Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 117: Vòng Vây Quỷ Quốc

Bồ Châu (Dịch)

  • 9 lượt xem
  • 3060 chữ
  • 2025-12-16 09:21:11

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vùng đất xưa kia của người Khuyết nằm ở phía Tây của Tây Vực, được bao quanh bởi một dòng sông có tên là sông Khuyết. Cái tên “người Khuyết” cũng bắt nguồn từ dòng sông ấy. Phía Tây nơi này giáp với nước Khang Cư, phía Đông liền kề với Tây Địch. Từ nhiều năm trước, sau khi người Khuyết dời sang phía Đông, mảnh đất ấy đã bị người Khang Cư chiếm giữ.

Nhưng giờ, mọi thứ đã đổi thay.

Người Khang Cư vốn có bản tính tham lam. Sau khi Kim Hi nắm quyền cai quản Tây Địch, Khang Cư vương tưởng rằng mẹ góa con côi dễ bề bắt nạt, nên từ năm ngoái đã bắt đầu đẩy mạnh khai thác vùng sông Khuyết, liên tiếp vượt biên quấy nhiễu, toan chiếm thêm đất đai cùng dân cư, súc vật. Kim Hi liền liên hợp với Tả Hiền vương Tang Càn phát động chiến sự, quyết tâm đánh trả, cuối cùng chẳng những đánh bại người Khang Cư mà còn đuổi sạch chúng ra khỏi vùng sông Khuyết, giành được một dải đất mới.

Sau khi đến Tây Vực, Lý Huyền Độ vẫn duy trì việc trao đổi thư tín với nước Khuyết và Kim Hi. Nhờ cách liên lạc đó, Kim Hi nhận ra nhân khẩu Tây Địch có hạn, trong thời gian ngắn khó lòng điều đủ dân cư đến trấn giữ vùng sông Khuyết, trong khi vẫn phải chống lại Khang Cư. Hơn nữa với Tây Địch, nơi này vốn không phải vùng đất chiến lược, tốt hơn hết là để người Khuyết phòng thủ Khang Cư, nhờ đó họ không cần phải tiêu hao quân sĩ ở đây mà chỉ cần tập trung binh lực đối phó Ô Ly và Đông Địch là đủ. Bên cạnh đó, nhờ Lý Huyền Độ ở giữa đứng ra đảm bảo, Kim Hi đồng ý, trả lại vùng đất ấy cho người Khuyết, để họ có mảnh đất cắm dùi tạm thời.

Sở dĩ năm xưa, tổ tiên người Khuyết bỏ đất dời sang phía Đông, ngoài việc ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên và được ban thưởng đất phong, thì còn một nguyên nhân quan trọng khác chính là vì sự quấy nhiễu, cướp bóc không ngừng của người Khang Cư.

Trong kế hoạch ban đầu của lão Khuyết vương, một khi quay lại vùng sông Khuyết, xung đột với người Khang Cư là điều không thể không tính tới. Nay như được trời giúp, có thêm nhiều điều kiện thuận lợi, sau khi chuẩn bị chu toàn và cân nhắc kỹ càng, lão Khuyết vương quyết định thực hiện kế hoạch Tây tiến vốn đã được xem xét từ rất lâu.

Dẫu vậy, đây không phải cuộc Tây tiến toàn quốc, mà chỉ di chuyển một phần dân cư và của cải.

Và tất nhiên, cũng chỉ là phương án dự phòng, nếu chẳng may rơi vào cảnh cùng đường.

Bởi không có người Khuyết nào cam lòng quay về nơi cũ cả.

Trong tiềm thức của người Khuyết, nước Khuyết ngày nay mới chính là quê hương thực sự, là nơi chôn rau cắt rốn, cội rễ cắm sâu. Nhưng tình thế hiện tại lại vô cùng nguy nan: họ đang bị kẹp giữa triều Lý và Đông Địch. Một bên bụng dạ khó lường, một bên dòm ngó như hổ đói rình mồi. Dưới vẻ yên bình tạm bợ là nguy cơ bị tấn công từ cả hai phía.

Nếu họ có thể bình an vượt qua kiếp nạn chưa từng có suốt hàng trăm năm này, đó sẽ là kết quả tốt đẹp nhất. Còn nếu bất hạnh xảy ra, ít nhất hành động này sẽ giúp họ giữ được một phần sức lực để đợi ngày Đông sơn tái khởi.

Họ không thể băng qua Tây Vực bởi sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, dễ khiến triều Lý phát giác cũng như khiến Lý Huyền Độ bị liên lụy. Con đường Tây tiến lần này buộc phải vòng qua phương Bắc, men theo địa phận của Côn Lăng, cũng là chặng đường hiểm yếu nhất trong cả hành trình.

Khi ấy, Lý Huyền Độ đang giao chiến với Hồ Hồ, tất sẽ thu hút sự chú ý của Côn Lăng vương. Lão Khuyết vương cho rằng đây là điều kiện cực kỳ thuận lợi, nên không chần chừ thêm nữa, lập tức bắt lấy thời cơ hành động. 

Bồ Châu nhớ rõ Lý Huyền Độ từng phái người sang hỏi nước Khuyết có cần hắn hỗ trợ việc di cư về phía Tây hay không, nhưng nước Khuyết hồi âm rằng tạm thời không cần hắn phải bận lòng, nếu có việc sẽ phái người báo tin sau.

Giờ đây, người đưa tin của nước Khuyết đã đến.

Trong lòng nàng, bỗng trào dâng một dự cảm chẳng lành.

…

Người tới là một gia tướng dưới trướng Lý Tự Nghiệp, cậu ruột của Lý Huyền Độ. Gương mặt hắn tiều tụy, cả người vấy máu, tình trạng suy kiệt nhếch nhác. Trong khoảng thời gian chờ đợi tại sảnh nghị sự của tòa lũy thành, hắn bồn chồn đến mức không ngừng đi đi lại lại. Cuối cùng khi thấy Lý Huyền Độ xuất hiện, hắn lớn tiếng gọi một tiếng “Tứ điện hạ” rồi quỳ sụp xuống đất dập đầu, nghẹn ngào đến mức chẳng thể cất lời.

Quả nhiên, đúng như linh cảm của Bồ Châu, sứ giả mang theo tin dữ.

Và còn không dừng ở một tin dữ.

Sứ giả nói lão Khuyết vương qua đời không lâu sau khi hạ quyết tâm Tây tiến. Vì sợ kinh động người ngoài, họ đành nén đau thương, giữ kín chuyện này, không phát tang.

Đại cữu phụ của Lý Huyền Độ là Lý Tự Nghiệp đã dẫn theo một phần binh mã cũng như dân chúng, tuân theo di mệnh của lão Khuyết vương, bí mật di chuyển về phía Tây. Còn tiểu cữu là Lý Tự Đạo thì vẫn tiếp tục ở lại trấn giữ nước Khuyết. Đó là lựa chọn của riêng y, đồng thời cũng là kế nghi binh nhằm đánh lạc hướng những kẻ đang ngấm ngầm dò xét động tĩnh của nước Khuyết, bảo vệ kế hoạch Tây tiến được tiến hành suôn sẻ.

Nhờ sự chuẩn bị và lên kế hoạch chu đáo, lộ trình được đo đếm kỹ càng, đoàn Tây tiến đã chọn những cung đường vắng vẻ, ít dấu chân người để tiến bước, tuy trải qua không ít gian lao, nhưng nửa chặng đầu vẫn có thể coi là khá thuận lợi và an toàn.

Tháng trước, nhân lúc chiến sự ở Tây Vực căng thẳng, Côn Lăng vương dồn phần lớn sự quan tâm về đây, cả đoàn đã tận dụng cơ hội hiếm có này để làm theo kế hoạch, vượt qua dãy núi phía Bắc, vòng qua lãnh địa của Côn Lăng vương, gần như sắp tiến vào vùng an toàn, nơi người được Kim Hi phái đến sẽ tiếp ứng. Thế nhưng chẳng rõ vì sao hành tung bại lộ, đúng vào thời khắc then chốt, Côn Lăng vương bất ngờ phái truy binh đuổi đến.

Lý Tự Nghiệp chỉnh đốn binh mã, dốc toàn lực nghênh chiến, đáng tiếc cuối cùng vẫn rơi vào hiểm cảnh: binh mã bị phân tán, một bộ phận bị vây khốn trong thung lũng, phần còn lại tản ra bên ngoài.

Dựa vào thế núi hiểm trở, Lý Tự Nghiệp cùng những người bị kẹt trong thung lũng vẫn có thể cầm cự được một khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu không có viện binh, dựa vào sức mình tự phá vòng vây gần như là điều không thể. Huống hồ, một khi số lương thảo còn lại cạn sạch, điều chờ đợi họ chính là cảnh bị bắt làm tù binh.

Thời điểm ấy, Côn Lăng vương cũng không lập tức sai người tấn công, mà lại đưa ra một điều kiện “nghị hòa”. Hắn ta nói nghe đồn Lý Tự Nghiệp có một ái nữ, dung mạo đoan trang, tài sắc song toàn, hắn ngưỡng mộ đã lâu, nay muốn cưới nàng làm vợ. Nếu việc thành, hắn nguyện kết thân cùng nước Khuyết, giữ mối quan hệ hòa hiếu cũng như liên thủ chống lại triều Lý.

Khi ấy, Lý Tự Nghiệp đang bị vây trong thung lũng, nhưng vị phó tướng cùng Lý Đàn Phương thì lại bị đẩy ra ngoài trong cảnh hỗn loạn. Không còn cách nào khác, hắn chợt nghĩ tới Lý Huyền Độ, liền đưa Lý Đàn Phương cùng một đội thân binh vòng đường khác trốn sang Tây Vực. Đoàn người ngày đêm lặn lội, cuối cùng đến được đây, cầu cứu Lý Huyền Độ.

Bồ Châu nghe đến đây mà tim đập thình thịch, mặt mày tái nhợt, vừa đúng lúc thấy vị phó tướng kia dừng lại, viền mắt ngấn lệ, gương mặt thoáng hiện vẻ áy náy.

“Biểu muội ta đâu? Sao chỉ có mình ngươi tới đây?”

Bên tai vang lên một câu hỏi.

Bồ Châu quay sang, thấy Lý Huyền Độ là người lên tiếng.

Ánh mắt hắn dán chặt vào người viên phó tướng kia, chân mày cau chặt.

“Tông chủ người… người đã bị bắt đi rồi!” Giọng người ấy nghẹn lại.

Lý Huyền Độ đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nghiêm giọng quát: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Người kia vội vàng kể tiếp. Hắn nói đó là chuyện từ bảy tám ngày trước. Hắn dẫn theo thủ hạ vượt muôn vàn gian khổ, cuối cùng mới thoát ra khỏi một vùng cồn cát. Khi ấy, cả đoàn đều đói khát kiệt quệ, tông chủ lại phát bệnh dọc đường, sốt cao không dứt. Hắn đang định tìm người hỏi đường đến thành Sương thị, nào ngờ từ hướng Đông Bắc bất ngờ xuất hiện một đám người dữ tợn, giết sạch thuộc hạ của hắn, rồi cướp tông chủ đi.

Hắn liều mạng bỏ trốn, sau đó lần theo dấu vết, phát hiện hướng đó dẫn vào một vùng đầm lầy rộng lớn. Nghĩ mình không thông thạo địa hình, dù có liều mình xông vào cũng chẳng thể cứu nổi tông chủ, hắn đành quay đầu trở lại, dọc đường hỏi thăm khắp nơi, mãi đến đêm nay mới tìm được thành Sương thị.

“Cầu xin điện hạ hãy cứu tông chủ! Cầu xin điện hạ hãy cứu chủ nhân của ta!”

Kể xong, hắn hét lên một tiếng thảm thiết. Có lẽ vì mất máu quá nhiều, tinh thần căng thẳng quá độ, nên khi vừa được thả lỏng, hắn không trụ nổi nữa, ngã lăn ra ngất xỉu.

Sứ giả được dìu xuống dưới để trị thương.

Trong đại sảnh, ánh nến lay lắt. Bồ Châu dõi nhìn Lý Huyền Độ đang đứng bên cạnh.

Hắn vẫn đứng nguyên như thế, dáng điệu chẳng khác gì ban nãy, bàn chân chưa hề dịch chuyển nửa bước, cả thân hình giống như đông cứng lại, sắc mặt thì càng lúc càng nặng nề.

Nàng không dám lên tiếng quấy rầy hắn.

Đột nhiên, hắn quay mặt sang.

“Xu Xu, trời còn chưa sáng, nàng về nghỉ trước đi. Ta có việc phải ra ngoài.”

Hắn dặn nàng một câu, rồi sải bước đi thẳng ra ngoài.

Bồ Châu biết hắn định đi đâu.

Hắn muốn cứu biểu muội, cứu Lý Tự Nghiệp và cả những người đang bị vây khốn.

Toàn là chuyện liên quan đến sinh mạng con người.

Nàng dõi mắt nhìn bóng lưng hắn vội vã biến mất trong màn đêm đặc quánh ngoài cửa, ngồi thêm một lúc rồi làm theo lời hắn dặn, đứng dậy trở về hậu viện.

Nàng chưa từng đặt chân đến vùng đầm lầy mà vị phó tướng kia nhắc tới, nhưng nàng biết rõ đó là nơi nào.

Đó là một tiểu quốc man rợ nằm ở phương Bắc, nước nhỏ dân nghèo, cộng lại chẳng quá mấy nghìn dân cư. Đàn ông trong nước hầu như đều kiếm sống bằng nghề cướp bóc, dùng đầm lầy bao quanh làm lá chắn tự nhiên, thường xuyên ra ngoài cướp phá các nước lân cận. Tương truyền năm xưa từng có nước láng giềng mang quân chinh phạt, kết cục bị dẫn dụ vào đầm lầy. Thấy từng người đồng đội lần lượt sa xuống vũng cỏ rồi chìm nghỉm, những người phía sau chỉ còn cách rút quân, bỏ cuộc, trở về tay không. Lâu dần, đầm lầy ấy chất đầy sọ thú, xương người, mỗi khi đêm xuống, ánh xanh quỷ dị lại hiện lên, ma trơi chập chờn, khiến ai trông thấy cũng rợn tóc gáy, không dám bén mảng tới gần, và rồi, nơi này được gọi là Quỷ quốc.

Những năm gần đây, phần lớn các nước ở Bắc Đạo đều rơi vào tay Hồ Hồ, chỉ riêng Quỷ quốc là hắn ta cũng chẳng dám dây vào, nhờ vậy mới giữ được thế độc lập. Nhưng cũng chính vì thế nên đám người kia càng lúc càng trở nên hung hăng, không biết trời cao đất dày.

Lần này, chúng không chỉ giết người, mà còn bắt cả Lý Đàn Phương đi.

Sáng hôm sau, Bồ Châu nhận được tin từ chỗ Lạc Bảo, rằng đêm qua, Tần vương đã dẫn quân đến thẳng Quỷ quốc.

Bồ Châu không nói lời nào, chỉ trầm ngâm suy nghĩ.’

Lạc Bảo nhìn nàng, vội phân trần: “Không phải là điện hạ nhất quyết muốn đi, thực ra có thể sai người khác, nhưng nghe nói khu đầm ấy có ma, nếu người ngoài tùy tiện xông vào thì phần đa sẽ bị nuốt chửng. Điện hạ lo lắng, nên mới tự mình dẫn quân…”

Lạc Bảo chưa kịp nói hết câu thì đã thấy vương phi đột nhiên xoay người, bỏ mặc hắn, bước nhanh ra ngoài. Hắn ngẩn ra, hớt hải đuổi theo hỏi: “Vương phi định đi đâu vậy?”

Bồ Châu không đáp, bước chân càng lúc càng nhanh. Nàng ra khỏi tòa lũy, gọi người dắt ngựa đến, tung mình nhảy lên yên ngựa rồi thúc roi giục ngựa phóng thẳng ra khỏi thành.

Nàng cưỡi ngựa phi như bay, roi quất vun vút, chỉ chưa đầy một canh giờ nàng đã trở lại trang viên của Sương thị, nơi mà chỉ hôm qua thôi nàng mới vừa ghé qua.

Người gác cổng có phần ngạc nhiên khi thấy nàng rời đi đêm qua nhưng sáng nay bỗng xuất hiện trở lại, không dám trì hoãn thêm nữa, lập tức báo tin và dẫn nàng vào trong.

Sương thị nghe tin liền vội ra đón. Thấy dáng vẻ gấp gáp của nàng, tóc tai rối bời vì gió thốc, bà hết sức kinh ngạc, vừa định mở miệng hỏi thì đã nghe nàng nói: “Phu nhân, ở đây có ai biết cách vào khu đầm lầy của Quỷ quốc không? Cháu nhớ trong quyển nhật ký, phụ thân từng chép rằng năm đó có một lần, phó tướng của người bị người Quỷ quốc bắt trói đem đi, chính phu nhân là người đã sai thuộc hạ dẫn phụ thân vào trong, cứu thoát người ấy, có đúng không?”

Sương thị sững lại, gật đầu đáp: “Đúng, đúng thế. Hắn là nô bộc trong trang viên của ta, vốn là người Quỷ quốc. Nhiều năm trước, khi hắn còn là thiếu niên, hắn đã đắc tội với chủ nhân, bị chặt mất một cánh tay. Vì không chịu nổi đòn roi hành hạ, hắn bỏ trốn và may mắn trốn thoát, đúng lúc gặp ta, cầu xin sự giúp đỡ. Ta đã giữ hắn lại, bảo hắn làm việc trong trang viên.”

Bồ Châu vội hành lễ thật sâu: “Thưa phu nhân, xin hãy cho cháu mượn người ấy một thời gian!”

Sương thị hốt hoảng đỡ nàng dậy, hỏi rõ ngọn ngành.

Bồ Châu kể lại toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua, từ lúc nàng rời khỏi đây, người Khuyết đến báo tin cầu cứu.

Sương thị nghe xong, hơi biến sắc: “Ý cháu là… Tần vương đã đi cứu biểu muội của hắn rồi sao?”

Bồ Châu gật đầu: “Vâng.”

“Cháu muốn mượn người để dẫn đường cho Tần vương?”

Bồ Châu lại gật đầu: “Vâng.”

Sương thị ngắm nhìn sắc mặt nàng, phần vân một lúc những vẫn hạ giọng hỏi dò: “Xu Xu, cháu hãy nói thật cho ta biết: giữa Tần vương và vị biểu muội kia, thật sự chỉ là quan hệ họ hàng đơn thuần thôi sao?”

Dưới ánh mắt từng trải, sắc bén của bà, Bồ Châu khựng lại một thoáng, mấp máy môi rồi đáp một cách qua loa: “Trước khi chàng bị giam lỏng, giữa hai người họ từng có quan hệ gần như hôn ước, nhưng chuyện đó đã chấm dứt từ lâu rồi…”

Sương thị lộ vẻ không vui, nói: “Quả nhiên đúng như ta đoán! Ta thấy vẻ mặt cháu lúc nhắc đến vị biểu muội kia có gì đó không ổn.”

Bồ Châu vội đáp: “Xin phu nhân chớ hiểu lầm, hiện tại cả hai đã chẳng còn quan hệ ấy nữa!”

“Nàng ta bao nhiêu tuổi? Theo lời cháu kể, hình như vẫn chưa xuất giá?” Sương thị truy hỏi tiếp.

Bồ Châu hạ mi mắt, im lặng.

Sương thị cười nhạt: “Quả nhiên là thế.”

Bà ngẫm nghĩ giây lát, rồi lại nói: “Xu Xu, ta xem cháu như người thân nên mới dốc hết ruột gan, nói mấy lời này. Không phải ta không muốn cho cháu mượn người, mà là ta thấy cháu không nhất thiết phải nhúng tay vào việc này. Vùng đầm lầy ấy vốn không thể cầm chân Lý Huyền Độ, cùng lắm chỉ khiến hắn tốn thêm chút công sức mà thôi. Cứu sớm để làm gì? Cháu thử nghĩ xem, nếu nàng ta sớm được hắn cứu về thì cháu được lợi gì chứ?”

Tuy Sương thị nói một cách vòng vo, nhưng bà có ý gì, lẽ nào Bồ Châu lại không hiểu.

Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, rơi vào tay bọn đạo tặc, cứu muộn chừng nào thì nàng ta sẽ phải đối mặt với nguy hiểm chừng đó.

Bồ Châu lặng im một lúc, rồi chậm rãi ngẩng mắt lên.

“Phu nhân, chàng và biểu muội kia vốn là thanh mai trúc mã, trong lòng chàng vẫn còn chút tình cảm với nàng ta. Nếu nàng ta chịu tổn thương chỉ vì chàng không thể kịp thời cứu viện, nhất định chàng sẽ tự trách vô cùng…”

Nàng ngừng lại.

“Hôm nay cháu mặt dày đến cầu sự giúp đỡ của phu nhân vốn không phải vì người biểu muội kia. Nhưng chàng vừa nhận được tin ngoại tổ qua đời, đã đủ buồn phiền lắm rồi, cháu không muốn để chàng thêm buồn khổ vì chuyện này.” Nàng khẽ nói.

Sương thị ngẩn ra, nhìn nàng rồi buông tiếng thở dài: “Đứa ngốc!”

Bà lắc đầu, sai quản sự gọi gia nô kia tới, giao người cho Tần vương phi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top