân chỉ.”
Lý Thừa Dục lặng đi một thoáng, dường như nghĩ ngợi gì đó. Thần sắc y dần trở nên hòa hoãn, rồi bỗng nhiên hỏi: “Thôi Huyễn, khanh thử đoán xem, nếu hoàng thúc của trẫm nhận được chiếu chỉ của trẫm bảo hắn về kinh chịu tang, liệu hắn có về hay không?”
Thôi Huyễn cụp mắt, giọng thản nhiên: “Hiểu biết của thần về Tần vương không nhiều, không dám đoán bừa.”
Lý Thừa Dục cười gằn: “Trẫm cũng thấy… rất hiếu kỳ…”
Chưa kịp nói dứt câu, một nội thị từ ngoài đã hốt hoảng bước vào, quỳ xuống nói hắn vừa nhận được tin từ cung Bồng Lai, Thái hoàng Thái hậu Khương thị đang nguy kịch.
Tim Lý Thừa Dục đập nhanh hơn.
Khương Thái tổ mẫu sắp đi thật rồi!
Khoảnh khắc ấy, nói không hề có chút buồn bã nào là không đúng. Nhưng nỗi buồn thoáng qua ấy, trước khi y kịp cảm nhận, đã nhanh chóng bị sự căng thẳng cùng sự kích động lấn át.
Y đứng bật dậy, nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, rồi lập tức lên đường đến cung Bồng Lai. Khi y tới nơi, y thấy không chỉ mỗi mình y, mà còn có cả Đoan vương, Tông chính, Quách Lãng cùng hơn mười vị tông thất trong hoàng tộc và các vị đại thần trong triều, đều đã tụ tập đông đủ.
Đám đông đang đợi bên ngoài tẩm cung của Khương thị, thấy y xuất hiện, những người ấy đều đồng loạt quỳ xuống bái kiến.
Lý Thừa Dục dẫn theo đoàn người nhanh chân tiến vào thì mới hay rằng Khương thị đã trút hơi thở cuối cùng.
Hoàng đế cùng đoàn tùy tùng khóc lóc, dập đầu trước giường. Lúc này, Trần nữ quan mới lên tiếng, nói rằng Thái hoàng Thái hậu có di ngôn.
Bà lấy ra một đạo chỉ dụ.
“Từ khi Thái Tông lập dư làm Hoàng hậu, đến nay gần trọn một giáp sáu mươi năm. Nay sắp quy thiên, dư vẫn nhớ trước khi lâm chung, Thái Tông đã nhiều lần căn dặn dư rằng, nhất định phải trừ ngoại hoạn, giữ vững bình yên bốn cõi. Nửa đời này của dư, tâm nguyện duy nhất chính là không phụ sự ký thác của tiên phu. Nhưng đến nay, biên cảnh vẫn chưa yên, Đông Địch như hổ báo chưa từng tuyệt diệt. Dư ngẫm nghĩ mãi, cảm thấy thật không còn mặt mũi nào để gặp lại Thái Tông. Vậy nên, sau khi dư tạ thế, các ngươi không được cử táng, cũng không nhập thổ, chỉ dùng quan quách thu liệm, đặt cạnh lăng mộ của Thái Tông. Đặc biệt truyền cáo cho con cháu đời sau: chỉ khi biên cảnh bình định, trừ sạch kình địch, đấy mới là ngày dư được an táng.”
Đại điện mênh mông, tĩnh lặng không một tiếng động.
Ai nấy đều ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Ban đầu, họ nhìn nhau với vẻ khó tin, không ai ngờ rằng trước khi chầu trời, Khương thị lại để lại di ngôn kỳ lạ thế kia về chuyện hậu sự. Đến khi hoàn hồn, tiếng khóc than ai oán lập tức cất lên, vang vọng trong khắp đại điện.
Lý Thừa Dục đứng lặng, toàn thân cứng đờ, ngay cả tiếng khóc cũng không phát ra nổi. Mãi đến khi trở về cung Trường Khánh, y không còn kiềm chế được nữa, giơ chân lên đá tung ngự án.
Bút mực, giấy nghiên, tấu chương, cùng cả các loại ấn tín lớn nhỏ đều rơi thẳng xuống đất, tạo nên một bãi chiến trường.
Một chiếc hộp gỗ rơi xuống, và rồi, một chiếc vòng ngọc xanh biếc như nước lăn ra khỏi chiếc hộp.
Lý Thừa Dục dán mắt vào chiếc vòng ngọc trên nền đất, gương mặt đanh lại, mí mắt giật liên hồi.
Y giẫm lên đám tấu chương dưới chân, nhặt chiếc vòng ngọc bích lên, vuốt ve bề mặt nhẵn mịn, tinh tế của nó, tựa như vuốt ve làn da mềm mại, ấm áp của một nữ tử. Y xoay đi xoay lại, ngắm nghía hồi lâu, vẻ mặt dần trầm tĩnh lại.
Khương thị đã chết. Từ hôm nay trở đi, y không còn phải kiêng dè bất kỳ điều gì nữa.
Dẫu nhất thời chưa thể động đến hắn, thì cũng đã đến lúc hắn phải đoạt lại nàng về tay rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận