Trang viên họ Sương nằm về phía Tây Bắc tòa lũy. Ra khỏi cổng một đoạn, con đường dần chia làm hai cảnh: bên trái là dải hoang mạc cằn cỗi vô biên, trong khi bên phải vẫn là một vùng ốc đảo xanh mướt, cảnh sắc vừa kỳ ảo vừa hùng vĩ. Giữa cảnh đất trời bao la ấy, Bồ Châu phi ngựa tới trang viên.
Nhận được tin báo, Sương thị hết sức vui mừng, đích thân ra ngoài nghênh đón. Thấy mỗi mình nàng tới, bà liền hỏi về Lý Huyền Độ. Bồ Châu nghe xong bèn giải thích: “Chàng vẫn chưa về ạ, nghe nói còn phải mất vài ngày nữa. Ban đầu cháu định chờ chàng về rồi cùng đến bái tạ phu nhân, nhưng hôm nay ở phủ nhàn rỗi, chợt nhớ đến phu nhân nên mạo muội qua thăm trước.”
Sương phu nhân nghe thế càng thêm vui mừng: “Nào có chuyện mạo muội với không mạo muội? Cháu nhớ đến ta, ta mừng còn chẳng kịp nữa là.” Vừa nói bà vừa hỏi thăm chuyện đi đường. Biết nàng cưỡi ngựa một mạch gần một canh giờ mới đến nơi, bà vội sai quản sự đưa tùy tùng của nàng đi nghỉ, còn mình thì tự tay dẫn nàng vào trong.
Phần thời gian còn lại trong ngày, Bồ Châu ở trong trang viên, được Sương thị quan tâm chu đáo, không sót điều gì.
Đêm dần buông. Đến giờ cơm chiều, thấy tiết trời trong lành, Sương phu nhân đặc biệt sai người bày tiệc trên một tòa lầu trống ngoài trời. Sàn trải thảm, bốn phía giăng màn lụa phất phơ, sau bình phong là bảy tám nhạc cơ, tay ôm tỳ bà, rung nhẹ chuông bạc, dâng khúc nhạc hay làm vui lòng chủ nhân lẫn khách quý.
Lầu khán đài ngọc, rượu ngon món quý, sa mỏng bay bay, làn nhạc du dương, ngay cả đồ dùng bày trên bàn tiệc cũng được chạm khắc tinh xảo bằng vàng bằng bạc, điểm nào cũng toát ra vẻ xa hoa lộng lẫy. Phía đối diện, Sương phu nhân nở nụ cười hiền hoà, tiếp đãi nồng hậu.
Bữa cơm này, lẽ ra nàng phải dùng rất vui vẻ.
Đúng là nếu chỉ nhìn bề ngoài, Bồ Châu trông cũng có vẻ như thế thật.
Nàng vừa cười vừa trò chuyện với Sương phu nhân, kể cho bà nghe vài điểm đặc sắc trong đại hội mã cầu tháng trước. Nhưng thực chất, trong lòng nàng lại bứt rứt khó tả. Càng về khuya, bầu trời mỗi lúc một thẫm lại, bên ngoài lầu, nhóm tỳ nữ đã thắp sáng đèn hoa ở xung quanh. Nàng nghiêng đầu, nhìn về hướng thành Sương thị, lòng dạ càng thêm thấp thỏm.
Nàng đến chỉ vì phút ngẫu hứng nhất thời.
Tưởng rằng chỉ cần gặp được Sương thị, đổi sang một chỗ khác, tâm trạng cũng sẽ khác đi.
Quả thật, lúc mới trông thấy Sương phu nhân sau bao ngày xa cách, nàng thực sự rất vui. Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài trong chốc lát. Khi bóng ngày dần tàn, sắc trời ngả tối, nàng liền thấy trong người khó chịu, chẳng được an ổn.
Nàng muốn quay về…
Không phải vì Sương phu nhân tiếp đãi chưa đủ chu đáo, mà là do chính nàng. Bởi vì nàng chẳng thể kìm nổi. Hễ trời vừa sụp tối, nàng sẽ không thể ngừng nghĩ đến Lý Huyền Độ.
Hơn nữa, chỉ vừa mới đây thôi, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩa.
Giả sử, chỉ là giả sử thôi nhé, nếu hắn trở về sớm hơn dự tính và phát hiện ra nàng đã bỏ lại mọi thứ ở Đô hộ phủ, tự ý rời đi, liệu hắn có cảm thấy thất vọng, hay thậm chí trách nàng không?
Hắn chinh chiến ở bên ngoài, chỉ một chút sơ suất là có thể mất mạng, vậy mà nàng không ở lại hậu phương đợi hắn, đùng đùng bỏ đi như thế.
Lý do gì khiến một câu nói hắn buột miệng thốt ra nhưng lại luôn khiến nàng bận lòng kia chứ?
Nếu để hắn biết, nhất định sẽ nghĩ nàng là người nhỏ nhen và vô lý…
Bồ Châu bỗng thấy rối bời, càng lúc càng bồn chồn khó yên, chỉ hận không thể mọc cánh bay ngay về phủ.
Lúc này, bữa tối đã gần xong. Sương thị thấy nàng có vẻ lơ đãng, tưởng nàng cưỡi ngựa cả ngày mệt nhọc, liền ân cần hỏi han, bảo nàng nếu thấy mệt thì sẽ cho người đưa đi nghỉ trước.
Bồ Châu bừng tỉnh, mau chóng hạ quyết tâm.
Nàng muốn về rồi, muốn quay lại Đô hộ phủ để chờ hắn, không muốn lỡ mất dù chỉ một đêm.
Nghĩ vậy, nàng vội từ chối lời mời: “Đa tạ phu nhân đã nhiệt tình khoản đãi, nhưng hôm nay cháu phải về rồi.”
Sương thị ngạc nhiên: “Hiếm lắm cháu mới có dịp đến đây một chuyến, sao phải gấp gáp thế chứ? Sao phải đi ngay trong đêm?”
Bồ Châu giải thích: “Hôm nay cháu đến, vốn chỉ muốn gặp phu nhân, tỏ lòng cảm tạ. Bây giờ tâm nguyện đã thành, cũng đến lúc phải về rồi. Giờ chàng không ở Đô hộ phủ, nếu cháu không về, biết đâu lại có chuyện không hay. Hơn nữa, đường từ đây đến đó cũng không xa, giờ hãy còn sớm, cháu quay lại cũng không sao cả. Mấy ngày nữa khi điện hạ trở về, cháu sẽ cùng chàng đến quấy rầy phu nhân một lần nữa.”
Sương thị không nỡ để nàng đi, mở miệng khuyên giữ. Thấy nàng vẫn không đổi ý, bà lấy làm khó hiểu, cho tất cả người hầu lui ra rồi hỏi nàng: “Xu Xu, cháu làm sao vậy? Tuy hai điểm cách nhau không xa nhưng cũng đâu có gần. Đang yên đang lành, sao lại nằng nặc đòi về giữa đêm khuya? Nếu còn có chuyện gì khiến cháu phiền lòng thì cứ nói với ta đi.”
Bồ Châu ngượng ngùng. Đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Sương thị, cuối cùng mới lắp bắp thổ lộ rằng nàng sợ nếu Lý Huyền Độ về sớm mà không thấy nàng ở Đô hộ phủ thì sẽ có chút bất tiện. Lời vừa thốt xong, mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu chẳng dám nhìn bà nữa.
Sương thị sững ra một thoáng, rồi lập tức hiểu ý.
Bà cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ, cái cảm giác mong ngóng chờ đợi, sợ lỡ mất ấy, lẽ nào bà lại không hiểu chứ?
Bà bật cười, thầm nghĩ nếu cứ giữ tiểu nữ lang này lại, thì đêm nay e rằng nàng cũng sẽ trằn trọc khó yên, khác nào chịu khổ sở dày vò. Tốt hơn hết là cứ để cho nàng ấy đi. Dù hành trình có vất vả gian nan, thì với nàng chắc cũng sẽ là ngọt ngào tình nguyện. Thế nên bà không nài ép nữa, chỉ nói: “Được rồi, đã vậy ta không giữ cháu lại nữa.”
“Nói không chừng, đêm nay Tần vương sẽ trở về đó.” Cuối cùng, bà còn cười tủm tỉm, trêu chọc một câu.
Mặt Bồ Châu càng nóng bừng, càng nghĩ càng thấy xấu hổ. Nàng chỉ biết liên tục nói lời xin lỗi và cảm ơn Sương thị, hẹn lần tới sẽ cùng Lý Huyền Độ đến bái tạ đàng hoàng, sau đó mới cáo biệt ra ngoài.
Sương thị cẩn thận, sắp xếp một đội nhân mã đi theo, hộ tống nàng trở về lũy thành.
Đêm xuân này, gió mát trăng thanh, cảnh sắc đẹp đẽ vô ngần.
Trên đường thúc ngựa trở lại, tâm trạng Bồ Châu trở nên cực kỳ nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút phấn khích, khác hẳn với sự ủ rũ khi mới đến vào ban ngày.
Hôm nay là ngày vui của vợ chồng Diệp Tiêu, nàng nên chân thành chúc phúc cho họ, cảm thấy vui mừng cho họ.
Một ngày tốt đẹp thế này, sao nàng cứ phải vướng bận khổ sở chỉ vì một câu nói vô tâm mà Lý Huyền Độ từng buột miệng thốt ra.
Biết đâu chính hắn cũng đã quên từ lâu rồi.
Giờ hắn đại thắng trở về, chẳng bao lâu nữa sẽ bình an quay lại, đó chẳng phải là điều tốt đẹp và đáng mong đợi nhất hay sao?
Trước khi bị hắn phát hiện ra mình đã rời đi, nàng phải nhanh nhanh quay về mới được. Đến khi hắn đặt chân về phủ, nàng có thể lập tức ra đón, ấy mới là việc nên làm lúc này.
Nàng thúc nhẹ gót giày vào bụng ngựa, giục nó phi nhanh hơn. Đi được nửa chừng, vượt qua một sườn dốc có rừng cây phủ kín hai bên, nàng bỗng thấy loáng thoáng một bóng người cưỡi ngựa trên con đường từ thành Sương thị qua đây, dưới chân con dốc đối diện.
Khoảng cách vẫn còn xa, chí ít cũng ngoài một tầm tên, song đêm nay trăng sáng như gương, gần như chỉ thoáng nhìn từ xa, nàng đã nhận ra ngay.
Hình bóng quen thuộc này…
Là Lý Huyền Độ phải không?
Chẳng phải mấy ngày nữa hắn mới có thể về sao, sao giờ lại xuất hiện ngay trên con đường dẫn đến trang viên thế này?
Nàng vội ghìm cương ngựa, dừng lại trên dốc, nhìn thêm vài lượt.
Bóng người cưỡi ngựa mỗi lúc một gần, hình dáng cũng mỗi lúc một rõ hơn. Dưới ánh trăng, yên ngựa bạc lấp lánh, soi chiếu cùng bộ áo giáp trên người hắn, bóng người cưỡi ngựa lao đi vun vút, tựa như gió cuốn sao bay.
Đúng là hắn. Hắn về nhanh thật!
Nhìn dáng vẻ ấy, có khi nào hắn phát hiện nàng vắng mặt liền giục ngựa đi suốt đêm, đến trang viên để tìm nàng không?
Khoảnh khắc ấy, Bồ Châu như bị nhấn chìm trong niềm hạnh phúc dâng trào. Vừa định thúc ngựa ra đón, nàng bỗng nảy ra ý định làm cho hắn phải “bất ngờ”, thế là vội ra hiệu cho nhóm tùy tùng tản đi hết, còn mình thì dắt ngựa, nấp vào một bụi cây ven đường. Nàng lấy từ người hầu một cung tên, bẻ gãy mũi tên, lắp vào dây cung, chờ đến khi hắn lên dốc và đến gần hơn, phi ngựa lướt qua phía trước, nàng sẽ giương cung bắn một mũi tên về phía lưng hắn.
Nào ngờ sức không đủ, mũi tên chẳng thể chống lại tốc độ ngựa phi, vừa chạm vào lưng hắn thì đã mất đà, rơi xuống đất, trong khi hắn lại không hay biết gì, vẫn thúc ngựa lao đi, trong chớp mắt đã xuống hết con dốc.
Bồ Châu sững người, vội chạy ra khỏi chỗ trốn, đuổi tới mép con dốc mà hắn vừa đi qua, phóng mắt nhìn về phía trước.
Trăng sáng như gột rửa vạn vật, dưới dốc chỉ còn lại những rặng cây im lìm. Bóng dáng ấy đã biến mất tự bao giờ.
Nàng đuổi thêm một đoạn, cất tiếng gọi hai lần nhưng không nhận được hồi đáp, chắc hắn đã đi xa rồi. Nàng hối hận, giậm chân một cái, vội quay người trở lại chỗ mình vừa nấp, gọi con ngựa đỏ ra, đang định trèo lên để đuổi theo thì bỗng nghe phía sau có tiếng người vang lên: “Nàng định mưu hại trượng phu của mình sao?”
Nàng giật mình quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông đang đứng ở chỗ mũi tên vừa rơi xuống, nhìn nàng với ánh mắt nửa cười nửa không.
Mày kiếm mắt sáng, bóng hình in dài dưới ánh trăng. Thấy nàng quay lại nhìn, hắn giơ cao mũi tên gãy trong tay, lắc lắc trước mặt nàng.
Bồ Châu không kìm được nữa, bật lên một tiếng thét đầy vui sướng, mặc kệ sau lưng còn biết bao tùy tùng đang nhìn, nàng nhấc chân chạy vụt về phía hắn, nhào thẳng vào vòng tay hắn.
Hiển nhiên Lý Huyền Độ vô cùng vừa ý với phản ứng này. Hắn bật cười, ném thân tên đang cầm đi, vòng tay siết chặt, ôm thật chặt nàng vào ngực.
Một lúc lâu sau, Bồ Châu mới ngẩng đầu ra khỏi vòng tay hắn, trách móc: “Vừa rồi chàng dám lừa ta!”
Lý Huyền Độ hừ nhẹ: “Ta còn chưa hỏi tội nàng, sao không chờ ta về mà lại tự ý bỏ đi?”
Bồ Châu chột dạ, bắt đầu làm nũng: “Chẳng phải ta đã vội về ngay trong đêm? Là để chờ chàng đấy! Nếu không, sao chàng có thể gặp ta ở đây?”
Lý Huyền Độ lườm nàng.
Dưới ánh trăng, giai nhân như ngọc, vẻ mặt như hờn như giận. Hắn nhìn nàng, cõi lòng như có làn hơi ấm, tựa ánh dương xuân làm tan chảy lớp băng tuyết giá lạnh. Khóe môi hắn cong lên, nói: “Cũng may nàng vẫn còn chút lương tâm.”
Bồ Châu thở phào, ngoảnh đầu nhìn nhóm tùy tùng đang đứng ngây như tượng gỗ cách đó không xa, hạ giọng hỏi: “Chúng ta về thôi?”
Hắn “ừm” đáp lại.
Nàng xoay người định gọi ngựa thì lòng bàn tay có hơi ấm truyền đến, thì ra hắn đã nắm chặt tay nàng.
Hắn dắt nàng đến bên con tuấn mã của mình, bế nàng đặt lên lưng ngựa rồi cũng tự mình trèo lên, ngoái lại dặn dò một tiếng với đám người phía sau, giục ngựa lên đường.
Dưới ánh trăng, vó ngựa lộc cộc đưa họ trở về thành Sương thị. Đêm ấy tràn ngập tình yêu và lưu luyến khó dứt. Sau cùng, Bồ Châu mệt lả, thiếp đi trong vòng tay hắn.
Nửa đêm, chẳng rõ đã đến canh giờ nào, trong lúc mơ màng, nàng bỗng nhận ra bên cạnh trống không.
Nàng bừng tỉnh.
Gối đã lạnh, trong phòng cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
Hắn đi đâu rồi ư?
Cơn buồn ngủ như bị quét sạch.
Thoạt đầu, tim nàng dấy lên chút hoảng loạn, rồi sau đó chợt nghĩ tới một nơi, nên vội khoác áo, lần theo hành lang ở hậu viện, đi thẳng đến vách đá sau thành. Quả nhiên, hắn đang ở đó.
Gió đêm thổi mạnh. Hắn khoác áo rộng, ngồi một mình trên tảng đá lớn trên mỏm núi, hướng mặt nhìn về phía hoang mạc mênh mông, trong tay cầm một bầu rượu hồ lô, lặng lẽ uống rượu một mình.
Nhìn dáng vẻ ấy, nàng cũng chẳng biết hắn đã ngồi đó bao lâu rồi.
Bồ Châu không biết vì sao hắn lại tới đây uống rượu một mình giữa đêm khuya.
Nàng nhớ lại vài chuyện đã qua, bước chân chậm lại, lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn, bất giác chẳng dám tiến thêm. Đang do dự không biết có nên bước tới hay không thì hắn bỗng quay đầu, giơ tay vẫy nàng. Ánh trăng trải dài trên gương mặt hắn, nét mặt hiền hòa, thậm chí còn có phần thích thú.
Lúc này nàng mới thở phào một hơi, thả lỏng tâm trạng, bước đến bên hắn. Thấy hắn vỗ vỗ chỗ trống trước mặt, nàng liền ngồi xuống, rồi thuận thế chui vào lòng hắn, nhưng vẫn dè dặt ngẩng mặt lên, hỏi nhỏ: “Chàng sao đó? Sao không ngủ mà lại ra đây uống rượu một mình?”
Lý Huyền Độ đặt bầu rượu sang một bên, kéo áo khoác ra, bao trọn thân hình nàng vào trong, chắn gió cho nàng, rồi mỉm cười đáp: “Tâm trạng tốt, vừa tỉnh dậy thì tự dưng muốn uống vài chén. Thấy nàng đang ngủ, ta sợ đánh thức nàng nên mới ra đây.”
Nghe vậy, Bồ Châu mới yên lòng. Nàng co mình trong tấm áo rộng đang bao trọn cả hai, ép sát người vào lòng hắn. Nàng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong hơi thở hắn, gần gũi đến lạ thường, đồng thời cũng cảm nhận được hơi ấm từ hắn. Chợt hắn cúi đầu, vô thức ngửi nhẹ mùi hương trên tóc nàng, rồi thoáng khựng lại: “Sao không còn mùi hương trước kia nữa?”
“Chẳng phải chàng ghét mùi hương mà ta hay dùng trước đây sao? Ta đã đổi từ lâu rồi mà giờ chàng mới nhận ra à?”
Lý Huyền Độ ừ một tiếng rồi im lặng.
Nàng lại hỏi: “Thế còn mùi này, chàng thấy có dễ chịu không?”
Nàng chẳng giận chút nào, chỉ muốn gặng hỏi.
Lý Huyền Độ đành đáp: “Ta nói là không thích mùi hương trước kia của nàng khi nào chứ?”
Bồ Châu bĩu môi: “Chàng không nói, nhưng ta thấy rõ mà, khi đó chàng tỏ thái độ ra mặt!”
Lý Huyền Độ bật cười, cúi đầu ngửi hương tóc nàng, rồi nói: “Mùi này cũng dễ chịu. Nhưng ta vẫn quen với thứ hương trước kia của nàng hơn…”
“Đó là mùi nhũ mẫu điều chế từ hoa hạnh! Chàng thích thật đấy chứ?”
Lý Huyền Độ nhìn vào đôi mắt sáng tựa ánh sao của nàng, giọng chắc nịch: “Thích, ta thích.”
Bồ Châu mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá! Ta cũng thích hương đó nhất! Đợi thêm một thời gian nữa, đến mùa hoa hạnh nở, ta sẽ nhờ nhũ mẫu làm lại cho ta!”
Nhìn nàng vui sướng chẳng khác nào một đứa trẻ, Lý Huyền Độ cũng bật cười, gật nhẹ đầu.
Bồ Châu thở ra một hơi, tựa vào lòng hắn một cách đầy mãn nguyện. Nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp trên đỉnh đầu, tỏa ra thứ ánh sáng xanh biếc như những viên bảo thạch màu lam, đẹp đến mê mẩn lòng người, chính thời khắc ấy, giọng nói dịu dàng của người đàn ông kia bỗng vang lên bên tai nàng, hỏi nàng có lạnh không, có muốn về ngủ luôn không. Nàng vội lắc đầu, vòng tay ôm chặt lấy eo hắn.
Đêm đẹp như vậy, sao nỡ lãng phí để đi ngủ?
Hắn cười, kéo áo khoác trùm kín người nàng hơn, sau đó ôm nàng không nói thêm lời nào.
Một lát sau, nàng thấy ánh mắt hắn dường như đang hướng về điểm tận cùng của dải sa mạc hoang vu, dáng vẻ xuất thần, như thể đang nghĩ đến điều gì, trong lòng lại dấy lên chút tò mò.
“Điện hạ, chàng đang nghĩ gì thế?”
Lý Huyền Độ thu lại ánh mắt, cúi đầu đối diện nàng rồi từ từ đáp: “Ta đang nghĩ… vì sao Diệp Tiêu lại có thể làm cha trước ta.”
Nhìn biểu cảm vừa rồi của hắn, chắc chắn không phải đang nghĩ đến chuyện này.
Dù biết hắn cố tình nói dối, hoặc chỉ đang chọc ghẹo mình thôi, tim nàng vẫn không khỏi run lên, thuận theo lời hắn giả bộ ngây ngô hỏi: “Vì sao?”
“Bởi mỗi lần có chiến sự hay phải ra ngoài, đều là ta đi. Còn hắn thì luôn được ở nhà! Từ nay về sau ta sẽ chẳng đi đâu nữa, có việc gì cứ để hắn lo. Ta muốn…”
Hắn bỗng dừng lại.
Bồ Châu giục hắn: “Chàng muốn làm gì?”
Hắn vẫn không chịu nói. Nàng không chịu buông tha, đến khi hắn cúi đầu, ghé sát tai nàng, dùng giọng điệu trầm khàn nhưng đầy mê hoặc để thì thầm một câu, thì nàng lại lập tức đưa tay che mặt, chẳng nhịn được bật cười khúc khích.
Hắn cũng cười theo, tiếng cười trầm thấp vang lên bên cạnh nàng, cười mất một lúc, sau đó hắn liền đưa tay chỉ về phía chân trời trên sa mạc: “Bên kia, cứ đi mãi, đi đến tận cùng, nàng có biết là nơi nào không?”
Ban đầu, Bồ Châu không nghĩ sâu xa, nhưng nhờ lời hắn nhắc, nàng tỉnh ngộ: “Là kinh đô.”
Hắn gật đầu.
“Đúng vậy. Là kinh đô. Thực ra đêm nay, ta đã mơ một giấc mơ, thấy những chuyện xưa kia của chính ta…”
Bồ Châu ngẩn ra, nụ cười dần tắt, ánh mắt có chút lo lắng nhìn hắn.
Dường như hắn cũng cảm nhận được điều ấy, đưa tay vào dưới lớp áo tìm đến bàn tay nàng, nắm chặt rồi nói tiếp: “Lạ thật đấy, trước đây mỗi lần ta mơ thấy những chuyện cũ, khi tỉnh dậy đều cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng giờ đây, không những lâu rồi không mơ thấy, mà vừa nãy khi tỉnh lại, ta cũng chẳng thấy khó chịu ở đâu cả.”
“À đúng rồi!” Hắn như sực nhớ tới điều gì, giọng cũng trở nên nhẹ bẫng.
“Ngay cả chứng nhiệt trong người ta, từ khi đến Tây Vực, dường như cũng chưa từng tái phát.”
Bồ Châu thở phào, cọ mặt vào ngực hắn, dịu dàng nói: “Xem ra nơi này chính là vùng đất quý của chàng.”
Hắn cười: “Nàng nói cũng phải, đáng ra ta nên đến đây từ lâu rồi. Vừa rồi ta còn nhớ lại một chuyện cũ. Trước kia chẳng phải nàng từng hỏi Lạc Bảo rằng hoàng huynh Thái tử đã làm với ta sao? Khi đó ta không cho Lạc Bảo nói…”
Bồ Châu nhớ tới đêm ấy ở nước Khuyết.
Đúng vậy, lúc đó chẳng những hắn cấm Lạc Bảo không được kể cho nàng biết, mà còn nặng lời trách mắng nàng, từ đó về sau nàng cũng không dám mở miệng hỏi tới nữa.
Hắn ngừng lại, rồi khẽ nói: “Nếu nàng vẫn muốn biết, vậy ta sẽ tự kể cho nàng nghe.”
Bồ Châu gật đầu, đôi mắt tròn xoe sáng rực, tập trung nhìn hắn.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Năm đó, Thái tử, hoàng huynh của ta, lấy cớ tiễn ta lên đường, lừa ta uống thuốc mê rồi đánh cắp ấn tín của ta, khiến Ưng Dương vệ có cũng như không, khiến quân phản loạn xông thẳng vào hoàng cung…”
Bồ Châu nín thở.
“Sau cùng, huynh ấy vẫn không thể thành công. Nhưng chẳng lẽ huynh ấy lại không biết thứ chờ đợi ta sẽ là tội danh gì sao? Ta biết huynh ấy có nỗi khổ riêng, nhưng nếu trong lòng huynh ấy vẫn chút tình huynh đệ đã cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, thì sau khi sự việc bại lộ, huynh ấy vẫn sẽ nói một câu biện bạch giúp ta. Năm ấy, phụ hoàng đã cho huynh ấy cơ hội đó. Nhưng Thái tử, hoàng huynh của ta, cho đến phút cuối trước khi tự vẫn, vẫn chọn im lặng. Vậy là ta bị chụp lên đầu cái danh đồng đảng, nói thế nào cũng thể bào chữa.”
Cơn ác mộng từng đeo bám hắn suốt nhiều năm, giờ được kể ra nhẹ như gió thoảng.
“Chuyện là vậy đó. Giờ nghĩ lại cũng dễ hiểu thôi mà. Vậy mà trước kia, ta lại chẳng thể bỏ qua. Có phải ta đã quá ngu dại rồi không?”
Bồ Châu nhìn vẻ mặt bình tĩnh khác thường của Lý Huyền Độ, cố nén sự hỗn loạn trong lòng, lắc đầu, nói từng chữ một: “Không, chàng không ngốc. Chàng chỉ là người quá nặng tình thôi.”
Hắn khẽ cười, nhìn nàng một lúc lâu, chợt nói: “Xu Xu, ta bỗng thấy, việc ta và nàng thành đôi quả là kỳ diệu. Ta nhớ ngày đầu tiên gặp nàng ở Hà Tây, nàng vẫn quyết tâm theo đuổi Thái tử…”
Hắn như sực tỉnh, đổi giọng: “Xu Xu, nàng đừng nghĩ nhiều, ta không có ý gì khác đâu, ta biết tất cả đều đã qua…”
Chẳng rõ đêm nay làm say lòng người, hay vẻ quyến rũ của người đàn ông bên cạnh, mà Bồ Châu bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, buột miệng thốt ra: “Điện hạ, chàng biết không, ta có ký ức của kiếp trước đấy! Kiếp trước ta đã cứu chàng, nên kiếp nàng chàng mới phải lấy thân báo đáp ta!”
Giọng nàng hết sức nghiêm túc.
Lý Huyền Độ bị dáng vẻ trịnh trọng của nàng chọc cười, hắn vừa cười vừa hỏi lại nàng: “Thật sao? Ý nàng là kiếp trước ta chưa kịp cưới nàng để báo ân, nên kiếp này mới làm lại ư? Vậy kiếp trước nàng đã gả cho ai?’ ”
Không hiểu sao, khi nghe hắn nhắc đến kiếp trước mơ hồ nhưng vẫn luôn hiện hữu trong lòng nàng bằng giọng điệu pha trò ấy, hốc mắt Bồ Châu chợt nóng lên.
Nàng hối hận vì đã lỡ miệng. Cố trấn tĩnh, kìm nén cảm giác chua xót dâng đầy nơi khóe mắt, nàng gượng cười, thuận theo lời hắn rồi nói: “Đương nhiên kiếp trước ta đã gả cho người khác rồi, hơn nữa còn sống một cuộc đời rất tuyệt!”
Hắn dường như cũng thấy hứng thú, lắc đầu thở dài, rồi tặc lưỡi hai cái, tỏ vẻ tiếc nuối: “Một mỹ nhân cỡ này, lại còn cứu sống ta, thế mà ta lại để nàng gả cho người khác, đáng tiếc thật đấy! À, sau đó thế nào?”
Sau đó ta gặp nạn, chàng quay về. Ta chờ đợi chàng trong đạo quán Vạn Thọ ở hoàng lăng, mong chàng đến cứu ta, nhưng chàng không đến.
Rồi sau nữa, ta chết, chàng lên ngôi Hoàng đế, cưới vị biểu muội mà chàng hằng yêu mến, cũng là người xứng đôi với chàng nhất.
Cảm giác nóng rát ở hốc mắt gần như không thể dằn xuống được nữa.
“Rồi sau đó….” Nàng cúi đầu giấu đi, giọng lẫn sự vui vẻ: “Ta gặp nạn, chàng quay lại và cứu ta thoát khỏi hiểm nguy.”
Lý Huyền Độ không nhịn nổi nữa, cười phá lên: “Tốt, tốt lắm. Xu Xu, chuyện nàng kể hay đấy, ta rất thích nghe.”
Nàng cúi mặt tựa vào ngực hắn.
“Điện hạ, chàng thích là được rồi……”
Mặc dù giọng nói của nàng vẫn còn chút ý cười, nhưng giọng điệu lẫn âm cuối lại hơi run.
Lý Huyền Độ cũng nhận ra điều gì đó không ổn. Hắn ngừng cười, cúi nhìn nàng nằm bất động trong lòng, chần chừ một chút rồi hỏi: “Xu Xu, nàng sao thế? Nàng khóc đấy à?”
“Không có!”
“Vậy thì ngẩng đầu lên.”
Nàng vẫn không ngẩng.
Lý Huyền Độ càng cảm thấy khác thường, đưa tay định nâng mặt nàng lên, nhưng nàng né tránh, không cho hắn chạm vào. Hắn dịu giọng dỗ dành, đúng lúc ấy, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân.
Lý Huyền Độ dừng lại, ngoảnh đầu nhìn.
Thì ra là Vương mụ vừa bị gọi dậy khi đang ngủ, dụi mắt tìm về phía này. Thấy Tần vương ở cùng vương phi, bà liền vội bước lên, thưa chuyện: “Bẩm điện hạ, bên ngoài có người tới báo tin khẩn ngay trong đêm. Y nói mình là người nước Khuyết, tìm điện hạ có chuyện khẩn cấp!”
Bồ Châu nằm trong lòng hắn nghe rõ từng chữ một. Nàng ngẩn người, lau vội vệt nước mắt dính trên mặt, ngẩng đầu lên.
Lý Huyền Độ nhìn nàng, vuốt nhẹ mái tóc dài buông xõa sau lưng nàng, nói nhỏ: “Chúng ta đi xem xem.” Rồi ôm nàng xuống khỏi tảng đá, bước nhanh trở về.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận