Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 114: Đêm Hội Mã Cầu

Bồ Châu (Dịch)

  • 7 lượt xem
  • 4967 chữ
  • 2025-12-16 09:17:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi đại hội mã cầu bắt đầu, tiền đường của tòa lũy Sương thị đêm nào cũng đèn hoa rực rỡ. Tần vương cũng mở tiệc mỗi tối, khoản đãi quý khách đến từ chư quốc.

Đêm nay cũng không ngoại lệ, chỉ khác là Tần vương phi ngồi ở vị trí chủ tọa, còn Tần vương thì suốt cả buổi không hề xuất hiện. Khi được hỏi về thương thế ban ngày của Tần vương, vương phi chỉ nói ngài gãy hai chiếc xương sườn, may mắn không quá nghiêm trọng, đêm nay ngài nghe lời dặn của thầy thuốc, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nên không tiện gặp khách, mong chư vị thứ lỗi.

Nghe vương phi giải thích như vậy, khách khứa mới thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều nói không sao, Tần vương dưỡng thương mới là quan trọng nhất.

Ngày hôm sau, trận đấu tiếp tục, nhưng Tần vương vẫn bặt tăm. Trên khán đài, vị trí của ngài lại một lần nữa do vương phi ngồi vào. Ngày hôm ấy, nàng trang điểm lộng lẫy, ăn vận hoa lệ, trò chuyện cười đùa với những người xung quanh, tâm trạng có vẻ rất tốt. Nhưng dù vậy, những lời đồn đoán vẫn âm thầm lan truyền. Đặc biệt là trong yến tiệc đêm ấy, Lý Huyền Độ vẫn chưa chịu xuất hiện. Mặc dù vương phi điềm tĩnh giải thích rằng Tần vương chỉ hơi mệt, nhưng trước khi tiệc tàn, tin đồn đã lan rộng khắp nơi.

Người ta truyền tai nhau rằng thương thế Tần vương phải chịu khi đánh mã cầu thực ra khá nghiêm trọng, tổn thương đến cả phế phủ. Nghe nói sau khi hồi phủ, ngài đã liên tục thổ huyết, hai ngày nay cơ thể cực kỳ suy nhược, phần lớn thời gian đều mê man bất tỉnh. Vương phi lo ngại nếu tin tức truyền ra sẽ khiến Đô hộ phủ gặp bất lợi, nên mới đứng ra chèo chống cục diện, cố gắng lấp liếm.

Chẳng bao lâu sau, những người ngồi trên khán đài đã lần lượt nhận được tin này.

Có người cực kỳ lo lắng, tự hỏi thế cục vừa mới khởi sắc liệu có biến động vì thương tích bất ngờ của Tần vương không? Nhưng cũng có người mừng như bắt được vàng, sai người loan truyền tin tức này ra ngoài. 

Song vì bề ngoài, Đô hộ phủ đã cố ý che đậy chuyện này, vương phi thì vẫn tỏ ra như không có gì, ung dung tiếp khách thay Tần vương, nên khi chưa có kết quả chính xác, các quốc vương, vương tử cùng quý tộc được mời đến đều không dám bộc lộ suy nghĩ thật của mình. Do đó, dù Tần vương bị thương và không xuất hiện, đại hội mã cầu cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng. Dưới sự chủ trì của vương phi, các trận đấu vẫn được tổ chức đều đặn theo đúng kế hoạch. Trên sân đấu khí thế hừng hực, trong khi trên khán đài, khán giả bị cuốn hút bởi những trận cầu nảy lửa, xem đến say sưa.

Ba ngày sau, Thẩm Dương nhận được hồi báo từ thám tử mà gã đã phái đi.

Hồ Hồ đã dẫn năm theo nghìn kỵ binh xuất phát từ đêm qua.

Hiển nhiên, hắn ta cũng đã nhận được tin Lý Huyền Độ bị thương, muốn nhân cơ hội này đánh úp, khiến Lý Huyền Độ trở tay không kịp.

Tin tức này không khiến Thẩm Dương có chút mong đợi nào, ngược lại, dự cảm không lành trong lòng gã càng thêm mãnh liệt.

Lúc này trời đã tối đen hoàn toàn, tiếng ồn ào huyên náo trên sân đấu cũng dần tản đi. Gã đứng lặng trong một góc tối tăm, để mặc bóng đêm dày đặc nuốt chửng toàn bộ thân ảnh.

Gã ngước mắt nhìn về phía tòa lũy trước mặt.

Cũng giống như mấy đêm trước, dù đêm đã khuya nhưng tiền đường của tòa lũy kiên cố ấy vẫn sáng rực ánh đèn. Dẫu cách một khoảng khá xa, gã vẫn nghe được tiếng nhạc rộn ràng từ nơi ấy vọng tới. 

Đêm nay, ở đó vẫn là cảnh ca múa tưng bừng. Dường như không một ai trong số những người đang có mặt ở đây nhận ra rằng, cách đây chỉ mấy trăm dặm, kẻ địch – một đạo kỵ binh hùng mạnh đến từ dị tộc, đang thúc ngựa thẳng tiến về phía này.

Vó sắt và máu tanh sẽ quét sạch cảnh tượng phồn hoa ấy.

Trong đầu Thẩm Dương hiện lên những điều gã đã tận mắt chứng kiến mấy ngày qua.

Sau khi giành được loạt thắng lợi ban đầu, đứng vững gót chân ở đây, Lý Huyền Độ đã mời chư quốc Tây Vực tới tham dự đại hội mã cầu. Hắn ra sức phô trương thanh thế, uy chấn bốn phương. Đến khi hắn bị thương, nàng đã cố gắng che giấu sự thật, thậm chí còn xuất hiện công khai để thay mặt trượng phu, tiếp đãi khách khứa. Nàng như cá gặp nước, vẻ ngoài diễm lệ, mê hoặc lòng người. Bề ngoài nhìn như chẳng khác gì so với trước, nhưng việc Lý Huyền Độ trọng thương vẫn ngấm ngầm lan đi, cuối cùng truyền đến tai Hồ Hồ. Hồ Hồ dẹp tan nghi ngờ, quyết định lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này, phát binh tập kích…

Thoạt nhìn, mọi chuyện đều giống như thuận nước đẩy thuyền.

Thẩm Dương lại nhớ đến cảnh hôm ấy, sau khi Lý Huyền Độ ngã ngựa bị thương phải rời sân, nàng lập tức bước lên khán đài, cất lời trấn an quần chúng, giữ vững cục diện.

Gã nhắm mắt, muốn xua bóng hình nàng ra khỏi tâm trí, bỗng nhiên, màn sương mịt mờ trước mắt gã dường như cũng như theo đó tan biến.

Có vẻ như cuối cùng gã cũng hiểu ra vấn đề rồi!

Gã không thể thâm nhập vào hàng ngũ thân tín bên người Lý Huyền Độ, hiểu biết về hắn cũng không nhiều, nhưng có một điểm tuyệt đối không sai.

Lý Huyền Độ xưa nay không phải kẻ thích phô trương như thế.

Thế nhưng lần này, chỉ riêng chuyện ấy thôi, hắn cứ như đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Không phải hắn không thể triệu tập các nước ở Tây Vực đến đây và tổ chức đại hội mã cầu vào thời điểm này, nhưng thời điểm này là không cần thiết.

Một kẻ vốn thận trọng, kín tiếng như Lý Huyền Độ, lần này lại không tiếc tiêu hao nhân lực vật lực để mời chư quốc Tây Vực tụ hội về đây.

Mục đích của hắn, lẽ nào chỉ đơn thuần là để biểu dương quân công, thị uy bốn cõi?

Điều đó không hợp với tác phong thường ngày của hắn.

Như vậy, chỉ còn lại một khả năng duy nhất.

Đây chỉ là hỏa mù của hắn, lợi dụng sự kiện này làm bức màn che, nhằm thực hiện một mưu đồ nào đó, một mưu đồ mà người ngoài tuyệt nhiên không thể đoán biết được.

Thẩm Dương mở bừng mắt, những suy đoán trong đầu gã bỗng trở nên liền mạch.

Sau khi đã khống chế được Trung Đạo Tây Vực, kẻ địch tiếp theo mà Lý Huyền Độ cần đối phó chính là Hồ Hồ. Hồ Hồ lại nắm trong tay hơn vạn thiết kỵ, một khi giao chiến trực diện, Lý Huyền Độ chỉ có thể điều động đám quân ô hợp của các chư quốc, hẳn sẽ vô cùng chật vật. Bởi vậy, đại hội kia là một phần trong kế hoạch mà hắn bày ra nhằm đối phó với Hồ Hồ.

Nếu suy nghĩ theo hướng này thì có thể mạnh dạn suy ra rằng vết thương ngày hôm đó hẳn là thủ đoạn nhằm khiến Hồ Hồ buông lỏng sự cảnh giác.

A Kì Ni vốn có mối quan hệ rối rắm, khó lòng cắt đứt với Hồ Hồ. Tình hình hiện tại cùng vị trí địa lý đặc thù khiến A Kì Ni buộc phải quy phục Lý Huyền Độ, nhưng ắt hẳn sau lưng hắn, A Kì Ni vẫn luôn ngả về phía Hồ Hồ, điểm này ai nấy đều hiểu rõ.

Vậy nên, điểm sáng tạo nhất trong màn kịch này chính là việc Lý Huyền Độ đã bố trí sao cho vương tử nước A Kì Ni biến thành kẻ đã khiến hắn “bị thương”.

Thẩm Dương thừa nhận, cũng chính vì thế mà ngay hôm ấy, ngay cả gã cũng bị qua mặt. Gã đã nghĩ chuyện Lý Huyền Độ bị thương ngoài ý muốn là thật, và chưa từng nghĩ đến khả năng nào khác.

Tương tự, hẳn cũng nhờ chuyện này nên Hồ Hồ mới gạt bỏ sự đề phòng, nhận định đây là thời cơ hiếm có, quả quyết phát binh tập kích.

Giờ thì, mọi chuyện đã sáng tỏ.

Nếu phán đoán của gã không sai, thì hôm ấy, khi nàng thay thế người “trượng phu bị thương” bước ra, phát biểu thay hắn trước quần hùng, xỏ giày lên ngựa đánh bóng, dùng phong thái đoan trang để thu hút ánh nhìn của toàn bộ trường đấu, thì Lý Huyền Độ đã nhân cơ hội ấy, lặng lẽ rời đi.

Gã gần như có thể đoán trước được, điều gì đang chờ đợi Hồ Hồ.

Chỉ tiếc gã đã nhận ra quá muộn. Ngay cả khi cử người đi báo tin ngay thì cũng đã quá muộn và không thể thay đổi được kết quả.

Tây Vực quả đúng là miền đất hứa của Lý Huyền Độ.

Gã chấn động trước việc Lý Huyền Độ tung hoành ở đây như cá gặp nước, bành trướng thế lực một cách nhanh chóng. Việc này nằm ngoài dự liệu của gã. Nhưng ngẫm theo chiều ngược lại, nếu Lý Huyền Độ thực sự có thể nhờ trận chiến này để nhổ bỏ tận gốc Đại đô úy phủ Đông Địch, đưa thế lực tiến dần lên Bắc, chắc chắn sẽ có một người còn thấy khó chịu hơn gã rất nhiều.

Người ấy, chính là Hoàng đế triều Lý – Lý Thừa Dục.

Cho nên, hãy để Lý Huyền Độ lớn mạnh ở Tây Vực, càng lớn mạnh càng tốt. Đợi đến khi thế lực của hắn đủ mạnh để khiến Lý Thừa Dục sống trong cảnh nơm nớp, mặt nước sẽ bị khuấy đục, gã mới có cơ hội đạt được thứ mình muốn từ đây.

Huống chi lần xuất quan này của gã vốn không phải là để cản trở Lý Huyền Độ.

Mục đích của gã nằm ở phương Bắc. Gã biết, chuyện gì đó đang xảy ra ở đó, và chuyện này, nếu biết cách tận dụng, gã hoàn toàn có thể phá hỏng mọi kế hoạch của Lý Huyền Độ. Sở dĩ gã vượt ngàn dặm, đi đường vòng đến đây trước, đơn giản chỉ là vì một lý do mà đến gã cũng không thể giải thích rõ ràng được. Như là tò mò, muốn tận mắt nhìn thấy tình cảnh hiện tại của nàng và Lý Huyền Độ chẳng hạn.

Thẩm Dương trầm ngâm giây lát, cuối cùng quyết định không thể trì hoãn thêm được nữa. Gã phải lập tức lên đường trong đêm, đi thẳng đến địa điểm đã định.

Một hơi thở nặng nề trút ra khỏi lồng ngực gã. Gã ngoái đầu nhìn về phía tòa lũy có nàng lần cuối, không còn do dự thêm nữa, xoay người rời đi, bóng dáng ấy tan biến vào màn đêm thăm thẳm.

Không chỉ với riêng Thẩm Dương mà đối với rất nhiều người khác, đêm ấy chính là một đêm chẳng thể chợp mắt.

Sau nhiều ngày chờ đợi, Bồ Châu rốt cuộc cũng nhận được tin mừng ngay trong đêm.

Đúng như dự đoán, Hồ Hồ đã mắc câu và đích thân dẫn binh đến tập kích từ đêm qua.

Mặc dù không phải là binh sĩ dưới trướng Lý Huyền Độ, không thể tận mắt chứng kiến, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng được những chuyện sẽ xảy ra trên đường hành quân của Hồ Hồ.

Hắn đã bày sẵn một tấm lưới, chỉ chờ kẻ địch tự chui đầu vào. Một con cá lớn như thế, hắn sao có thể để vuột mất?

Trong lòng nàng là một niềm hân hoan cực độ.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được niềm vui khi được kề vai tác chiến bên cạnh hắn, chứng kiến thắng lợi đang từng bước, từng bước một nằm gọn trong lòng bàn tay.

Cảm giác ấy thật tuyệt, không phải là cảm xúc hưng phấn thông thường mà chính là niềm hạnh phúc mà nàng chưa từng trải qua trong cả hai kiếp người, là thứ hạnh phúc vì cuối cùng, nàng cũng có ích với hắn.

Suốt đêm ấy nàng không tài nào chợp mắt nổi, nhưng sáng hôm sau lại chẳng hề có chút mỏi mệt, trái lại tinh thần càng thêm phấn chấn.

Hôm nay là ngày cuối cùng của đại hội. Qua nhiều ngày tranh tài, hai đội xuất sắc nhất là Bảo Lặc và Sa Xa sẽ tiến vào trận đấu quyết định.

Hôm ấy tiết trời trong lành, vòm trời quang đãng, phủ một màu xanh biếc như một khối ngọc thạch thuần khiết. Cũng giống như mấy hôm trước, Bồ Châu xuất hiện trong tiếng reo hò vang dội, bước lên khán đài, sau khi tiếp nhận lễ bái của đám đông thì cất giọng tuyên bố: trận đấu bắt đầu.

Trong khi hai đội Bảo Lặc và Sa Xa dốc toàn lực để tranh đoạt vinh quang thì những người trên khán đài dường như đều mang tâm sự riêng, ít ai thật lòng quan tâm đến trận đấu.

Bên cạnh Bồ Châu là Bảo Lặc vương và Sa Xa vương.

Dù đội nhà đang thi đấu trên sân, nhưng Bảo Lặc vương vẫn có vẻ thất thần.

Từ ngày bị thương đến nay vẫn chưa thấy Tần vương xuất hiện. Tuy vương phi nhiều lần nhấn mạnh rằng vết thương của hắn không đáng ngại, nhưng nay đã là ngày cuối cùng, vậy mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Tần vương đâu. Bảo Lặc vương nhớ đến lời đồn kia, trong lòng lại càng thêm lo lắng.

Y liếc nhìn vương phi, thấy nàng đang tập trung theo dõi cuộc tỷ thí dưới đài, lưỡng lự mất một hồi, rốt cuộc vẫn nhịn không được, ngại ngùng hỏi thăm: “Vài ngày nay không được gặp điện hạ, không rõ hôm nay tinh thần của điện hạ ra sao? Hôm qua tiểu vương có đến vấn an, song chẳng được diện kiến, trong lòng rất mực lo lắng.”

Bồ Châu quay sang nhìn y, mỉm cười đáp: “Điện hạ không có gì đáng ngại, do mấy ngày nay không tiện gặp khách ấy mà. Mọi thứ vẫn như cũ, không có gì thay đổi. Hiền vương yên tâm, cứ chuyên tâm xem trận đấu thì hơn. Ngài không thấy dưới sân các dũng sĩ đang quyết tâm tranh tài đó sao? Nếu hôm nay bỏ lỡ thì không không biết phải chờ tới khi nào mới được xem nữa.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và giọng điệu kiên định khiến người ta cảm thấy an tâm của nàng, Bảo Lặc vương như được trấn an. Tuy trong lòng vẫn còn chút ngờ vực, nhưng so với ban nãy đã vơi đi rất nhiều. Y không dám hỏi thêm, chỉ phụ họa đôi câu rồi im lặng, cùng nàng hướng mắt xuống trường đấu.

Hai người nói gì, Sa Xa vương ngồi ở bên còn lại đều nghe rõ mồn một.

Bề ngoài ông ta vẫn giữ được vẻ điềm nhiên, liên tục vỗ tay, hò reo tán thưởng cho những pha đánh bóng mãn nhãn trên sân, nhưng trong lòng lại suy tính không ngừng.

Khác với Bảo Lặc vương, người luôn mong Lý Huyền Độ được bình an, ông ta không hề muốn Tây Vực được hưởng hòa bình. Ông ta muốn quay trở lại tình trạng hỗn loạn như trước khi Lý Huyền Độ đặt chân đến đây, vì chỉ khi đó, ông ta mới có thể thừa gió bẻ măng, thôn tính những nước lân cận, mở rộng lãnh thổ. Nếu không, Sa Xa sẽ mãi mãi chỉ là một quốc gia nhỏ bé nằm ở Nam Đạo, chỉ chực nghe lệnh Đô hộ phủ mà thôi.

Ông tin chắc rằng Tần vương đã bị thương nặng.

Chỉ cần có thể lộ diện, hắn tuyệt đối sẽ không biến mất suốt mấy ngày liền, mặc cho bao lời đồn bị thổi phồng khắp nơi.

Dù gì đi nữa, Tần vương vẫn còn quá trẻ, dù nàng tô vẽ cảnh thái bình thế nào đi nữa thì cũng khó qua mắt được ông ta.

Ông ta đoán hẳn A Kì Ni vương đã truyền tin này đến tai Hồ Hồ, Đại đô úy nước Đông Địch, và tất nhiên, Hồ Hồ sẽ không bỏ lỡ cơ hội trời ban này.

Nếu dự đoán của ông ta là chính xác, có lẽ quân của Hồ Hồ đã lên đường đến đây rồi. Cho dù chuẩn bị thì lực lượng sẵn có của Đô hộ phủ cũng không bằng Hồ Hồ, Lý Huyền Độ lại đang bị thương, trong cảnh “rồng không đầu”, sự việc xảy ra đột ngột, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Đô hộ phủ lấy gì để chống đỡ?

Trong đầu ông ta dường như đã hiện lên cảnh tượng mà ông ta hằng mong đợi, lòng dạ phấn khích tột độ, không kìm được ngoái đầu nhìn về một góc khán đài.

Đó vốn là chỗ ngồi của A Kì Ni vương.

Nhưng vừa nhìn qua, vị trí ấy lại trống không.

Chỗ ngồi ấy vẫn còn, nhưng bóng người ngồi đó không rõ đã biến mất từ khi nào.

Sa Xa vương dấy lên nghi ngờ, bất giác cứ quay đầu nhìn mãi.

Bồ Châu đã để ý đến phản ứng của Sa Xa vương từ sớm. Thấy ông ta lại nhìn về hướng đó, nàng đột nhiên hỏi: “Hiền vương tìm A Kì Ni vương sao?”

Sa Xa vương khựng lại, vội vàng phủ nhận rồi quay đầu về.

Bồ Châu lại hỏi: “Bình thường Hiền vương có quan hệ thế nào với ông ta?”

Sa Xa vương đáp: “Tiểu vương xưa nay chưa từng qua lại với hắn.”

Bồ Châu cười: “Không liên quan thì tốt.”

Thấy nàng bỗng nhiên nói với mình câu ấy, hình như có ẩn ý, Sa Xa vương cũng không dám ngoảnh đầu nhìn phía sau nữa, mà giả vờ chăm chú xem trận đấu, song trong lòng vẫn chưa hết hoang mang. Khi đang tự hỏi A Kỳ Ni vương đã đi đâu, thì bất chợt, phía sau khán đài có tiếng động lớn vang lên, dường như còn có giọng nói của A Kỳ Ni vương lẫn vào. Không kiềm chế được nữa, Sa Xa vương đứng bật dậy, vội chạy tới xem.

Lúc này, A Kì Ni vương đang kinh hoảng vô cùng.

Theo tính toán của ông ta, muộn nhất thì đêm qua binh mã của Hồ Hồ đã phải đánh tới đây rồi. Nhưng đêm qua trôi qua bình yên vô sự, qua đến nửa ngày hôm nay mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Ông ta ngồi trên khán đài, dần dà cảm thấy sốt ruột, thậm chí bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Thấy Tần vương phi đang nói chuyện với Bảo Lặc vương ở ghế trước, dường như không chú ý tới mình, ông ta liền kiếm cớ bỏ về, định chạy trốn ngay. Ai dè vừa bước xuống khỏi khán đài, dẫn theo vài thủ hạ thân tín bỏ đi chưa được bao xa đã bị quân Đô hộ phủ vây chặn.

Ông ta nhận ra người có vết sẹo trên mặt, y là thuộc hạ của Tần vương. Thấy người này tiến tới, sai phiên dịch hỏi mình định đi đâu, thấy có điềm chẳng lành, ông ta liền quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét gọi thân binh bảo vệ, cũng như gào thét với nhóm vương tôn phía sau: “Lý Huyền Độ trọng thương! Đại đô úy sắp đánh tới đây! Ai muốn giữ mạng thì mau chạy theo ta! Đừng chần chừ nữa, chần chừ chỉ có con đường chết!”

Hét xong, ông ta kéo ngã một người vừa cưỡi ngựa đi ngang qua, nhảy lên con ngựa đó, hấp tấp tháo chạy. Vừa phi được vài thước, ông ta trúng tên ở lưng, đau thét một tiếng rồi ngã khỏi yên ngựa, bị lính Đô hộ phủ truy tới gô cổ, áp giải đến trước mặt vương phi.

Đám tay chân vừa mới hô hoán theo ông ta khiến tin tức này lan truyền như lửa bốc, chẳng mấy chốc, khán đài im bặt, thấy ông ta bị trói đưa tới, những ai đang có mặt đều tụ tập lại, bàn tán xôn xao.

Tuy bị trói nhưng A Kì Ni vương vẫn ra sức vùng vẫy. Ông ta quay về phía chư vương ngồi trên khán đài, gào đến khản cổ: “Các ngươi đừng tin ả đàn bà đó! Lý Huyền Độ không còn hy vọng nào nữa rồi! Nếu hắn vẫn ổn thì sao không tự ra gặp mặt các ngươi, mà phải đẩy ả ra lèo lái cục diện? Nói thật với các ngươi, Đại đô úy đã đem quân đánh tới đây rồi, chẳng mấy chốc sẽ san phẳng thành Sương thị! Người Hán có câu, biết thời thế mới là trang tuấn kiệt! Nếu các ngươi làm theo lời ta, bắt ả ta lại, đầu hàng Đại đô úy giống như ta, dựa vào mối quan hệ giữa ta và Đại đô úy, ta nhất định sẽ giúp các ngươi được ân xá…”

Diệp Tiêu nhanh tay nhét giẻ vào miệng ông ta.

Chư vương tròn mắt nhìn ông ta bị bịt kín miệng nhưng vẫn ú ớ không ngừng, nhìn không khác gì người điên. Quan trọng hơn cả, họ sợ lời ông ta nói là thật: nếu Hồ Hồ kéo quân tới thì đúng là họa từ trên trời giáng xuống.

Ai nấy nhìn nhau, ngạc nhiên bối rối.

Diệp Tiêu bước lên khán đài, hành lễ với Bồ Châu rồi hỏi nên xử trí A Kì Ni vương thế nào.

Bồ Châu vẫn ngồi yên, vẻ mặt bình thản.

Nàng nhìn A Kỳ Ni vương đang giãy giụa vô ích, sau đó quay đầu ra hiệu cho Sa Xa vương đến gần.

Sa Xa vương không dám chống lại, dưới hàng trăm con mắt hướng vào, ông ta buộc phải bước tới. Bồ Châu nhìn chằm chằm ông ta và nói: “Người này đã quy hàng Tần vương nhưng lại cấu kết với Hồ Hồ, mưu đồ làm loạn; lúc nãy còn dám hỗn láo, cố ý chia rẽ quan hệ giữa Đô hộ phủ và các chư vương. Ta muốn xử trảm hắn ngay tại chỗ để răn đe, nhưng Tần vương vắng mặt, việc này hệ trọng, ta không thể tự tiện quyết định. Ta nghe nói ở Tây Vực, Hiền vương giữ vai trò đứng đầu chư vương, trước đây đã có lần ngài hiệu triệu chư vương, xem ra lời đồn không phải là lời vô căn cứ. Vì vậy xin hỏi ý Hiền vương: người này có nên chém hay không?”

Sa Xa vương chưa từng nghĩ rằng Tần vương phi lại giao cho ông ta một câu hỏi khó nhằn như vậy.

Nếu ông nói không nên giết, thì rõ ràng là đối lập với Tần vương phi cùng những gì nàng đại diện: Tần vương và Đô hộ phủ.

Nếu ông ta nói phải giết, thì từ nay về sau, ông ta đừng mong có thể sai khiến các bang quốc khác như trước. Suy cho cùng, dù A Kì Ni vương có ngả về phía Đông Địch, nhưng ở đây có biết bao chư quốc, trừ những nước như Vu Điền, Bảo Lặc hay Thượng Thuật ra, một khi lợi ích thay đổi, mấy ai vẫn kiên quyết không đổi phe? Giết A Kì Ni vương, thỏ chết cáo kêu, họ sẽ nghĩ sao về ông ta?

Ông ta chết trân, chẳng nói nên lời.

“Thế nào, Hiền vương cho rằng ta không nên giết hắn ư?”

Giọng nói của nữ tử ngồi đối diện lạnh đi.

Sa Xa vương nhìn xuống, đập vào mắt là rất nhiều binh sĩ của Đô hộ phủ tay cầm cung nỏ, giáo mác đang từ bốn phía áp sát lại, sống lưng toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nói: “Lời vương phi chí phải! Hắn chết là đáng!”

Bồ Châu cười khẽ, gật đầu, hạ lệnh với Diệp Tiêu xử trảm tạo chỗ, treo đầu hắn lên cột cờ để thị chúng.

Diệp Tiêu tự mình hành hình, sai binh lính ghì chặt A Kì Ni vương đang liều mạng quẫy đạp. Lưỡi đao vung xuống, đầu lìa khỏi cổ. Ngay sau đó, hắn gọi người đem thủ cấp của A Kì Ni vương treo lên cột cờ giữa trường đấu.

Máu tươi nhỏ tí tách từ không trung, từng giọt từng giọt một. Những người có mặt đều biến sắc, khán đài lặng ngắt như tờ. Ngay lúc ấy, Tần vương phi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỉm cười nói: “Nội tặc đã trừ, chư vị không cần phải bận tâm thêm nữa. Ta nhắc lại, Tần vương không sao cả, xin chư vị chớ nên lo lắng. Giờ thì hãy theo ta ngồi xuống, tiếp tục thưởng thức trận mã cầu bên dưới, kẻo phụ lòng các dũng sĩ trên sân!”

Nói xong, nàng ngồi xuống trước. Những người trên khán đài liếc nhìn nhau, dằn xuống nỗi sợ trong lòng, lần lượt ngồi lại. Có người truyền lệnh của nàng xuống sân nên chẳng bao lâu sau, trận mã cầu bị gián đoạn được tiếp tục, và kết thúc với chiến thắng thuộc về nước Bảo Lặc.

Tần vương phi mặt rạng rỡ, quay sang chúc mừng Bảo Lặc vương bên cạnh.

Bảo Lặc vương vẫn còn kinh hồn táng đảm, cố nở nụ cười gượng gạo. Đang định tỏ ra khiêm tốn, nói thêm đôi câu thì bên tai bỗng có tiếng vó ngựa lướt qua. Tiếng vó dồn dập như sấm rền, bên ngoài lũy thành, bụi vàng bốc cao cuồn cuộn, dường như có một đại đội nhân mã đang phi nhanh về hướng này từ đằng xa. 

Y sức nhớ tới lời của A Kì Ni vương, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ rằng thiết kỵ của Hồ Hồ đã tới. Y biến sắc, cơ thể chấn động, đôi chân mềm nhũn, suýt nữa thì không đứng vững được.

Người trên khán đài cũng nhận ra điểm khác lạ, vẻ mặt căng cứng. Tất cả ùn ùn kéo về mép khán đài, mở to mắt nhìn về phía làn khói bụi bốc lên cao.

Bồ Châu thong thả đứng dậy, nheo mắt nhìn về phía trước. Một lát sau, nàng thấy một vị tướng lĩnh của Đô hộ phủ phi nước đại về phía cổng thành Sương thị, cái bóng ấy ngày một rõ rệt, cuối cùng, khi đến trước trường đấu, y dừng ngựa, cao giọng hô vang: “Hồi bẩm vương phi! Tần vương đại thắng! Đã lấy được thủ cấp Hồ Hồ! Ngài lệnh thuộc hạ mang về đây trước để chúc mừng đại hội thành công tốt đẹp!”

Diệp Tiêu thúc ngựa ra nhận thủ cấp, xách lên, đi vòng một lượt quanh trường đấu để thị chúng, sau đó truyền lệnh treo thủ cấp mới này lên cột cờ.

Một lúc sau, cả hai thủ cấp đều được treo lơ lửng trên không, đung đưa theo gió.

Hàng ngàn ánh mắt trên dưới khán đài đều thấy rõ rành rành: chủ nhân của cái thủ cấp đến sau kia chính là Hồ Hồ – Đại đô úy Đông Địch, kẻ từng một thời hùng bá Tây Vực, ngạo khí ngút trời. Thế nhưng giờ đây, đôi mắt hắn ta nhắm nghiền, gương mặt bê bết máu, ngoài vẻ nhếch nhác, thảm hại, chẳng còn chút uy phong ngày cũ.

Sau cơn mừng rỡ tột độ, Bảo Lặc vương thở phào một hơi, bấy giờ y mới nhận ra đôi chân mình mềm nhũn, không đứng nổi nữa mà ngồi phịch xuống ghế.

Toàn bộ khán đài lặng đi trong chốc lát, bỗng nhiên, không rõ từ đâu vang lên tiếng hô “Tất thắng!”, rồi lan rộng như thủy triều bùng nổ, đổ rạp về phía khán đài. Dưới đài, người người đổ xô về phía trước, kính cẩn hành lễ trước mặt Tần vương phi. Trên đài, các vị quan khách cũng nối tiếp nhau bước đến trước mặt nàng, tranh nhau dâng lời tán tụng. Khắp nơi đều là tiếng ca mừng, chẳng khác nào đại yến mừng công.

Đêm lại buông.

Khi Bồ Châu thu xếp xong mọi thứ bên ngoài, trở về hậu viện của tòa lũy, trong đầu nàng vẫn thoáng hiện lên hình ảnh hai cái thủ cấp đẫm máu treo lơ lửng cùng nhau. Nàng đang đi giữa những mê đạo quanh co nhưng lại không kìm nén được nữa, dạ dày cuộn lên, bèn bám vào vách tường nôn thốc nôn tháo. Lạc Bảo đi cùng giật mình hoảng hốt, vội đỡ nàng, đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng.

Sau khi nôn hết những thứ đã ăn ở tiệc tối, rốt cuộc Bồ Châu cũng thấy dễ chịu hơn nhiều. Nàng dựa vào tường, nhận chiếc khăn tay Lạc Bảo đưa tới, chậm nhẹ môi.

Lạc Bảo lo lắng hỏi: “Vương phi, người làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại nôn ra? Có phải người khó chịu ở đâu không?”

Bồ Châu lắc đầu: “Không sao. Vừa rồi nghĩ đến hai cái đầu bị chém kia nên thấy hơi khó chịu.”

Bấy giờ Lạc Bảo mới vỡ lẽ, thở phào: “Nô tài cũng thế! Nhìn ghê quá đi! Mấy ngày nay chắc vương phi cũng kiệt sức lắm rồi. Vương phi, xin người hãy nghỉ ngơi sớm đi, giờ chỉ cần yên tâm chờ điện hạ trở về.”

Vừa rồi, vị thiên trưởng kia cũng mang theo tin tức mới nhất từ Lý Huyền Độ. Hắn nhắn rằng hắn muốn thừa thắng truy kích, lãnh quân tiếp tục tiến lên phương Bắc, tiêu diệt phủ Đại đô úy. Hắn dặn nàng chớ bận lòng, cứ yên tâm đợi hắn khải hoàn.

Bồ Châu gật đầu. Vừa định bước đi, Lạc Bảo đã nhanh nhẹn bước lên, dìu nàng: “Lâu lắm rồi nô tài mới được hầu hạ vương phi, để nô tài dìu người vào trong!”

Bồ Châu mỉm cười.

Tâm trạng căng thẳng suốt nhiều ngày, giờ phút này bỗng chốc buông lỏng, nàng quả thực cũng thấy hơi mệt mỏi, bèn để mặc cho hắn dìu mình, chậm rãi bước vào trong.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top