Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 115: Hiểu Lầm Có Hỉ

Bồ Châu (Dịch)

  • 8 lượt xem
  • 2925 chữ
  • 2025-12-16 09:17:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cùng với tin Tần vương đại thắng, bầu không khí của đại lễ lần này đã đạt đến đỉnh điểm. Trong tiếng hò reo ngợp trời ấy, đại hội hạ màn một cách trọn vẹn.

Thủ cấp của A Kì Ni vương vẫn còn treo trên đỉnh cột cờ, vết máu ở cổ vẫn chưa kịp khô, nhưng trong nước, dưới sự hậu thuẫn của Đô hộ phủ, một vị vua mới được chọn ra trong hàng quý tộc. Khi được biết Đô hộ phủ sẽ miễn thuế, dân chúng cũng không cần phải gánh khoản sưu cao để nuôi quân cho Đại đô úy Đông Địch, ai nấy đều mừng rỡ, đồng lòng ủng hộ tân vương.

Bồ Châu bận rộn thêm mấy ngày, đến khi tiễn đoàn sứ thần cuối cùng ra về, nàng mới được rảnh rang đôi chút, bắt đầu trông ngóng Lý Huyền Độ.

Nàng đếm từng ngày, từng ngày một, một tháng cũng sắp trôi qua, vậy mà vẫn chưa thấy Lý Huyền Độ đâu cả. Cũng trong khoảng thời gian này, nàng bất ngờ nhận được tin vui khác.

Phu nhân Nhược Nguyệt của Diệp Tiêu đã có thai!

Vương tỷ tính tình ôn hòa, sau khi theo Diệp Tiêu gả đến đây, vẫn luôn sống chan hòa với mọi người. Ai nấy đều vui vẻ chúc mừng, ngay cả Lạc Bảo khi nghe tin cũng chạy tới góp vui.

Vương mụ đứng giữa sân, cười nói rộn rã: “Chẳng trách dạo này không thấy Vương tỷ qua đây may vá cùng chúng ta. Vài hôm trước ta có hỏi, thì nghe bảo dạo này ngài ấy hay buồn ngủ với nôn khan. Diệp Phó Đô úy cứ tưởng ngài ấy bệnh ở đâu, còn cuống cả lên. Nhưng mà, ta vừa nghe đã thấy nghi nghi rồi, có khi nào là có hỉ không, mà ta cũng không dám nói bừa, nhỡ nói sai lại khiến người ta mừng hụt. Sáng nay, Diệp Phó Đô úy mời y sĩ tới bắt mạch, quả nhiên là tin mừng rồi! Nói mới nhớ, từ lúc chúng ta chuyển đến đây, nào là tổ chức được đại hội mã cầu tưng bừng, nào là tin thắng trận của Tần vương điện hạ, hôm nay lại thêm tin vui của Diệp Phó Đô úy nữa. Theo ta thấy, nơi này đúng là long mạch, chuyện vui nối tiếp chuyện vui!”

Bồ Châu cũng rất vui, liền bảo chuẩn bị ít lễ vật để nàng qua thăm Vương tỷ. Nàng vừa nói xong, thấy Lạc Bảo cứ dán mắt nhìn mình, ánh mắt có vẻ kỳ quái, bèn hỏi hắn vì sao lại nhìn như thế.

Lúc này Lạc Bảo mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, thoáng liếc xuống bụng nàng rồi nhảy cẫng lên, hớn hở kêu to: “Này bà vú! Có khi nào vương phi của chúng ta cũng có hỉ rồi không? Mấy hôm trước ta thấy vương phi cũng buồn nôn mà!”

Bồ Châu ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì nhũ mẫu và Vương mụ đã luống cuống vây quanh nàng, không nói không rằng đỡ nàng ngồi xuống ghế. Vương mụ quay sang hỏi Lạc Bảo kỹ càng đầu đuôi, còn nhũ mẫu thì bắt đầu giơ từng ngón tay ra tính ngày hành kinh lần trước của nàng. 

Những chuyện cá nhân ấy, đôi khi vì bận rộn mà Bồ Châu cũng quên bẵng đi mất, nhưng với nhũ mẫu thì bà luôn thuộc nằm lòng.

Bồ Châu cũng định thần lại. Ban đầu nàng còn thấy Lạc Bảo ăn nói vớ vẩn, chỉ thấy buồn cười, nhưng lúc này nhìn nhũ mẫu nghiêm túc tính toán, sắc mặt có phần căng thẳng, chẳng hiểu sao lòng nàng cũng cảm thấy hồi hộp, thậm chí còn hơi mong chờ.

Nàng nín thở chờ đợi. Khi nhũ mẫu tính xong, bàn tay khựng lại một thoáng, rồi như chưa cam tâm, bà lại cúi đầu đếm lại một lần nữa. Vừa nhìn nàng đã hiểu ngay, thì ra chỉ là nhầm lẫn.

Đến khi tính xong lần thứ hai, bà ngẩng đầu, nét mặt thoáng hiện vẻ thất vọng. Nàng không muốn Vương mụ và Lạc Bảo đoán bừa nữa nên vội nói: “Đừng nói nhảm nữa!”

Lạc Bảo gãi đầu, cười gượng.

Bồ Châu đứng dậy, nói: “Vương tỷ có thai, đó mới là chuyện đáng mừng thật sự. Mau đi chuẩn bị quà mừng thôi.”

Vương mụ vội vào nhà lấy ít thức ăn để mang sang. A Cúc cũng lấy lại tinh thần, ra hiệu cho Bồ Châu theo mình. Vào đến phòng, bà mở rương, lấy ra một bộ quần áo trẻ con cùng một đôi giày đầu hổ, vừa giơ lên vừa ra hiệu nói mấy thứ này bà tự tay làm trong lúc rảnh rỗi, dành riêng cho vợ chồng Diệp Tiêu, giờ Vương tỷ có tin vui, vừa khéo có dịp để mang tặng.

Bồ Châu tinh mắt, thoáng thấy trong rương còn có thêm một bộ quần áo trẻ nhỏ nữa, cùng một đôi giày và một chiếc mũ đầu hổ. Nàng “ồ” lên thành tiếng, tiện tay nhặt chiếc mũ lên xem, sờ thử con hổ tinh xảo thêu ở mũi giày, càng nhìn càng thích, bèn hỏi: “Vú à, mấy món này làm cho ai vậy?” Vừa dứt lời, nàng đã thấy ánh mắt bà liếc nhẹ sang bụng mình. Nhớ đến hiểu lầm ban nãy, nàng chuyển sang khen tay nghề của bà rồi đặt chiếc mũ về lại chỗ cũ, quay người ôm lễ vật, đi thẳng tới chỗ ở của vợ chồng Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu vừa có việc ra ngoài, Nhược Nguyệt ngồi bên cửa sổ, đang cúi đầu khâu áo cho con. Thấy nàng đến, lại còn mang theo quần áo, giày thêu làm lễ vật và chúc mừng mình, Nhược Nguyệt cười thẹn thùng, gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc và mãn nguyện.

Hôm ấy Bồ Châu vốn chẳng có việc gì làm, Diệp Tiêu bận rộn bên ngoài, không có thời gian bầu bạn với thê tử, nên nàng nán lại nửa ngày. Đến trưa, hai người cùng nhau dùng bữa, biết hiện tại Vương tỷ cần được nghỉ ngơi nhiều hơn nên nàng cáo từ ra về.

Ra khỏi cửa, nàng do dự mãi, cuối cùng vẫn không kìm lòng được. Nàng viện cớ muốn hỏi về thai kỳ của Vương tỷ, đích thân tới tìm y sĩ trong Đô hộ phủ.

Nàng lệnh những người khác đợi bên ngoài, còn mình thì lén nhờ y sĩ bắt mạch.

Kết quả, chẳng cần nói cũng rõ.

Lạc Bảo đã nghĩ nhiều rồi.

Bồ Châu kìm xuống thứ cảm xúc xáo trộn trong lòng, hoặc có lẽ nên gọi là một chút hụt hẫng, để quay về nơi mình sống.

Những ngày trước, nàng luôn trong trạng thái bận bịu, nhưng dần dà, nàng đã quen với nhịp sống như thế. Còn giờ, bỗng nhiên nhàn nhã, mà Lý Huyền Độ lại chưa về, tin nàng nhận được mấy hôm trước cho thấy hắn đã phá được phủ Đại đô úy, việc quét sạch tàn dư của Hồ Hồ cũng gần như hoàn tất, nhưng muốn quay về thì vẫn chưa thể chỉ trong một sớm một chiều, ít ra cũng phải mất vài ngày nữa.

Lúc này nhũ mẫu cùng những người khác đều đã đi nghỉ.

Chiều xuân yên tĩnh lạ thường, kéo dài lạ thường, khiến nàng cảm thấy trống trải.

Nàng nằm một mình trên chiếc giường hoa lệ, trong đầu hiện lên gương mặt cùng nụ cười rạng rỡ của Nhược Nguyệt, lòng chợt dấy lên chút tò mò.

Biết mình sắp được làm mẹ, thật sự có thể khiến người ta cảm thấy thỏa mãn và vui sướng đến thế sao?

Đó rốt cuộc là cảm giác thế nào?

Nàng vô thức vuốt ve vùng bụng phẳng lì, ngẩn ngơ hồi lâu, bỗng nhớ đến chuyện cũ đã xảy ra dọc đường khi nàng và hắn mới đến Tây Vực.

Đêm hôm ấy, hắn một lần nữa từ chối lời đề nghị của nàng, nói rằng hắn chưa muốn có con.

Dù chuyện đó đã trôi qua rất lâu, thời gian cũng đổi thay, nàng không cố ý nhớ lại những gì hắn đã nói, thế nhưng chẳng hiểu vì sao, câu nói kia bỗng chốc hiện lên, từng chữ từng câu đều rõ ràng rành mạch, thậm chí, ngay cả cái giọng điệu lúc đó, bề ngoài như muốn thương lượng một cách ôn hòa với nàng, nhưng thực chất lại không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để phản bác, toàn bộ những điều ấy, nàng lại không cách nào quên được.

Lý do mà hắn đưa ra thoạt nghe cực kỳ thuyết phục, rằng vì điều kiện không cho phép.

Nhưng suy cho cùng, chẳng phải vẫn là vì hắn xem thường nàng, nên mới không muốn để nàng sinh con?

Trái tim bứt rứt như bị mèo cào, càng lúc nàng càng thấy uể oải, tinh thần sa sút, nhưng lại không thể ngủ được. Nàng lăn qua trở lại trên giường mấy lần, bất chợt nhớ đến Sương phu nhân.

Đại hội diễn ra suôn sẻ, không thể không kể đến sự ủng hộ hào phóng về mặt tài lực của Sương phu nhân. Mấy hôm trước, bà còn sai người mang đến hai thùng rượu nho mới ủ, nói là đặc biệt chọn ra, để dành cho Lý Huyền Độ.

Ban đầu, nàng định đợi hắn trở về rồi cùng đến thăm Sương phu nhân.

Nhưng lúc này nàng không còn muốn chờ nữa.

Dù sao nàng cũng nhàn rỗi, từ đây đến trang viên của Sương phu nhân chỉ chừng trăm dặm, cưỡi ngựa một canh giờ là tới. Hơn nữa, hẳn Sương phu nhân cũng sẽ không trách nàng vì đã quấy rầy, chi bằng cứ đến đó ở tạm mấy hôm.

Cuối cùng, Bồ Châu đã cảm thấy tinh thần khá lên đôi chút. Nàng bật dậy, gọi tỳ nữ chuẩn bị hành trang, thay y phục cưỡi ngựa, đội mạng che mặt. Trước khi ra ngoài, nàng dặn tỳ nữ rằng đợi nhũ mẫu tỉnh lại thì báo cho bà biết, nói nàng sang chỗ Sương thị ở lại vài hôm.

Dặn dò xong, nàng sai người dắt con ngựa đỏ ra, mang theo mấy tùy tùng rời khỏi lũy thành. Nàng tung người lên ngựa, đang định đi thì Lạc Bảo nghe tin vội đuổi theo sau, nắm chặt cương ngựa của nàng không chịu buông, nói hắn cũng muốn đi cùng.

Bồ Châu ngồi trên lưng ngựa, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tần vương trở về cũng cần người hầu hạ. Ngươi ở lại đợi chàng đi.”

Vì vậy, đêm đó, khi Lý Huyền Độ trở về thành Sương thị sớm hơn mấy ngày so với dự định, người ra đón hắn không phải là cô vợ nhỏ yêu kiều đã gần hai tháng hắn chưa gặp mặt, mà là cánh tay phải đắc lực của hắn: Diệp Tiêu.

Chuyện là thế này: khi Lý Huyền Độ về đến nơi thì trời đã tối, khoảng giữa giờ Tuất (~20h). Vừa nghe tin, Diệp Tiêu đã vội dẫn người ra ngoài lũy nghênh đón, nhưng chỉ thấy mỗi hắn cùng vài tùy tùng cưỡi ngựa trở về, cả Hàn Vinh Xương lẫn Trương Tróc đều không đi theo. Diệp Tiêu bèn hỏi thăm tình hình. Lý Huyền Độ giải thích rằng Hàn Vinh Xương ở lại để thu dọn tàn cục, còn Trương Tróc mang theo quân mã vẫn đang trên đường hành quân với tốc độ chậm hơn, chừng hai ngày nữa mới đến nơi.

Hắn vừa nói mấy câu, vừa sải bước đi vào trong, hỏi tình hình Đô hộ phủ trong thời gian mình vắng mặt.

Diệp Tiêu liền thao thao bất tuyệt, kể từ chuyện vương phi thay Tần vương ra sân đấu mã cầu, thu hút biết bao ánh nhìn đến việc nàng khéo léo ứng đối với người khác, tung tin ra ngoài theo đúng kế hoạch. Đến ngày cuối cùng của đại hội, nàng đã ung dung cảnh cáo Sa Xa vương, dùng thủ cấp của A Kì Ni vương để trấn áp chư quốc, giết một răn trăm. Mãi cho đến khi thủ cấp của Hồ Hồ cũng được đưa đến, cả khán đài như bùng nổ, sĩ tốt và sứ giả các nước đều đổ xô đến trước khán đài nơi nàng nàng đứng, tranh nhau tỏ ý quy phục.

Diệp Tiêu vẫn thấy máu nóng sục sôi khi nhắc đến quang cảnh khi ấy. Mỗi khi nhắc đến vương phi, giọng hắn càng đong đầy sự tôn kính cùng mến phục.

Lý Huyền Độ chăm chú lắng nghe, bước chân bất giác nhanh hơn. Hắn rảo bước qua từng góc mê đạo, đi thẳng đến hậu viện, nhưng bóng dáng xinh đẹp mà hắn hằng mong chờ lại chẳng thấy đâu, chỉ thấy Lạc Bảo đứng chờ trước cửa.

Diệp Tiêu hiểu ý, vội giải thích: “Vừa rồi thuộc hạ đã muốn bẩm rõ, thực không may, tối nay vương phi lại không có ở đây. Nghe nói ban ngày người sang chỗ Sương phu nhân, đến giờ vẫn chưa về.”

Lý Huyền Độ thoáng sững người, bước chân cũng ngừng lại: “Nàng có nói khi nào trở về không?”

Diệp Tiêu ra hiệu để Lạc Bảo tiến lên thưa chuyện.

Lạc Bảo hấp tấp chạy đến, định hành lễ với Lý Huyền Độ nhưng hắn phất tay ngăn lại, hỏi thẳng: “Vương phi bảo khi nào thì về?”

Lạc Bảo đáp: “Vương phi không nói với nô tài. Nhưng nghe bà vú nói, hình như vương phi muốn ở lại vài hôm.”

Lý Huyền Độ liếc hắn một cái: “Vì sao người không đi theo nàng?”

“Vương phi nói khi điện hạ về cũng cần đến người hầu hạ, nên người bảo nô tài ở lại.”

Lý Huyền Độ sầm mặt: “Trước kia ta dặn ngươi thế nào? Vương phi ra ngoài, sao ngươi không đi theo? Ta không cần ngươi hầu hạ!”

Nghe Tần vương trách móc, Lạc Bảo hoảng hốt muốn biện bạch. Hắn kể hắn rất muốn được theo hầu vương phi, nhưng vương phi không cho, nên hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Nói xong, hắn buồn bã than thở: “Nô tài nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ ban ngày nô tài lỡ miệng nói sai, vương phi giận nên mới không cần nô tài hầu hạ nữa!”

Lý Huyền Độ cau mày: “Ngươi đã nói gì?”

“Nô tài tưởng vương phi có thai rồi…”

Lý Huyền Độ sững người.

Lạc Bảo kể lại hiểu lầm ban ngày, lắp bắp nói: “Đều tại nô tài nghĩ nhiều, nghe gió thành mưa, khiến vương phi khó xử…”

Lúc này Lý Huyền Độ mới biết vợ chồng Diệp Tiêu có tin vui, phản ứng đầu tiên của hắn chính là kinh ngạc.

Sao có thể chứ?

Diệp Tiêu thành thân mới được bao lâu?

Vương tỷ đã có tin vui rồi sao?

Hắn… sắp làm cha rồi ư?

!!!

Lý Huyền Độ ngây ra một lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại, vội xoay sang Diệp Tiêu, gương mặt để lộ nụ cười chân thành, liên tục chúc mừng, còn hỏi hắn biết tin này khi nào.

Diệp Tiêu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại dâng lên niềm vui khó lòng che giấu. Hắn đáp: “Bẩm điện hạ, dạo trước nội tử luôn thấy thèm ngủ, trông có vẻ ủ rũ, thuộc hạ còn tưởng nàng không được khỏe. Hôm nay mời y sĩ đến khám thì mới biết là có hỉ.”

Lý Huyền Độ đè nén sự hâm mộ lẫn ghen tị dấy lên trong lòng. Hắn liên tục nói “tốt, tốt”, chúc mừng thêm mấy câu rồi cười nói: “Đã vậy, ngươi mau về đi, đừng rề rà trước mặt ta nữa.”

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, lại nói: “Trước kia ngươi cũng vất vả nhiều. Những việc đang làm, nếu không quá quan trọng thì cứ giao cho người khác làm. Ngươi nên dành thêm thời gian ở bên Vương tỷ, những việc khác không cần quá bận tâm.”

Diệp Tiêu vui mừng cảm tạ, rồi cũng không lưu lại nữa.

Lý Huyền Độ đưa mắt dõi theo bóng lưng Diệp Tiêu bước đi khoan khoái, mãi một lúc lâu mới thoát ra khỏi luồng suy nghĩ, nhưng người vẫn đứng lặng tại chỗ, không cất bước nổi.

Xa nhau đã gần hai tháng, hắn sợ nàng nhớ mình nên mới gấp rút lên đường để vợ chồng sớm gặp lại nhau, không khi nào hắn thôi mong đợi được nhìn thấy cảnh nàng vui mừng nhào vào lòng mình. Bởi vậy, hắn chẳng quản đường xa khó nhọc, cố sức trở về sớm mấy ngày. Không ngờ lại cảnh người đi nhà trống.

Nàng bỏ hắn lại, sang chỗ Sương thị rồi.

Hắn không thể chờ đến ngày mai được.

Nếu để hắn chờ tới mai, đêm nay biết phải làm sao?

Hắn muốn ngay bây giờ, lập tức, được gặp nàng.

Nếu không còn cách nào khác thì cứ mặt dày, tối nay ở lại bên đó với nàng cũng được.

Nhưng có một vấn đề.

Hôm nay nàng vừa mới đến, trời đã tối rồi, nếu hắn gõ cửa xin rước người giữa khuya thì có phần thất lễ với Sương thị.

Đi, hay là không đi?

Hắn liếc xéo sang Lạc Bảo đang thu mình một góc, im thin thít từ nãy đến giờ: “Giờ có nên đi đón vương phi không?”

Lạc Bảo vội đáp: “Điện hạ đã hỏi, nô tài cả gan nói một câu: tất nhiên là nên đi! Điện hạ không biết đấy thôi, mấy hôm vừa rồi vương phi hao tâm tổn sức, chẳng được nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể vốn đã yếu đi, hôm nọ còn bị hai cái thủ cấp dọa cho kinh hãi, e rằng giờ người vẫn chưa khỏe hẳn. Điện hạ thương yêu vương phi, vừa về đã không quản cực nhọc, nửa đêm tới gặp người, Sương phu nhân sao dám trách điện hạ thất lễ?”

Lý Huyền Độ gật đầu: “Ngươi nói rất đúng.”

Dứt lời, hắn liền quay người sải bước ra ngoài, lên ngựa, rời thành. Hắn giục ngựa lao đi vun vút dưới vầng trăng sáng vằng vặc, hướng về trang viên mà nàng đang ở.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top