Lý Huyền Độ dẫn theo binh mã đi ngày đêm không nghỉ, hành quân cấp tốc suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng tiến gần đến Quỷ quốc. Chung quanh dần hiện ra những cánh rừng nối dài và đầm lầy loang lổ, đường xá trở nên lầy lội trơn trượt, xe ngựa khó lòng di chuyển. Không khí ám mùi tanh của bùn mục, nồng nặc khó chịu.
Hắn cùng đám binh sĩ phải xuống ngựa đi bộ, dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường, cẩn thận lần bước trong những cánh rừng ẩm thấp. Sau gần một ngày đi bộ, cuối cùng họ cũng ra khỏi khu rừng, trước mắt họ, một bãi đầm sình rộng mênh mông hiện ra, trải dài không thấy điểm tận cùng. Mùi hôi xộc thẳng lên mũi, thật khiến người ta buồn nôn. Không ít binh sĩ không chịu nổi mùi hôi, phải lấy tay bịt chặt mũi.
Nơi này chính là Quỷ trạch, từng nuốt chửng vô số dã thú cùng những kẻ dám mạo hiểm xông vào.
Người dẫn đường dừng lại và giải thích rằng khu vực này rộng đến mấy chục dặm. Hắn chỉ biết lối vào nằm ở quanh đây, còn làm sao để vượt qua thì hắn cũng không dám chắc, chỉ có thể vừa đi vừa dò dẫm. Hắn chỉ về phía một bãi cỏ phía xa, nói rằng điều đáng sợ nhất ở đây không phải là những hố bùn sủi tăm lục bục mà chính là những bãi cỏ có vẻ vững chắc, nhìn qua tưởng có thể đặt chân nhưng kỳ thực bên dưới toàn là bùn nhão; người ngoài nếu không biết đường, sơ ý bước nhầm, tất sẽ bị nuốt chửng. Cũng nhờ vào vùng Quỷ trạch rộng lớn này mà đám người kia mới dám hoành hành khắp nơi, ngang nhiên cướp bóc.
Lý Huyền Độ ra lệnh cho binh sĩ bám sát nhau, cẩn trọng tiến bước. Nửa ngày trôi qua rất nhanh.
Trời vừa sụp tối, người dẫn đường khuyên rằng đường đêm cực kỳ nguy hiểm. Lý Huyền Độ đành lệnh hạ trại qua đêm, chờ đến ngày mai lại tiếp tục.
Dù đã hết sức thận trọng nhưng sang đến buổi chiều ngày hôm sau, cả đoàn vẫn lạc vào một bãi cỏ mà bên dưới là bùn nhão. Khi vừa định quay lại tìm lối khác thì một con ngựa bất ngờ hụt chân, trượt thẳng xuống đầm. Cả đoàn hò nhau kéo giữ, nhưng vẫn không cứu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn con ngựa bị bùn sình nuốt chửng, chẳng mấy chốc đã chìm nghỉm, không thấy tăm hơi.
Nhìn bãi cỏ trước mặt nhanh chóng trở lại dáng vẻ y như cũ, nếu không tận mắt chứng kiến, e rằng chẳng ai tin nổi chỉ tích tắc ngắn trước thôi, nơi đó đã nuốt sống một con tuấn mã.
Lần đầu tiên thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, nhóm binh sĩ đi theo đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, mặt mày tái nhợt.
Ngày hôm đó, cả đoàn chỉ đi được hơn mười dặm, nhưng sau cùng lại phát hiện ra mình đã lạc đường.
Lý Huyền Độ quay sang hỏi người dẫn đường: với tốc độ thế này, phải mất bao lâu mới có thể băng qua bãi lầy này?
Người dẫn đường biết mình đã chỉ nhầm chỗ, làm lỡ đại sự, trong lòng vô cùng sợ hãi, vội quỳ sụp xuống, nói mình không thể đảm bảo điều gì và chỉ có thể cố gắng hết sức. Theo ước tính của hắn, nhanh thì bảy tám ngày, chậm thì cũng phải hơn mười ngày mới có thể vượt qua.
Từ ngày nhận được thư cầu cứu của cữu phụ, đến khi hắn lên đường, rồi lại đến được đây, Đàn Phương đã bị bắt tròn mười ngày.
Hắn không chịu nổi khi nghĩ đến việc trong suốt mười ngày ấy, nàng một thân một mình rơi vào chốn hiểm ác, rốt cuộc đã phải trải qua những gì. Hy vọng duy nhất của hắn là lũ người kia sẽ e ngại mối hệ giữa nàng và hắn, và không hành hạ nàng quá mức tàn bạo.
Hắn ước gì mình có thể băng qua ngay lập tức để tìm và giải cứu nàng, nhưng tiến độ này lại quá chậm.
Chậm một ngày, nàng sẽ phải đối diện với nguy hiểm thêm một ngày.
Nếu còn phải chờ thêm mười ngày nữa…
Lý Huyền Độ ngẩng mắt, nhìn về phía trước, chân trời vẫn mờ mịt không thấy lối ra, hàng mày cau chặt.
Một ngày nữa lại sắp qua đi.
Vừa rồi hắn đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của bãi đầm này, dù lòng có nóng như lửa đốt, hắn hiểu rõ, tuyệt đối không được liều mạng đi tiếp.
Năm ngón tay hắn từ từ siết chặt lại, gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay.
Nếu những kẻ đó dám làm hại Đàn Phương, thì khi hắn tìm được đến nơi, hắn nhất định sẽ khiến chúng chết không kịp ngáp.
Hắn nghiến răng thề độc, cuối cùng cũng kiềm được lửa giận và lo lắng đang bùng lên trong lòng. Hắn đang định ra lệnh cho người dẫn đường đứng dậy, rời khỏi khu vực nguy hiểm này càng sớm càng tốt trước khi trời tối, thì đột nhiên, một tiếng gọi lớn vang lên từ phía sau, nghe như là đang gọi hắn.
Lý Huyền Độ quay lại, thấy một nhóm người đang tiến đến từ phía sau. Khi họ đến gần hơn, hắn nhận ra người dẫn đầu là một thiên phu trưởng của Đô hộ phủ, liền phái người ra đón đầu. Chẳng bao lâu sau, vị thiên phu trưởng ấy đã dẫn theo một thổ dân cụt tay chạy đến trước mặt hắn, chỉ vào người ấy rồi nói: “Điện hạ, người này vốn xuất thân từ Quỷ quốc, có thể dẫn điện hạ vào trong cứu người!”
Lý Huyền Độ hỏi về xuất thân của người kia thì mới biết y vốn là nô lệ trong trang viên của Sương thị, được vương phi đến đó mượn về.
Hắn sững lại, bất giác ngoái đầu nhìn về phía sau: “Vương phi đâu rồi?”
“Vương phi nói dù người có đi theo cũng chẳng giúp được gì cho điện hạ, có khi còn thêm vướng chân nên người không đi cùng. Sau khi mượn được người từ chỗ Sương phu nhân, người giao lại cho thuộc hạ, dặn thuộc hạ dẫn người này đuổi theo, không được trì hoãn việc cứu người.”
Lý Huyền Độ không ngờ rằng ngay lúc mình bị mắc kẹt, bế tắc không còn lối thoát thì mọi chuyện lại có thể chuyển biến tốt đẹp đến vậy.
Sự xuất hiện của thổ dân này đối với hắn chẳng khác nào một trận mưa đúng lúc, quý giá khó cầu.
Hắn trấn tĩnh lại, hỏi thổ dân có thực sự biết đường không. Y đáp hồi nhỏ, y từng nhiều lần bị ép theo bọn cướp ra ngoài cướp bóc, biết một lối tắt an toàn, chỉ cần hai ngày là có thể vượt qua bãi đầm này.
Tâm trạng Lý Huyền Độ vẫn nặng nề, song so với vừa rồi đã nhẹ đi rất nhiều. Hắn liền hạ lệnh để thổ dân kia dẫn đường.
Vài ngày sau.
Giữa đêm khuya, Bồ Châu vẫn chưa nghỉ ngơi. Nàng ngồi trong gian chính sảnh của tòa lũy thành, nơi thường được Lý Huyền Độ dùng để xử lý công vụ. Dưới ánh nến, nàng cúi đầu kiểm tra lại danh mục lương thảo trong kho của Đô hộ phủ.
Vụ mùa đầu tiên được gieo xuống Ô Lũy vào năm ngoái đã được thu hoạch xong, lương thực đã nhập kho từ hồi cuối năm ngoái. Đến mùa xuân này, diện tích canh tác đã được mở rộng, đợi đến vụ hè, cơ bản sẽ đủ lương thực để nuôi quân.
Đô hộ phủ hiện không đánh thuế các chư quốc thuộc quyền bảo hộ, nhưng một khi chiến tranh xảy ra, những nước này sẽ phải căn cứ vào số lượng nhân khẩu hiện có để thay nhau cung ứng một phần lương thảo.
Hôm đó, sau khi mượn được người từ chỗ Sương thị, nàng liền bắt tay chuẩn bị cho việc này.
Trời đã sang xuân, nhưng vài ngày trước, một đợt rét cuối xuân bỗng ập đến, thậm chí còn có tuyết rơi lất phất. Giờ đã khuya, dù trong phòng có đặt lò than, nhưng ngồi lâu, tay chân nàng vẫn dần thấy tê dại.
Lạc Bảo ngồi hầu bên cạnh nàng, hai tay thu vào ống tay áo, ngả người trên ghế. Ngồi được một lúc, mí mắt hắn bắt đầu díp lại, đầu gục xuống, sau đó thiếp đi. Ngủ gà ngủ gật một hồi, hắn chợt giật mình tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy vương phi vẫn khom người cạnh bàn, chăm chú kiểm toán, dáng vẻ hết sức tập trung.
Hắn đánh một cái ngáp thật dài, hai tay rút khỏi ống tay áo, đưa lên miệng hà hơi cho tỉnh ngủ, rồi đứng dậy, xoa tay đi tới bên cạnh nàng, khều khều mấy cục than trong lò, đậy nắp lò lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đêm đã khuya rồi, vương phi hãy đi nghỉ sớm đi.”
Bồ Châu đáp: “Ngươi cứ ngủ trước, không cần chờ ta. Ta làm xong cái này rồi sẽ về.”
Nàng không đi, Lạc Bảo nào dám tự ý về trước. Hắn cố chống lại cơn buồn ngủ, nói: “Nô tài không buồn ngủ, nô tài đợi vương phi cùng về.”
Đúng lúc ấy, A Cúc xách giỏ đồ ăn khuya bước vào. Lạc Bảo biết trong đó có phần của mình, liền tỉnh táo hẳn, nhanh nhẹn bước tới nhận lấy, định cười nói mấy câu nịnh nọt tay nghề của bà, rằng nhờ vương phi nên hắn cũng được hưởng chút “lộc ăn”. Nhưng vừa nghĩ đến Tần vương đã đi cứu biểu muội người Khuyết đến nay vẫn chưa có tin tức, lại nhìn vẻ trầm tư mấy hôm nay của vương phi, hắn đành nuốt hết những lời sắp thốt ra, chỉ dám khuyên nàng trước mắt hãy ăn chút gì đó cho ấm bụng.
Ngồi suốt nửa đêm, quả thực Bồ Châu cũng thấy hơi mệt mỏi. Nàng nhìn lại sổ sách trên bàn, thấy công việc đã gần xong, bèn đặt bút xuống.
A Cúc lấy đồ ăn ra, đưa một chén cho Bồ Châu rồi gọi Lạc Bảo tới ăn phần kia.
Lạc Bảo định nhận thì thấy vương phi đưa tay ra đằng sau, xoa xoa gáy, chắc do ngồi lâu nên bị tê mỏi. Hắn vội bỏ đồ ăn xuống, chạy tới đứng sau lưng nàng, đấm nhẹ lưng cho nàng. Vừa đấm lưng, hắn vừa liếc sang quyển sổ viết đầy những con số chất đống trên bàn, khen nịnh: “Ở Đô hộ phủ của chúng ta, vị trí trưởng sử này không ai xứng đáng hơn vương phi cả. Nhìn sổ sách người làm mà xem, còn đẹp hơn cả hoa nở!”
Trong lòng Bồ Châu chưa khi nào thôi nghĩ về Lý Huyền Độ. Nếu cứu viện thuận lợi, hẳn hai ngày tới hắn sẽ về tới nơi, nhưng chẳng hiểu vì sao, mãi đến giờ vẫn chưa có tin tức, điều này cứ khiến nàng trở nên thấp thỏm. Thấy Lạc Bảo cố tình nịnh nọt chọc cười mình, nàng chỉ mỉm cười, giục hắn đi ăn đi.
A Cúc ra hiệu cho Lạc Bảo buông tay, rồi tự mình bước tới, nhẹ nhàng bóp vai cho Bồ Châu.
Lạc Bảo không dám giành với A Cúc, đành bất đắc dĩ quay lại ăn phần ăn của mình.
Bồ Châu vốn không có nhiều khẩu vị, ăn được mấy miếng đã thấy nghẹn, song lại không nỡ phụ lòng A Cúc, bèn cúi đầu cố ăn thêm mấy miếng. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân gấp gáp, lính gác chạy vào báo rằng Tần vương điện hạ đã trở về ngay trong đêm.
Bồ Châu đặt bát xuống, đứng bật dậy, lao thẳng ra ngoài.
Nàng chạy một hơi đến tận cổng tòa lũy. Dưới ánh đuốc hắt sáng, nàng thấy một toán kỵ binh vừa dừng lại ngoài cổng, theo sau là một cỗ xe ngựa nhỏ.
Lý Huyền Độ bế một người từ trong xe ngựa xuống, quay người chạy về phía nàng.
Đó là một người phụ nữ với mái tóc dài rối bù, hai cánh tay buông thõng yếu ớt, lay nhẹ giữa không trung.
“Xu Xu, Đàn Phương bệnh nặng rồi!”
Vừa nhìn thấy nàng, Lý Huyền Độ liền cất tiếng gọi to, liền cất tiếng gọi lớn, vẻ mặt sốt ruột.
Bồ Châu sững lại một thoáng trước khi kịp hoàn hồn. Nàng lập tức sai người đi mời y sĩ, còn mình thì nhanh chân chạy đến đón hắn, dẫn về phòng khách mà mấy ngày trước nàng đã cho người chuẩn bị sẵn.
Lý Huyền Độ đặt người xuống giường.
Y sĩ tới rất nhanh, bắt đầu kiểm tra tình trạng bệnh.
Sắc mặt Lý Đàn Phương trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền. Không chỉ bị bệnh nặng, sốt cao mà trên cổ nàng còn có một vết cắt sâu, máu đã đông lại, cả người gầy gò tiều tụy đến mức suýt nữa Bồ Châu đã không thể nhận ra nàng ấy.
Sắc mặt y sĩ nặng nề, vội bắt tay vào cấp cứu. Ông xử lý vết thương ở cổ trước, rửa sạch rồi băng bó cẩn thận, sau đó mới bắt mạch, kê đơn, dặn phải sắc thuốc cho bệnh nhân uống ngay.
Bồ Châu giao đơn thuốc cho nhũ mẫu vừa nhận được tin đã chạy tới, dặn bà sắc thuốc theo đúng lời dặn của y sĩ. Dặn dò xong, nàng quay lại thì thấy Lý Huyền Độ đang trao đổi với y sĩ về thương tích lẫn bệnh tình của Lý Đàn Phương.
Thoạt đầu y sĩ có phần bối rối, lời nói ấp úng quanh co, đến khi thấy sắc mặt Lý Huyền Độ dần trở nên nghiêm nghị, ông bắt đầu lo sợ, nghĩ thầm nếu bệnh không khỏi thì sẽ bị trách tội nên không dám giấu giếm nữa, lắp bắp thưa: vị tông nữ ấy đã sốt cao nhiều ngày, cơ thể suy nhược, cộng thêm mất máu nên tình trạng cực kỳ nguy kịch; đồng tử khi được soi đuốc gần như không có phản ứng, tiên lượng rất xấu. Giờ chỉ có thể đợi xem bao giờ nàng mới tỉnh lại. Nếu trong vòng ba ngày sau khi uống thuốc mà nàng vẫn chưa tỉnh lại, chỉ e tính mệnh khó giữ.
Nói xong, y sĩ không dám ngẩng đầu.
Lý Huyền Độ đứng lặng một thoáng, nghiến răng, gằn từng tiếng: “Ngươi phải ở lại đây! Nàng chưa khỏe lại, ngươi không được phép rời đi nửa bước!”
Y sĩ vội tuân lệnh, nói sẽ đích thân trông lửa khi sắc thuốc, rồi quay người chạy đi.
Vương mụ mang nước nóng và y phục sạch đến, giúp Lý Đàn Phương lau người thay áo.
Bồ Châu đi theo Lý Huyền Độ ra ngoài, hai người dừng lại trong sân.
Hắn nói: “Xu Xu, lần này đa tạ nàng. Nếu không nhờ người của nàng kịp thời dẫn đường, nếu ta đến muộn thêm chút nữa, e rằng Đàn Phương đã…”
Hắn bỗng khựng lại, nghiến chặt răng, gương mặt thoáng hiện vẻ căm hận.
Tim Bồ Châu như thắt lại, đại khái đã đoán được tình cảnh khi ấy.
Nàng im lặng, cũng không gặng hỏi.
Hắn dừng lại, sau khi trấn tĩnh mới kể sơ lược những gì đã xảy ra.
Sau khi bắt được Lý Đàn Phương, thủ lĩnh Quỷ quốc vốn định làm nhục nàng, nhưng vì biết nàng là biểu muội của Lý Huyền Độ nên gã ta có phần e sợ, không dám ra tay, nhưng cũng không cam tâm để miếng mồi đã tới miệng vuột mất, do dự mất nhiều ngày liền. Cho đến đêm nọ, rượu vào ngà ngà, men rượu bốc lên, gã bỗng nảy sinh ý nghĩ hoang đường: đầu tiên là cưỡng đoạt, sau đó lại ép gả, mượn cớ kết thân, thậm chí còn ôm mộng đầu quân dưới trướng Đô hộ phủ. Đêm đó, gã còn lập cả tân phòng, ép người thành thân.
Trước đó, trên đường bị bắt đi, Lý Đàn Phương vốn đã nhiễm bệnh, sau đó là chuỗi ngày dài rơi vào hang ổ bọn cướp, khiến nàng vừa sợ hãi lại vừa bất lực, bệnh tình càng thêm trầm trọng. Đêm đó, thấy sự trong sạch của mình sắp bị đoạt mất, trong cơn tuyệt vọng, nàng đã nhận lúc thủ lĩnh của bọn cướp sơ sẩy, cướp dao găm định giết gã, nhưng không thành.
Nàng vốn là người cứng cỏi, thà chết chứ không chịu khuất phục, kế đó liền xoay dao tự vẫn. Tên thủ lĩnh kia hoảng hốt nhào tới ngăn lại, song lưỡi dao vẫn cứa vào cổ nàng, máu tuôn xối xả. Nghĩ rằng nàng sắp chết, cơn thẹn hóa thành thù hận, tên thủ lĩnh nảy sinh ý nghĩ ác độc, quyết định ra tay khi nàng vẫn còn thở thoi thóp. Đúng vào lúc đó, Lý Huyền Độ dẫn quân đánh tới, may mắn cứu người kịp thời.
Hắn giết sạch đám cường đạo, thiêu rụi sào huyệt của chúng, rồi lập tức thúc ngựa suốt đêm, mang Lý Đàn Phương về đây cứu chữa.
“Xu Xu, lần này nàng đã giúp ta rất nhiều. Ta thật lòng cảm kích.”
Hắn cảm ơn nàng lần nữa, đôi mắt tràn đầy lòng biết ơn chân thành.
Bồ Châu nhìn gương mặt hắn tái nhợt vì kiệt sức, đôi mắt đỏ ngầu vì căng thẳng, lặng đi một lúc rồi khẽ bảo: “Điện hạ, hẳn chàng đã mệt mỏi lắm rồi. Chàng nên tranh thủ nghỉ ngơi một lúc đi.”
Lý Huyền Độ tiến lại gần, nắm lấy tay nàng, siết nhẹ một cái rồi buông ra. Hắn lắc đầu, giọng khàn đặc: “Ta không mệt. Ta còn nhiều việc phải làm, phải bàn lại với Diệp Tiêu, điều động quân lương, kịp thời xuất binh cứu cữu phụ!”
Bồ Châu nói: “Những ngày qua ta đã cùng Diệp Tiêu chuẩn bị giúp chàng rồi. Trong kho đã điều phối lương thảo xong, Diệp Tiêu cũng đã chiêu tập binh mã, chỉ đợi chàng trở về.”
Lý Huyền Độ ngây người, nhìn nàng. Khi đã hiểu ra, hắn siết mạnh tay nàng thêm lần nữa, gật đầu nói: “Tốt! Được vậy thì không còn gì bằng! Nhưng bên chỗ cữu phụ tình thế cấp bách, ta phải lập tức tập hợp binh mã—”
Dứt lời, hắn lại định quay người rời đi. Bồ Châu ngăn lại: “Điện hạ, chàng nghe ta lần này đi! Giờ đi ngủ trước đã. Sáng mai khởi hành cũng chưa muộn.”
Chính nàng cũng không nhận ra, khi ấy ngữ điệu của nàng như đang ra lệnh, không cho hắn có cơ hội phản bác.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu ấy nói với hắn kể từ khi họ gặp được nhau.
Hắn sững lại, ánh mắt dõi theo nàng.
Nàng nói tiếp: “Nếu Côn Lăng vương có ý lôi kéo cữu phụ chàng thì sẽ không vội xuống tay. Cữu phụ nhất định sẽ có cách để đối phó. Chàng nên dưỡng sức cho thật tốt rồi hãy lên đường. Chậm một đêm cũng không ảnh hưởng đến đại cục.”
Lý Huyền Độ có phần lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng thuyết phục, nghe theo sắp đặt của nàng, trở về nghỉ ngơi.
Hắn mệt đến nỗi chỉ cởi áo khoác rồi nằm xuống, đầu chỉ vừa chạm gối đã thiếp đi ngay.
Bồ Châu tự tay giúp hắn cởi giày, đắp chăn cho hắn, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn một lúc rồi quay ra phía trước.
Vương mụ đã cùng thị nữ giúp Lý Đàn Phương tắm gội sạch sẽ, thay y phục mới, thuốc cũng được đút thành từng ngụm nhỏ.
Sáng hôm sau, Lý Huyền Độ tỉnh dậy khi canh năm vừa điểm. Trước khi đi, hắn ghé qua thăm Lý Đàn Phương.
Nàng vẫn còn sốt cao và nằm mê man bất tỉnh trên giường.
Hắn đứng ngoài cửa, nhìn hồi lâu rồi cất những bước chân nặng trĩu rời đi.
Bồ Châu tiễn hắn, tiễn ra tận ngoài sân viện.
Hắn ngẩng mắt, nhìn về phía gian phòng nơi Lý Đàn Phương đang nằm.
“Ta sẽ chăm sóc biểu muội của chàng tốt nhất có thể..”
Bồ Châu nhìn hắn, khẳng định.
Thoạt tiên hắn tiếp tục sải bước đi ra ngoài, rồi dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Hắn quay đầu nhìn nàng, chỉ một lát sau, hắn bỗng xoay người trở lại. Khi trở lại bên nàng, hắn dang rộng vòng tay ôm nàng vào lòng, cúi xuống thì thầm vào tai nàng với giọng điệu cảm kích: “Phiền nàng rồi, đợi ta trở về.”
Nói dứt, hắn ôm chặt nàng, rồi lập tức buông ra, xoay người bước đi vội vã.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận