Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 119: Tiến Thoái Lưỡng Nan

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 4682 chữ
  • 2025-12-16 09:25:16

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi Lý Huyền Độ rời đi, Bồ Châu một lòng chuyên tâm chăm sóc Lý Đàn Phương, không màng tới bất kỳ điều gì khác. Nghĩ đến lời vị y sĩ đã nói, rằng mấy ngày tới là giai đoạn vô cùng nguy hiểm, để tiện cứu chữa, Bồ Châu đã chuyển người từ tiền thất về nội thất phía sau, còn y sĩ thì được bịt mắt dẫn vào, luôn túc trực đợi lệnh.

Lý Đàn Phương hôn mê bất tỉnh, không thể tự nuốt thuốc, nàng đành cùng nhũ mẫu, Vương mụ nghĩ đủ cách đút thuốc cho nàng ấy. Ngoài ra, Bồ Châu còn liên tục dùng khăn thấm nước để lau người, chườm trán, giúp Lý Đàn Phương hạ sốt.

Trong khoảng thời gian chờ đợi như chịu hành hạ này, ba ngày trôi qua, thế nhưng Lý Đàn Phương vẫn chưa tỉnh lại.

Bồ Châu càng lúc càng lo lắng. Ngày hôm đó, nàng cứ ngồi mãi bên giường không rời nửa bước. Mãi đến khuya, nhũ mẫu và Vương mụ thay ca, Vương mụ mới rón rén chỉ tay vào trong.

A Cúc nhìn theo, thấy Bồ Châu vẫn ngồi đó chưa hề đứng dậy, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi môi chẳng còn chút huyết sắc. A Cúc xót xa vô cùng, vội vàng bước tới, vỗ nhẹ vào tay nàng, ra hiệu bảo nàng nên đi nghỉ, từ đây đến sáng cứ để bà trông thay.

Lạc Bảo cũng ở bên cạnh, từ lâu đã muốn khuyên ngăn nhưng không dám lên tiếng. Giờ thấy vậy, hắn gần như cầu khẩn: “Bà vú nói đúng đó, vương phi, người đã đến đây từ sáng sớm, giờ đã gần nửa đêm. Vương phi cũng không phải sắt đá, nô tài cầu xin vương phi hãy mau đi nghỉ một lát đi!”

Không phải Bồ Châu không mệt, mà là bây giờ, cho dù có nằm xuống, nàng cũng không thể chợp mắt nổi.

Y sĩ đã dặn, một hai ngày tới là khoảng thời gian mang tính quyết định. Chiều nay, Lý Đàn Phương đã có dấu hiệu hạ sốt, song nàng ta vẫn mê man bất tỉnh.

Nàng sợ. Sợ rằng nếu Lý Đàn Phương không thể tỉnh lại, cứ thế ra đi, thì đến khi Lý Huyền Độ trở về, nàng biết ăn nói với hắn thế nào đây?

Bồ Châu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, chậm rãi đứng dậy bước đến, định đưa tay thử nhiệt độ cơ thể nàng ta thì bỗng nhiên, hàng mi người kia bỗng run run.

Thoạt đầu nàng còn tưởng mình hoa mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại, nàng phát hiện mí mắt cũng động đậy.

Là thật! Nàng ta có phản ứng thật rồi!

Lý Đàn Phương, người đã hôn mê suốt ba bốn ngày nay, giờ phút này đã phản ứng lại!

Cảm xúc vui mừng như một làn sóng ập tới. Nàng vội sai Lạc Bảo đi mời y sĩ đến. Lúc quay đầu lại, nàng thấy Lý Đàn Phương nằm trên gối hơi cau mày, đầu hơi lắc qua lắc lại, cả người trông vô cùng bất an. Một cánh tay nàng động đậy, như muốn nhấc lên, nhưng rồi lại bất lực rơi trở lại giường, chỉ còn mấy ngón tay vẫn quờ quạng trong không khí, tựa như rơi vào ác mộng, muốn nắm lấy thứ gì đó.

Bồ Châu cúi xuống, nắm chặt lấy tay nàng ấy.

Lý Đàn Phương vẫn đang mộng mị, nhưng dường như nàng ta vẫn cảm nhận được điều ấy. Nàng siết chặt lấy tay Bồ Châu, thở hắt ra một hơi, đôi môi mấp máy, phát ra tiếng nức nở không rõ: “A huynh… a huynh… cuối cùng huynh cũng đến cứu muội rồi… muội biết mà… nhất định huynh sẽ không bỏ mặc muội mà…”

Hai hàng lệ trong suốt chảy xuống từ khóe mắt nàng ta, trượt theo khuôn mặt gầy gò.

Tiếng thì thào ấy tuy yếu ớt mơ hồ, song giữa đêm khuya tĩnh lặng, mọi người trong phòng đều nghe rõ. Nhũ mẫu đứng gần, Vương mụ và nhóm tỳ nữ đứng xa hơn, ai nấy đều đưa mắt nhìn sang, ánh mắt phức tạp, ẩn chứa cảm xúc khó nói.

Khi ấy Lạc Bảo đã chạy đến cửa cũng như khựng lại, hắn ngoái đầu, hướng mắt nhìn thoáng qua Bồ Châu.

Bồ Châu sững người, muốn rút tay về.

Người nắm lấy tay Lý Đàn Phương lúc này chính là nàng, không phải người trong giấc mộng của nàng ta.

Nhưng Lý Đàn Phương lại giữ rất chặt, những ngón tay gầy yếu như cành khô kia ẩn chứa thứ sức mạnh, khiến nàng nhất thời cũng không thể giằng ra.

Bồ Châu đành buông xuôi, để mặc nàng ta nắm lấy, rồi quay đầu ra hiệu cho Lạc Bảo đi gọi y sĩ.

Lúc này Lạc Bảo mới hoàn hồn, hớt hải chạy đi.

Bồ Châu thuận thế ngồi xuống bên giường.

Trong phòng tĩnh lặng khác thường, chỉ còn tiếng thở gấp của Lý Đàn Phương trên giường bệnh là có thể nghe rõ. Vương mụ cùng nhóm tỳ nữ đều nín thở, không ai dám lên tiếng.

Chẳng bao lâu sau, cơn ác mộng của Lý Đàn Phương dường như cũng qua đi, người cũng dần dần tỉnh lại. Nàng mở mắt, ban đầu ánh nhìn trống rỗng, mông lung, nhưng sau cùng vẫn lấy lại tiêu điểm. Cuối cùng, ánh mắt ấy dừng lại trên gương mặt Bồ Châu. Nàng nhìn chằm chặp một lúc lâu, khi nhận ra người trước mặt là ai thì khàn giọng hỏi: “Vương phi?”

Bồ Châu thấy những ngón tay đang nắm lấy tay mình dần buông lỏng liền rút tay về, mỉm cười nói: “Cô tỉnh rồi? Có khát nước không?”

Nói đoạn, nàng đứng dậy, phân phó người hầu mang nước đến cho Lý Đàn Phương uống.

Nhũ mẫu đỡ chén nước từ tay một tỳ nữ, bước đến bên giường, ra hiệu cho tỳ nữ kia đỡ người bệnh ngồi dậy, để tiện cho việc uống nước.

Nhưng Lý Đàn Phương vẫn không có phản ứng.

Dường như nàng đã lấy lại ý thức, gạt tay tỳ nữ, cố gắng gượng dậy, chống người muốn hành lễ với Bồ Châu, thở hổn hển nói: “Đa tạ vương phi. Vì ta nên vương mới phải vất vả đến mức này!”

Bồ Châu vẫn đứng yên, đợi nhũ mẫu ngăn người lại rồi mỉm cười đáp: “Cô là biểu muội của Tần vương thì cũng chẳng khác em gái ruột. Ta chăm sóc cô là điều nên làm. Giờ cô tỉnh lại thì tốt rồi. Cứ yên tâm tĩnh dưỡng ở đây, sớm hồi phục mới là quan trọng nhất.”

Nhũ mẫu bưng chén nước đến định đút cho Lý Đàn Phương nhưng nàng ta không chịu uống, chỉ đảo mắt nhìn quanh, rồi như sực nhớ ra điều gì, hốc mắt đỏ hoe, muốn nói lại thôi.

Bồ Châu tiếp lời: “Cô yên tâm. Vài ngày trước, sau khi cứu được cô về, Tần vương đã dẫn quân đi cứu lệnh tôn và những người khác rồi.”

Lý Đàn Phương nghe xong, cúi đầu. Đúng lúc ấy, y sĩ nghe tin chạy đến, đứng ngoài cửa chờ lệnh. Nhũ mẫu giúp nàng ta uống vài ngụm nước, chỉnh lại y phục, dìu người nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi mới gọi y sĩ vào.

Y sĩ bắt mạch, quan sát thần sắc một hồi, ánh mắt dần lộ vẻ mừng rỡ. Ông nói tông chủ tỉnh lại đồng nghĩa với việc nàng đã hồi phục được một nửa. Ông khuyên nàng nên uống thuốc điều độ, điều dưỡng chu đáo, điều chỉnh chế độ ăn, thì hẳn sẽ không còn nguy hiểm thêm nữa.

Bồ Châu nghe xong, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Về phần Lý Đàn Phương, tuy đã tỉnh nhưng tâm trạng lại vô cùng ảm đạm. Khóe mắt nàng hằn vệt nước mắt xen kẽ, khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô, rõ ràng đã khóc không ít lần, chỉ là nàng cố kìm nén, không để lộ trước mặt người khác. Nàng là một thiếu nữ kiên cường, giờ lâm vào cảnh ngộ này rồi, hẳn cũng không muốn tỏ ra yếu đuối hay khổ sở trước mặt Bồ Châu, vậy nên Bồ Châu cũng không tiện nán lại lâu hơn.

Cuối cùng, Bồ Châu chỉ khuyên nhủ đôi câu, dặn nàng an tâm dưỡng bệnh, rồi xoay người rời đi.

Nhũ mẫu đã cùng nàng túc trực suốt mấy đêm liền, tuổi cao sức yếu, không thể gắng gượng thêm nữa. Bồ Châu không để bà tiếp tục gác đêm, đích thân dìu bà về phòng, dặn phải nghỉ ngơi cho tốt, cho Lạc Bảo lui ra rồi mới về phòng mình, thu dọn qua loa trước khi nằm xuống giường.

Nàng đã mệt đến rã rời, nhưng sự mệt mỏi này vẫn không thể khiến nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trong lòng nàng là hàng tá những tâm sự chồng chất. Giữa bóng tối, nàng tự hỏi Lý Huyền Độ hiện đang ở đâu, liệu chàng đã đến nơi an toàn chưa.

Càng nghĩ, nàng càng không tài nào ngủ được. Cuối cùng, nàng tự nhủ mình đừng nên suy nghĩ lung tung nữa và phải đi ngủ càng sớm càng tốt, nhưng những suy nghĩ đó vẫn không thể dừng lại, cuối cùng lại trôi dạt về khoảnh khắc trước khi Lý Đàn Phương tỉnh lại.

Điều này không phải là cố ý, suy cho cùng, nó chỉ là sự phản ánh chân thực từ tiềm thức.

Bồ Châu tự thấy lúc đó tim nàng chỉ hơi nhói lên, không quá dữ dội. Đó là một cơn đau âm ỉ và tê dại, giống như bị một mảnh kim sượt qua, nhói lên một thoáng rồi biến mất.

Giờ nghĩ lại, nàng không thấy đau, chỉ thấy một chút ngưỡng mộ.

Lý Đàn Phương đã đặt trọn niềm tin vào Lý Huyền Độ.

Và Lý Huyền Độ quả thực đã không phụ lòng mong đợi của nàng ấy.

Trong bóng đêm, nàng nhắm chặt mắt, ép lui dòng lệ nóng vừa dâng lên ở khóe mắt, trở người một cái, rồi thiếp đi.

…

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của mọi người, vết thương ở cổ và tình trạng suy nhược của Lý Đàn Phương dần được cải thiện. Hôm ấy, y sĩ đã được tiễn ra ngoài, và Bồ Châu, giống như thường lệ, đã đến tiền đường xử lý những công việc hằng ngày.

Nàng ngồi xuống, việc đầu tiên chính là kiểm tra thư tín đang đặt trên bàn.

Diệp Tiêu được lệnh ở lại, mỗi sáng, tin tức từ khắp nơi gửi đến Đô hộ phủ đều được đặt ở đây, chờ nàng xem qua.

Để kịp nắm bắt tình hình cứu viện của Lý Huyền Độ, ngay khi hắn rời đi, Bồ Châu đã phái một đội trinh sát đuổi theo, quy định cứ cách một ngày phải có một người quay lại, báo cáo tiến triển trong ngày.

Thế nhưng đã mấy ngày trôi qua, vẫn chẳng thấy tin mới từ phía Lý Huyền Độ gửi về.

Bức thư cuối cùng báo rằng hắn đã dẫn quân rời khỏi Tây Vực, tiến vào địa phận của Côn Lăng vương.

Tính theo ngày tháng, nếu mọi sự thuận lợi, giờ này hắn nên vượt quan rồi mới phải.

Bồ Châu tìm kỹ một lượt, vẫn chẳng thấy lá thư mà nàng mong ngóng, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác nôn nao khó tả. Nàng ép mình phải thật bình tĩnh, xử lý xong mấy việc cần làm trong ngày, đứng dậy ra ngoài định tìm Diệp Tiêu, bảo hắn phái thêm một trinh sát nhanh nhạy nữa đuổi theo, dò hỏi tin tức.

Nàng băng qua sân viện, sắp đến cửa thì nghe thấy Lạc Bảo đang nói chuyện với ai đó. Đó là giọng của Trương Tróc.

Một thời gian trước, sau khi trở về từ trận chiến với Hồ Hồ, hắn mới hay rằng Tần vương lại dẫn binh đi, vì không kịp tham gia nên trong lòng vẫn luôn hối tiếc, đòi theo cho bằng được.

Theo như những gì hắn nói thì chỉ cần nghỉ đôi ba hôm, hắn đã thấy lưng mỏi vai đau. Chỉ khi ra chiến trường, hắn mới thấy tinh thần hăng hái, căng tràn sức sống. Hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Bồ Châu không cho phép chuyện đó, thế nên cứ cách hai ba ngày, hắn lại mò tới một lần. Lần này, chắc cũng vì chuyện ấy.

Quả nhiên, vừa ra đến cửa, Bồ Châu đã nghe hắn hỏi nàng có ở phủ không.

Lạc Bảo đáp rằng vương phi không có ở đây, bảo hắn về đi.

Trương Tróc không tin, định xông vào, liền bị Lạc Bảo đưa tay chặn lại: “Ngươi làm cái gì thế hả? Chẳng phải vương phi đã dặn rồi sao, bảo ngươi về nghỉ ngơi đi! Đi đi, đừng khiến vương phi thêm phiền lòng nữa! Người đã đủ thứ việc rồi!”

Hắn nói bằng giọng oán trách.

Trương Tróc chần chừ, bước chân dừng lại, lẩm bẩm một câu: “Rảnh đến mức sắp mốc meo cả người đây rồi.”

Lạc Bảo nghiêm mặt, quát: “Bảo rảnh đến mức mốc meo cả người thì ra giáo trường luyện tập đi! Không thì ra quân điền đi cày cũng được! Đừng đến đây quấy rầy vương phi nữa!”

Trương Tróc lườm hắn một cái, hừ lạnh, xoay người định đi. Đi được hai bước, hắn như sực chợt nhớ ra điều gì, liền quay ngoắt trở lại.

Thấy hắn vòng về, Lạc Bảo tưởng hắn vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đang định mở miệng đuổi tiếp thì lại bị hắn lôi xềnh xệch, kéo ra một góc.

Lạc Bảo kêu lên thành tiếng, hất mạnh cánh tay bị Trương Tróc níu chặt, gắt gỏng: “Sao còn chưa chịu cút đi? Định giở trò gì nữa đây? Úp úp mở mở cứ như là ăn trộm thế?”

Trương Tróc làm ra vẻ thần bí, đảo mắt nhìn quanh, thấy không ai ở gần, bèn hạ giọng hỏi: “Vị tông chủ nước Khuyết kia… rốt cuộc có quan hệ thế nào với Tần vương?”

Lạc Bảo cảnh giác, đáp ngay: “Tất nhiên là biểu huynh muội rồi. Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Sao tự dưng lại khơi ra?”

Trương Tróc lắc đầu: “Ta cũng chỉ nghe người ta bàn tán mấy hôm nay thôi. Mọi người đều thương hại nàng ấy, nói nàng ấy là một liệt nữ, hôm đó khi Tần vương đến nơi thì nàng suýt bị… làm nhục, bèn tự rút dao cắt cổ, máu tuôn xối xả. Sau đó khi được cứu sống, nàng lao vào lòng Tần vương, khóc không thành tiếng. Tần vương ôm nàng, vỗ về một hồi, tự tay băng bó vết thương ở cổ, khiến ai nấy nhìn vào đều thấy cảm động vô cùng. Không chỉ vậy, còn có lời đồn rằng trước đây giữa hai người họ từng có hôn ước, nếu Tần vương không bị giam lỏng thì nàng ấy đã là người của Tần vương rồi. Giờ nàng ấy gặp đại nạn, Tần vương cứu được, có phải quá trùng hợp rồi không? À, cũng chính vì thế trên trong doanh có người đồn đoán rằng, đợi Tần vương cứu được cữu phụ xong, thể nào cũng có hỉ thôi. Tần vương vừa hay có thể thu được binh mã nước Khuyết, vậy thì cần gì mấy chuyện… ừm, hình như là “Nga Hoàng Nữ Anh” gì đó, nói chung ta chỉ hiểu đại khái là thế. Vương phi vốn rộng lượng hiền hòa, hẳn cũng sẽ…”

“Đủ rồi, câm ngay!”

Sắc mặt Lạc Bảo mỗi lúc một u ám, không đợi hắn nói hết đã cắt ngang, giận dữ mắng: “Trương Hữu Tư mã, ngươi cũng học thói đời thêu dệt chuyện thị phi? Suốt ngày xem thường ta, bảo ta là đàn bà, ta thấy chính ngươi mới là hạng đàn bà lắm mồm! “Nga Hoàng Nữ Anh” cái gì chứ? Đợi Tần vương trở lại, ta xem ngươi có dám mở mồm nói trước mặt ngài ấy không?!”

Khuôn mặt đen sì của Trương Tróc lập tức đỏ bừng, vội phân bua: “Ta chỉ nghe người ta đồn thổi, nhưng ta không tin lắm, chỉ thấy bất công cho vương phi. Người đã cực khổ theo điện hạ tới đây, gây dựng được chút cơ nghiệp, vậy mà người phụ nữ kia lại đột nhiên xuất hiện, nên ta mới tới hỏi ngươi. Ngươi không nói thì thôi, ta đi đây!”

Hắn xoay người, bực bội muốn rời đi.

“Quay lại!”

Lạc Bảo túm một phát, kéo hắn quay lại: “Nghe cho kỹ đây, điện hạ và tông chủ Lý gia chỉ là biểu huynh biểu muội với nhau! Chỉ là biểu huynh muội mà thôi! Trước kia cũng chẳng phải hôn ước gì hết! Chưa từng định thân! Đó chỉ là ý của Tiên đế mà thôi! Ta theo hầu điện hạ đã bao năm, chuyện này ta rõ hơn ai hết. Điện hạ với tông chủ Lý gia không hề có nửa phần tư tình. Nếu có thì đã cưới tông chủ từ lâu rồi, cần gì đợi đến hôm nay? Trong mắt trong tim điện hạ, chỉ có mỗi mình vương phi, hiểu chưa?”

Trương Tróc lúc này mới bừng tỉnh, hậm hực nói: “Thì ra là vậy! Ta biết rồi! Đám người kia đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, chỉ biết ngồi lê đôi mách. Lần sau mà nghe thấy, ta sẽ bắt sạch bọn chúng, đuổi hết về làm ruộng!”

Lạc Bảo hối thúc: “Đi đi đi! Mau cho bọn chúng một trận, kẻo mấy lời đồn nhảm lại lọt đến tai vương phi.”

Trương Tróc gật đầu liên hồi, vội vã rời đi, tiếng bước chân dội xuống đất xa dần.

Bồ Châu nghe tiếng, biết Lạc Bảo sắp sửa trở lại, sợ bị bắt gặp sẽ khó xử nên vội nép sau cánh cửa. Thấy hắn thò đầu vào trong, liếc nhìn cửa sổ cùng cửa ra vào của gian chính đường, hẳn vẫn cho rằng nàng còn đang bận trong phòng, lại nhẹ nhàng lui ra, tiếp tục đứng canh bên ngoài.

Bồ Châu đứng ở góc phòng, lưng tựa vào tường, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, nàng đang định bước ra, tiếp tục công việc, thì bỗng có tiếng bước chân truyền đến. Lần này là Diệp Tiêu đến tìm, hỏi Lạc Bảo rằng nàng có ở đây hay không.

Nàng bước ra. Thấy vẻ mặt Diệp Tiêu nghiêm trọng, lời đến môi như muốn nuốt vào, tim nàng hẫng đi một nhịp, liền hỏi: “Sao vậy? Có tin tức mới rồi ư?”

Diệp Tiêu ngập ngừng một lát rồi gật đầu: “Điện hạ gặp trở ngại trên đường, tình hình có phần bất lợi.”

Tin mới nhất truyền về nói rằng sau khi Lý Huyền Độ tiến vào địa phận của Côn Lăng vương thì đụng độ với một toán quân do Côn Lăng vương phái tới. Đối phương mượn thế hiểm thủ ải, chuẩn bị chặn đường. Để có thể nhanh chóng đến nơi cữu phụ cùng những người khác đang bị mắc kẹt, Lý Huyền Độ tạm thời thay đổi kế hoạch, men theo một con đường khác.

Tuyến đường này hết sức hiểm trở. Hắn buộc phải dẫn quân vượt qua dãy núi tuyết chắn ngang trước mặt. Nơi ấy quanh năm tuyết phủ, hiểm nguy trùng điệp: nào tuyết lở, nào hàn chướng, chỉ cần sơ suất một chút là mất mạng. Ngay cả người dân địa phương, chỉ cần nghe đến cũng khiếp sợ và không dám mạo hiểm băng qua.

Ngay khi vừa nhận được tin, Bồ Châu đã triệu tập những người từ cấp hầu trưởng trở lên ở Đô hộ phủ đến đại đường, bàn bạc xem có nên phái binh tiếp viện hay không.

Khi vượt qua núi tuyết, có một số người sẽ mắc phải “tuyết chướng”, nghĩa là khi lên đến một độ cao nhất định, họ sẽ bị khó thở, chân tay vô lực, không thể bước tiếp. Nếu còn cố chấp trèo lên, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Khi đưa ra quyết định ấy, Lý Huyền Độ đã lường trước tình huống này. Hắn lệnh cho những ai không thể vượt qua phải quay về theo lối cũ.

Nói cách khác, khi hắn có thể thuận lợi vượt sang bên kia, đương nhiên số quân dùng được sẽ hao hụt một phần không nhỏ.

Trương Tróc là người đầu tiên đứng bật dậy, xin chọn một đội quân tinh nhuệ đuổi theo làm quân bọc lót. Úy Trì Thắng Đức, người không được Lý Huyền Độ dẫn theo từ đầu giờ cũng tình nguyện dấn thân. Hai người đang tranh luận còn chưa ngã ngũ thì một tiểu binh đứng gác bên ngoài thò đầu vào bẩm: tông chủ Lý gia tới rồi.

Bồ Châu sững lại, bước ra thì thấy Lý Đàn Phương đang đứng dưới bậc thềm trong viện.

Gần đây sức khỏe của nàng đã khá hơn đôi chút, nhưng bệnh tình vẫn chưa khỏi hẳn. Nàng đứng dưới bậc thềm, tuy đã được cổ áo che khuất nhưng vết sẹo trên cổ vẫn còn hiện rõ. Đoạn cổ thanh mảnh, làn da nhợt nhạt, cùng vết sẹo đỏ thẫm gớm ghiếc, không hề gợi lên cảm giác sợ hãi, mà ngược lại, còn khiến người ta xót thương vô hạn.

Thân thể nàng gầy yếu, mỏng manh như đóa cúc vàng, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng có thể quật ngã. Thế nhưng, nàng không nhờ tỳ nữ dìu đỡ, ánh mắt sáng rõ, toát lên vẻ kiên cường. Thấy Bồ Châu đi ra, nàng vội hành lễ, tự nhận lỗi vì đã mạo muội đến đây, rồi tha thiết hỏi: “Vương phi, có tin tức của a huynh ta rồi sao? Tình hình bên ấy thế nào?”

Mấy ngày trước mọi việc vẫn tiến triển ổn thỏa. Để Lý Đàn Phương yên tâm dưỡng bệnh, Bồ Châu vẫn phái người chuyển tin kịp thời. Mấy ngày nay không có tin tức gì, hẳn Lý Đàn Phương cũng không thể nằm yên nên mới cuống cuồng chạy tới đây.

Bên trong, Diệp Tiêu, Trương Tróc cùng Úy Trì Thắng Đức nghe thấy động tĩnh cũng lần lượt bước ra.

Diệp Tiêu và Trương Tróc chỉ đứng nhìn, không nói gì.

Úy Trì Thắng Đức rất thương cảm Lý Đàn Phương. Thấy nàng đến, y vội bước tới khuyên: “Tông chủ vẫn nên trở về tĩnh dưỡng, sức khỏe mới là quan trọng nhất!”

Lý Đàn Phương chỉ mỉm cười với y, nhỏ giọng tạ ơn, nhưng không quay về, chỉ nhìn thẳng về phía Bồ Châu.

Bồ Châu hơi do dự, thuật lại tin tức vừa nhận được.

Nghe xong, sắc mặt Lý Đàn Phương càng lúc càng tái nhợt, thân thể lảo đảo. Úy Trì Thắng Đức hoảng hốt, vội đỡ người nàng.

Khi đứng vững trở lại, nàng gạt nhẹ tay y ra, rơi vào trầm mặc.

Bồ Châu đang định kêu người đưa nàng ta về nghỉ thì nàng ta bỗng ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Vương phi, nếu Đô hộ phủ thật sự phái binh tiếp viện, nhất định phải tính cả ta. Tên Côn Lăng vương kia muốn thâu tóm binh lực của Khuyết quốc ta, chẳng phải hắn còn muốn ép ta gả cho hắn sao? Ta đi theo, nếu cần thiết, đồng ý với hắn cũng được. Đến lúc ấy ta sẽ lựa thời cơ hành động, giúp a huynh được phần nào hay phần nấy!”

Thanh âm nàng không cao, nhưng ngữ khí lại hết sức kiên định, ánh mắt không hề có lấy nửa phần sợ hãi.

Úy Trì Thắng Đức kinh hãi: “Tông chủ, ngàn vạn lần không thể! Quá nguy hiểm, chẳng khác nào dẫn dê vào miệng cọp!”

Lý Đàn Phương nhìn thẳng Bồ Châu: “Ta không sợ chết. Những ngày này ta hối hận vô cùng. Ta vốn không nên để gia phụ ở lại, một mình đến đây. Nếu lần này không thể cứu được phụ thân, còn làm liên lụy đến a huynh, vậy ta còn có mặt mũi nào mà sống một mình?”

“Xin vương phi thành toàn!”

Nàng nói từng chữ một với đôi mắt ngấn lệ, dứt lời liền nhấc váy, quỳ xuống trước mặt mọi người.

Xung quanh lặng đi như đóng băng.

Mọi người nhìn bóng dáng gầy yếu nhưng cứng cỏi quỳ trước bậc thềm, ai nấy đều không khỏi kính phục. Ngay cả Diệp Tiêu và Trương Tróc cũng không khỏi động lòng.

Bồ Châu nhìn Lý Đàn Phương đang quỳ trước mặt mình, gọi Lạc Bảo tiến lên đỡ nàng dậy, sau đó tự mình bước đến, nói: “Cô không thể đi.”

Lý Đàn Phương dường như còn muốn tranh luận, nhưng bị Bồ Châu cắt ngang.

“Tấm lòng của cô, điện hạ nhất định sẽ thấu hiểu. Nhưng chàng đã mạo hiểm cứu cô về, sao nỡ để cô liều mạng thêm lần nữa?”

“Cô yên tâm. Bên này sẽ tăng cường nhân lực. Điện hạ cát nhân thiên tướng, ắt sẽ hóa hiểm thành an, đưa lệnh tôn cùng người Khuyết an toàn trở ra.”

“Chỉ cần chàng muốn, trên đời này chẳng có việc gì mà chàng không làm được!”

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Lý Đàn Phương, nói như đinh đóng cột.

Lý Đàn Phương đành miễn cưỡng chấp nhận sắp xếp này, được người đưa về hậu viện nghỉ ngơi. Đêm đó, Trương Tróc chọn ra một số nhân mã, chuẩn bị lương thảo, định nghỉ ngơi qua đêm rồi canh năm sáng sớm hôm sau sẽ lên đường.

Đêm nay lại là một đêm thâu mà Bồ Châu không tài nào chợp mắt nổi.

Nàng ngồi sau án thư ở tiền đường, nhìn chằm chằm vào phong mật báo, chữ viết trên đó từ từ hiện lên nhờ hơ lửa. Nàng cảm thấy hỗn loạn – chưa bao giờ hỗn loạn đến thế.

Đây là mật báo khẩn được Tây uyển lệnh gửi tới từ kinh đô, đi kèm là một hung tin.

Khương thị bệnh nặng, thời gian chẳng còn bao lâu nữa. Tây uyển lệnh sợ Hoàng đế Lý Thừa Dục sẽ giở thủ đoạn đối phó với họ ngay khi Khương thị vừa qua đời, nên bất chấp hiểm nguy, phái người cấp tốc truyền tin bất kể ngày đêm, dặn họ phải sớm có phòng bị.

Ngày đề thư từ hơn một tháng trước.

Nói cách khác, không chừng lúc này, rất có thể Khương thị đã cận kề sinh tử… thậm chí, có thể đã quy tiên rồi.

Ngay từ hôm cùng Lý Huyền Độ vào cung Bồng Lai cáo biệt Khương thị, Bồ Châu đã có linh cảm rằng rất có khả năng, lần gặp ấy chính là biệt ly mãi mãi, kiếp này khó lòng gặp lại. Thế nhưng giờ đây, khi nhận được hung tin, trong đầu nàng không khỏi hiện lên hình ảnh Khương thị đứng ở ngưỡng cửa đại điện, mỉm cười nhìn theo, vẫy tay tiễn biệt, nước mắt nàng vẫn không cách nào ngăn lại, như chuỗi ngọc đứt dây, cứ thế tuôn rơi.

Trước mất ngoại tổ, sau lại mất tổ mẫu.

Thân nhân lần lượt lìa xa, lại chẳng thể tận hiếu đưa tiễn. Cách trở giữa họ không chỉ là ngàn dặm núi sông, mà còn là cả nghi kỵ, hận thù.

Còn gì khiến người ta đau lòng và tuyệt vọng hơn thế nữa?

Nếu Lý Huyền Độ biết được tin này, nỗi bi thương và thống khổ hắn phải chịu, nhất định sẽ còn sâu sắc, cào xé ruột gan hơn nàng gấp bội.

Ban đầu, Lý Thừa Dục ở thế buộc phải để Lý Huyền Độ rời khỏi kinh đô. Một khi Khương thị qua đời, y tất sẽ có cớ triệu hắn về kinh chịu tang, rồi thừa cơ phái người thay thế hắn. Làm vậy không chỉ tước đoạt được công lao và cơ nghiệp Lý Huyền Độ gây dựng được ở Tây Vực, mà còn tròng thêm một lớp gông xiềng trên đầu hắn.

Một lớp gông đường đường chính chính.

Họ không thể không về. Không về sẽ bị coi là đại bất hiếu, lòng dạ bất chính, bất cứ lúc nào cũng có thể bị định tội phản nghịch.

Nhưng nếu quay về thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Lý Thừa Dục có vô vàn thủ đoạn để đối phó với Lý Huyền Độ.

Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, đây cũng là thế tiến thoái lưỡng nan. Huống chi, Khương thị qua đời, trừ khi Lý Huyền Độ không được phép về kinh dự tang, nếu không, với tư cách là đứa cháu trai mà Khương thị yêu thương nhất khi bà còn sống, sao hắn có thể tuyệt tình đến mức từ chối hồi hương, dù biết trước thứ chờ đợi mình chính là bẫy rập.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top