Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 113: Kế Hoạch Mã Cầu ở Tây Vực

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 3923 chữ
  • 2025-12-16 09:16:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

A Kì Ni là một nước nằm ở Trung Đạo, trước đây nơi này từng bị Đại đô úy Hồ Hồ chiếm làm trị sở, A Kì Ni vương vẫn luôn trung thành với Đông Địch. Vài năm gần đây, xét thấy triều Lý gần như đã rút khỏi Tây Vực, nhằm đề phòng Côn Lăng vương ngấm ngầm giở trò sau lưng, Hồ Hồ đã dời trị sở về phía Bắc.

Sau khi đặt chân đến Tây Vực, Lý Huyền Độ đã dùng thủ đoạn lôi đình để nhanh chóng giành lại quyền kiểm soát Bảo Lặc, làm chấn động cả Trung Đạo. Dưới áp lực ấy, bề ngoài A Kì Ni vương tỏ ra thần phục giống như các nước lận cận khác, nhưng trong thâm tâm vẫn hy vọng Hồ Hồ sớm khôi phục quyền cai quản nơi này. Khi nhận được mệnh lệnh ấy, ông ta lập tức sai sứ giả bí mật lên đường tới phương Bắc, báo tin cho Đại đô úy Hồ Hồ của Đông Địch.

Trị sở của Đại đô úy Đông Địch nằm gần nước Sa Xa ở Bắc Đạo, xung quanh đất đai màu mỡ, đồng cỏ phì nhiêu cùng vô số ốc đảo xanh tươi.

Hôm ấy, trong đại trướng, sau khi nghe dịch giả đọc xong thư, một người đàn ông Đông Địch khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặc áo giao lĩnh, tóc bện thành bím đã không kìm được lửa giận, nổi cơn tam bành: “Tiểu tử họ Lý kia chẳng qua nhờ vào một chút may mắn thì mới có thể đứng vững, vậy mà giờ lại dám ngang tàng đến mức này! Hắn muốn dùng cái gọi là đại hội mã cầu để sỉ nhục ta, lẽ nào ta lại ngồi im để hắn toại nguyện?”

Người đàn ông Đông Địch ấy chính là Hồ Hồ. Đám phó tướng cùng các thiên hộ trưởng vây quanh hắn ta cũng nổi giận, ai nấy đều đồng loạt tuốt đao, thề phải diệt trừ Lý Huyền Độ, đoạt lại nước Bảo Lặc để rửa sạch nỗi nhục này.

Ngay lúc cả đám thúc giục Hồ Hồ hạ lệnh triệu tập binh mã, phát động tấn công thì đệ đệ của hắn ta lại tỏ ra lo lắng, mở miệng can ngăn: “Người Hán vốn xảo trá. Lỡ chúng đang ủ mưu gì đó thì sao? Trước khi phát binh, xin Đại đô úy hãy suy xét thật kỹ!”

Thuở nhỏ, người em trai này của Hồ Hồ từng theo học cùng văn sĩ người Hán đã đầu hàng, là người cẩn trọng, vẫn luôn được Hồ Hồ tín nhiệm. Nghe y nói thế, Hồ Hồ liền phất tay, ra hiệu cho những người còn lại im lặng, trầm tư hồi lâu rồi nói: “Ta và Côn Lăng vương bất hòa, chuyện này người người đều biết. Tiểu tử họ Lý tưởng rằng ta đề phòng sau lưng, không dám đem tinh binh kéo xuống phía Nam, nên mới có gan gửi bức thư này đi, khoe khoang chiến tích, muốn chiêu dụ lòng người. Ngày nào Côn Lăng vương chưa chết thì ngày đó ta chưa thể lơ là cảnh giác. Về điểm này hắn đoán không sai. Nhưng hắn đã quá ngạo mạn. Chỉ thắng vài trận nhỏ mà dám không coi ta ra gì. Quân trong tay hắn nhìn thì đông đấy, nhưng trong đó kẻ biết đánh trận chiếm được bao nhiêu? Chỉ cần nửa số kỵ binh của ta xuất quân là thừa sức đối phó với đám ô hợp ấy!”

Lời của hắn ta được đáp lại bằng một tràng nịnh hót vang dội.

Để đề phòng bất trắc, Hồ Hồ quyết định sai người cải trang, theo chân A Kì Ni vương đến thành Sương thị, lấy danh nghĩa tham gia đại hội mã cầu, song thực chất là để giám sát đến từng nhất cử nhất động của Lý Huyền Độ.

Sắp xếp xong xuôi, hắn cười gằn, nói với thuộc hạ: “Tiểu tử họ Lý muốn mở đại hội mã cầu thì cứ để cho hắn mở. Để hắn đắc ý thêm dăm ba bữa cũng chẳng sao. Chẳng phải người Hán vẫn có câu “lấy gậy ông đập lưng ông” đó sao? Lần trước hắn đánh úp Bảo Lặc thành công, lần này, ta sẽ cho hắn nếm mùi vị ấy!”

…

Nửa tháng sau, sứ đoàn của các chư quốc nhận được lời mời lần lượt mang theo nhân mã tiến vào thành Sương thị.

Những quốc gia này bao gồm Vu Điền, Sa Xa, Bì Sơn ở phương Nam; Bảo Lặc, A Kì Ni nằm ở Trung Đạo. Mỗi đoàn đều do quốc vương, vương tử hoặc quý tộc dẫn đầu. Vì lo ngại khí thế sẽ bị các đoàn khác lấn át, nên số người trong đoàn thường lên đến hàng trăm người. Những ngày này, trên con đường dẫn vào thành Sương thị, lạc đà và ngựa nối liền nhau không dứt. Đô hộ phủ cũng bố trí một nơi tiếp khách riêng trong thành. Mọi việc diễn ra suôn sẻ và trật tự.

Hôm ấy chính là ngày khai mạc. Trước quảng trường rộng lớn mới được tu sửa lại, chỉ trong vòng hai tuần, một khán đài cao ngất đã được dựng lên. Khán đài này là khu vực dành riêng cho trưởng phái đoàn của các chư quốc, cắm đầy cờ hiệu của các nước. Ở giữa, lá đại kỳ biểu trưng cho Đô hộ phủ triều Lý vút cao ngạo nghễ, tung bay trong gió, bóng cờ có thể nhìn thấy từ cách xa hàng dặm.

Buổi sáng, mới quá giờ Tỵ một khắc (~9h15), chỗ ngồi dành cho các quốc vương, vương tử và quý tộc đến từ các phiên quốc ở trên khán đài đã dần được lấp đầy. Dưới khán đài, binh sĩ của Đô hộ phủ xếp hàng chỉnh tề, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Ai nấy đều đội mũ giáp, tay cầm giáo mác, hàng loạt chiến kỳ che khuất bầu trời, tạo nên một bầu không khí trang trọng, uy nghiêm.

Đúng giờ Tỵ, tiếng trống trận hùng hồn nổi lên. Chủ nhà là Tần vương Lý Huyền Độ, cưỡi ngựa tiến vào trường đấu, theo sau là đội thị vệ hùng hậu.

Binh lính nhất loạt quỳ một chân xuống, giơ tay cầm khiên lên rồi nện mạnh xuống đất, tạo nên nhịp điệu rền vang, dội khắp bốn phương, nghênh đón sự xuất hiện của hắn. Âm thanh uy vũ hùng tráng, lọt vào tai khiến người nghe phải chấn động.

Đại biểu đến từ các nước đang ngồi trên khán đài đều đồng loạt đứng dậy.

Lý Huyền Độ mặc một bộ giáp mới tinh, từng mảnh khóa bạc dưới ánh dương lập lòe chói mắt, tôn lên khí chất uy nghiêm, tựa như thần tiên hạ thế.

Hắn sải bước lên khán đài, đứng thẳng, nụ cười hiện rõ trên môi. Lý Huyền Độ phất tay, hiệu cho các quốc vương, vương tử và quý tộc phía sau ngồi xuống. Ngay sau đó, hắn giơ cao hai tay, tiếng khiên giáp vẫn còn vang vọng bên dưới bỗng im bặt, rồi lệnh cho binh sĩ lui về chỗ. Đợi cho toàn khán đài lặng xuống, hắn tuyên bố đại hội chính thức bắt đầu.

Trương Tróc cưỡi trên lưng một con chiến mã cao lớn, nheo mắt và trao đổi ám hiệu với Úy Trì Thắng Đức ở phía đối diện. Dưới ánh nắng gay gắt, tiếng trống trận lại bất ngờ vang rền bên tai. Hắn thúc ngựa lao vút lên dẫn đầu, kéo theo gần ngàn kỵ binh phía sau, rầm rập xông thẳng vào trường đấu.

Đối diện với hắn, Trương Thạch Sơn cũng dẫn theo binh mã, lao đến từ hướng ngược lại. Hai cánh quân như sóng nước ầm ầm cuộn đến, giao thoa dưới khán đài, rồi lại lướt qua nhau, tiếp tục dàn hàng vòng quanh trường đấu. Lúc này, từng toán kỵ binh đồng loạt hô vang, tiếng hô sấm động, hòa cùng nhịp vó ngựa dồn dập. Giữa thanh thế long trời lở đất ấy, toán cung thủ đã mai phục sẵn ngoài trường đấu cũng bất ngờ kéo cung. Chỉ trong chớp mắt, hàng vạn mũi tên đồng loạt phóng ra, tạo thành một cơn mưa tên dày đặc, bầu trời lập tức đen kịt, mũi tên vút qua không trung, cắm phập vào dãy hoang mạc phía sau lũy thành.

Quang cảnh hùng vĩ và khí thế nghịch thiên ấy không chỉ khiến lòng người người sôi sục mà còn khiến những ai yếu bóng vía phải rùng mình khiếp sợ. Trên khán đài, không ít quân chủ tiểu quốc mặt mày biến sắc, đứng ngồi không yên.

Nhưng sau màn trình diễn kỵ binh và mưa tên vừa rồi, phần mở màn vẫn chưa kết thúc. Các binh sĩ tiếp tục dâng lên quan khách trên khán đài một màn diễn luyện kỵ thuật cũng như võ thuật cận chiến với quy mô ngàn người tham gia. Sau màn phô diễn sức mạnh toàn diện này, trận đấu đầu tiên trong ngày mới được bắt đầu.

Trận đấu được quyết định bằng hình thức bốc thăm, và thật trùng hợp, trận đầu tiên là trận giữa Vu Điền và Sa Xa. Hai nước lớn ở vùng Nam Đạo này vốn là oan gia, trước kia từng nhiều lần gây chiến với nhau, giờ tuy đều đã quy phục dưới trướng Lý Huyền Độ, nhưng trong trường hợp này, nào ai chịu tỏ ra kém thế? Cả hai đều phái đội hình xuất sắc nhất ra trận; Vu Điền vương tử Úy Trì Thắng Đức còn đích thân làm đội trưởng.

Cuộc đấu diễn ra vô cùng quyết liệt. Lý Huyền Độ đã an tọa trên khán đài, vừa xem trận đấu vừa trò chuyện cười đùa với lão vương Vu Điền và Bảo Lặc vương ngồi hai bên. 

Hiển nhiên, hắn cực kỳ hài lòng với khung cảnh long trọng ngày hôm nay.

Kết thúc trận đấu, Vu Điền bị Sa Xa đánh bại. Tuy nhiên, vương tử Vu Điền là Úy Trì Thắng Đức lại rất hào sảng, thua thì nhận thua, không lấy làm giận trước vẻ đắc ý của người Sa Xa. Bởi vẫn còn hứng thú chưa dứt, hắn đã đề nghị Lý Huyền Độ xuống đấu một trận với mình, để được chỉ dẫn đôi điều về kỹ thuật đánh cầu.

Lý Huyền Độ vui vẻ nhận lời, lập tức cởi bỏ chiến bào, đích thân xuống sân, dẫn theo một đội nhân mã dàn trận đánh cầu cưỡi ngựa cùng các kỵ thủ nước Vu Điền, xem như một trận giao hữu. Tài nghệ xuất chúng của hắn khiến toàn trường dậy tiếng hoan hô. Mỗi lần ghi điểm, hắn lại thúc ngựa lướt quanh trường đấu, đón nhận sự tán dương nhiệt liệt, thực sự chiếm trọn mọi ánh nhìn.

Sang ngày hôm sau, các trận đấu tiếp tục diễn ra, Tần vương điện hạ vẫn là nhân vật được gây được chú ý nhất.

Phong thái nổi bật của hắn kéo dài đến tận ngày thứ ba.

Hôm ấy, đại hội bước vào giai đoạn mới. Sau hai ngày tranh tài, từ mười mấy đội bóng ban đầu, chỉ còn lại sáu đội mạnh nhất.

Theo sắp xếp từ trước, hôm nay tạm dừng thi đấu mà chỉ tổ chức đấu giao hữu. Hai đội tham gia trận này được chọn ra như sau: một bên gồm những kỵ thủ xuất sắc nhất của các đội thua trong hai ngày trước, hợp thành một đội dưới sự dẫn dắt trực tiếp của Tần vương. Đội còn lại gồm các thành viên của sáu đội chiến thắng, ghép lại thành nhóm đối đầu.

Ngoài mục đích giải trí, cách sắp xếp này còn là cơ hội để các kỵ thủ bị loại sớm, bao gồm Úy Trì Thắng Đức, có dịp gỡ gạc thể diện. Hơn nữa, hôm nay không chỉ Tần vương chính thức ra sân, đích thân dẫn đội, mà ngay cả Tần vương phi cũng phá lệ, xuất hiện công khai, ủng hộ Tần vương. Lúc Tần vương xuống sân, nàng ngồi trên khán đài, dung nhan kiều diễm, phong thái cao quý, khiến biết bao ánh mắt hướng nhìn, bầu không khí trên trường đấu lại càng sôi động hơn bao giờ hết.

Đúng như dự đoán, ngay trong hiệp đấu mở màn, kỹ năng tuyệt đỉnh của Tần vương đã không làm người xem thất vọng, tiếng reo hò càng lúc càng lớn. Thế nhưng, không ai ngờ rằng giữa cuộc vui lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Khi Tần vương đang tranh cướp quả cầu thì con ngựa mà hắn đang cưỡi đã va chạm mạnh vào một con ngựa lao thẳng tới từ phía đối diện…

Trong các trận đấu mã cầu kịch tính, cảnh tượng như thế vốn không hiếm gặp. Vấn đề là dường như con tuấn mã của hắn bị thương phần mắt, nó phát điên, hí vang rồi vấp ngã, lăn lộn trên mặt đất.

Đây là tình huống cực kỳ nguy hiểm. Ngựa đang phi nước đại một khi ngã quỵ, nếu lôi cả kỵ sĩ xuống rồi đè lên, người bị đè cho dù thoát chết cũng khó tránh khỏi trọng thương.

May thay, Tần vương cưỡi ngựa điêu luyện, ngay khi ngựa sắp đè lên, hắn kịp thời thoát khỏi yên cương, lăn mình sang, kịp thời tránh được kiếp nạn. Nhưng họa vô đơn chí, vừa lăn xuống đất chưa kịp gượng dậy, thì một con ngựa vàng đốm trắng từ phía sau lao vút tới.

Người cưỡi con ngựa ấy chính là vương tử nước A Kỳ Ni, hôm nay được xếp vào đội thắng. Sau khi trận đấu khai cuộc, vì muốn gây ấn tượng với Tần vương xinh đẹp như thiên tiên, y đã dốc toàn lực, khổ nỗi y liên tục bị đối phương chèn ép. Vừa rồi khó khăn lắm y mới thoát được vòng vây, liều mạng thúc ngựa đuổi theo. Khi thấy Lý Huyền Độ ngã sóng soài trên mặt đất, y định ghìm cương nhưng đã muộn, con ngựa mất kiểm soát, một vó giẫm mạnh xuống, trúng ngay lồng ngực Tần vương, không lệch một phân.

Vẻ đau đớn hiện rõ trên gương mặt Lý Huyền Độ, cả người hắn co quắp, nằm bẹp dưới sân, không sao gượng dậy được nữa.

Trường đấu chết lặng vì trước cảnh tượng đột ngột ấy, ngay sau đó liền ồn ào náo động.

Những người ở gần hắn nhảy vội xuống ngựa, nhào tới xem thương thế. Dưới khán đài, Diệp Tiêu, Trương Tróc và những người khác cũng hấp tấp gọi quân y ùa vào trong sân.

Úy Trì Thắng Đức lao nhanh mấy bước, túm cổ áo vương tử A Kì Ni lôi xuống khỏi lưng ngựa, giận dữ quát mắng.

Vương tử hoảng hốt thanh minh, nói y tuyệt đối không cố ý, vừa rồi ngựa nhiều hỗn loạn, tầm nhìn bị che khuất, y không hề thấy Tần vương ngã dưới đất, nên mới không kịp ghìm cương, dẫn đến tai nạn lần này.

Úy Trì Thắng Đức nào chịu nghe lời giải thích của y, nghiến răng nghiến lợi, một tay túm chặt vạt áo, tay kia siết thành nắm đấm, giơ cao cánh tay, toan nện xuống.

Vương tử A Kỳ N sợ hãi, nào dám phản kháng, biết mình xui xẻo, y nhắm chặt mắt, lúc nghiến răng chờ cú đấm giáng tới thì chợt nghe một tiếng quát vang lên: “Dừng tay!”

Y mở mắt ra, thấy Tần vương đã được dìu dậy. Ban đầu hắn hơi khom người, vai run lên, một mình khó đứng vững. Chốc lát sau, hắn ra hiệu cho mọi người buông tay, rồi tự mình nâng cánh tay, đè lên chỗ xương ngực vừa bị vó ngựa giẫm qua, chau mày như đang gắng chịu đau. Đợi cơn đau lắng xuống, hắn mới từ từ đứng thẳng người, lệnh cho Úy Trì Thắng Đức thả vương tử A Kỳ Ni ra, nói: “Y là khách, huống chi y không cố ý, chớ nên làm khó y nữa! Sân mã cầu thiên biến vạn hóa, nếu mỗi lần có sự cố lại quay sang trách móc người khác thì còn ai dám tiếp tục thi đấu?”

Tần vương đã lên tiếng, Úy Trì Thắng Đức đành nén giận, buông cổ áo vương tử A Kì Ni ra.

Vương tử A Kỳ Ni còn chưa hoàn hồn, đứng sững giữa sân, thì lại thấy Tần vương phi từ trên khán đài vội vàng chạy xuống, vừa đỡ Tần vương vừa dìu hắn chậm rãi ra ngoài. Quân y theo sát phía sau, bóng dáng hai người dần khuất hẳn khỏi tầm mắt đám đông.

Trận đấu mới đi được nửa chừng, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện thế này, so với kết quả trận cầu, đương nhiên ai cũng quan tâm tới thương thế của Tần vương hơn.

Bị vó ngựa phi nước đại giẫm trúng, lại ngay giữa lồng ngực, nhẹ thì gãy xương sườn, nặng thì dẫn đến tổn thương tạng phủ, khi ấy hậu quả khôn lường.

Đám đông tụ tập tại chỗ, nhỏ giọng bàn tán về thương thế của Tần vương, tiếng rầm rì nổi lên không dứt. Chừng một tuần trà sau, dưới khán đài bỗng xôn xao, người người ngước mắt nhìn lên, liền thấy Tần vương phi đã trở lại, song y phục khác hẳn ban nãy: nàng mặc một bộ võ phục gọn gàng, có mấy binh sĩ hộ tống, đi thẳng lên khán đài.

Nàng giơ cao đôi tay, ra hiệu cho toàn trường yên lặng.

Vô số cặp mắt nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi đang đứng trên khán đài.

Bồ Châu hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi cất giọng vang vang: “Tần vương điện hạ lấy làm áy náy vì đã khiến chư vị phải chờ lâu. Ngài nhờ ta ra mặt, nói rõ với chư vị rằng thương thế của ngài không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn.”

Nàng dứt lời, lại dùng ngôn ngữ thông dụng của các nước Tây Vực nhắc lại lần nữa. Giọng nói của nàng trong trẻo, dõng dạc, đi thẳng vào lòng người.

Bên dưới lại vang lên tiếng xì xào bàn luận.

Lúc này, một binh sĩ chạy vội tới, hai tay nâng cao, trên tay là một cây gậy mã cầu.

Những người tinh mắt ở gần đó nhận ra ngay, đấy chính là cây gậy mà Tần vương điện hạ vừa dùng lúc nãy.

Ánh mắt nàng lướt qua đám đông, đợi tiếng bàn tán lắng xuống, nàng mới mở lời: “Tần vương điện hạ còn có một câu muốn nhắn gửi. Tuy ngài phải rời sân, nhưng không thể để mọi người mất hứng. Không chỉ những trận đấu tiếp theo vẫn sẽ diễn ra bình thường, mà ngay cả trận còn đang dang dở vừa rồi cũng tuyệt đối không thể bỏ lỡ! Ngài tạm thời không thể lên sân, vậy thì để ta thay ngài, cùng chư vị dũng sĩ hoàn thành trận cầu hôm nay!”

Dứt lời, nàng nắm chắc cây gậy trong tay, nở nụ cười, nhanh nhẹn xuống khỏi khán đài, tung mình lên lưng con hồng mã do Lạc Bảo dắt đến, giục ngựa xông thẳng vào trong sân.

Sau một thoáng im lặng, toàn khán đài như vỡ òa trong tiếng hò reo sôi nổi. Ngay cả những người ban nãy còn đứng sững ở đường biên, giờ phút này cũng như được tiếp thêm sinh khí, tranh nhau tiến lên trước ngựa nàng, cúi người hành lễ.

Nàng hơi gật đầu, ra hiệu cho trọng tài phát cầu, rồi lập tức giục ngựa lao thẳng về phía trước.

Vì sự xuất hiện bất ngờ của Tần vương phi nên không còn nghi ngờ gì nữa, trận cầu này đã trở thành trận cầu hấp dẫn nhất kể từ ngày khai hội đến nay.

Ánh mắt của khán giả đều bị hút chặt vào đó. Tiếng cổ vũ từ trường đấu như từng đợt sóng cuộn lên, ngay cả vách đá phía sau tòa lũy cũng có thể nghe rõ mồn một.

Nhờ chính làn sóng ầm ĩ ấy làm lá chắn, Lý Huyền Độ đã viện cớ dưỡng thương, tiến vào trung tâm tòa lũy, đặt chân tới nơi này.

Trong nửa tháng vừa qua, quân đội của hắn đã bí mật chia nhau thành từng tốp, lẻn ra ngoài vào ban đêm, giờ đây đã tập kết, sẵn sàng chờ lệnh.

Hàn Vinh Xương, Trương Tróc và những người khác đã chờ sẵn dưới vách núi. Ngay lúc này, hắn cũng sắp men theo dây thừng để xuống núi, rời đi trong lúc ai nấy đều cho rằng hắn đang chữa trị vết thương.

Tất nhiên, việc hắn ngã ngựa hôm nay, thậm chí bị vó ngựa giẫm lên ngực, đều do hắn tự mình bày ra.

Tên vương tử nước A Kì Ni kia tưởng rằng mình đã vô tình đả thương Lý Huyền Độ. Tin này ắt sẽ nhanh chóng truyền đến tai Hồ Hồ, từ đó xóa tan mối nghi ngờ trong lòng hắn ta.

Trên thực tế, kể từ thất bại của nước Vu Điền trong ngày đầu khai hội, mọi việc sau đó đều nằm trong sự sắp đặt của Lý Huyền Độ. Mục đích của hắn chính là khoảnh khắc này.

Hôm nay, hắn và Úy Trì Thắng Đức cùng một đội. Úy Trì dẫn người, liên tục thúc ngựa kèm kỹ vương tử A Kì Ni, chờ đến khi Lý Huyền Độ ngã ngựa, y cố tình để lộ một sơ hở, giúp vương tử thoát ra. Lý Huyền Độ đã tính chuẩn hướng ngựa lao tới, lăn người về phía đó để lãnh trọn cú giẫm.

Tất nhiên, đây là hành động cực kỳ mạo hiểm. Bởi vậy, hắn đã mặc sẵn áo giáp mềm, đồng thời, ngay khoảnh khắc móng ngựa giáng xuống ngực, hắn đã khéo léo nghiêng người sang góc mà người ngoài khó nhận ra được, hóa giải phần lớn sức nặng rơi xuống, nhờ vậy, hắn mới không hề bị thương.

Giờ đây, hắn đã thành công che mắt thiên hạ, cắt đứt mọi sự giám sát.

Tin tức sẽ lan truyền rất nhanh: hắn trọng thương, thậm chí hôn mê bất tỉnh. Còn nàng sẽ thay hắn, tiếp tục chủ trì những ngày hội tiếp theo.

Hắn không hoài nghi, khi hắn vắng mặt, nàng sẽ tỏa sáng rực rỡ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Còn hắn sẽ dẫn theo kỵ binh tiến thẳng lên phía Bắc, hóa thân thành một lưỡi đao sắc lạnh, để giáng một đòn chí mạng thấu tim địch.

Giờ hắn phải đi rồi.

Hắn ngoái đầu lại, nhìn về hướng biển người đang rộn ràng reo hò, rồi xoay người, nắm chặt dây thừng trượt xuống. Thoắt cái, bóng người đã biến mất dưới vách đá.

Chính lúc ấy, khi hàng ngàn người đến từ các quốc gia Tây Vực đang say mê trước vẻ đẹp và phong thái tuyệt mỹ của Tần vương phi, tranh nhau cổ vũ cho nàng, thì ở một góc vắng gần đó, có một người đàn ông mũi cao mắt sâu, ăn mặc như người Tây Vực bình thường, nhìn không có gì nổi bật. Cũng giống như bao người khác, gã chỉ lặng lẽ dõi theo bóng dáng yêu kiều trên sân.

Nàng đã trở thành tâm điểm.

Thân phận cao quý, dung nhan khuynh thành, lại biết nói tiếng Tây Vực lưu loát, cưỡi ngựa tung hoành trên sân đấu, cả người rạng rỡ chói ngời. Mỗi cử chỉ, mỗi dáng điệu đều toát lên sự quyến rũ mê người.

Không một người đàn ông nào có thể chống lại sức hấp dẫn này.

Tất nhiên, đây không phải là ngày đầu tiên gã nhìn thấy nàng, nhưng vào lúc này, nhìn nàng thế này, vẻ kinh ngạc vẫn hiện lên trong ánh mắt gã.

Nhưng sau khoảnh khắc kinh ngạc đó, gã lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Gã chưa rõ điều này xuất phát từ đâu.

Chỉ là một thứ trực giác mà thôi.

Và gã, vẫn luôn tin vào trực giác của mình.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top