Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 112: Dụ Hổ Xuất Sơn

Bồ Châu (Dịch)

  • 7 lượt xem
  • 3664 chữ
  • 2025-12-16 08:19:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Kể từ khi Đô hộ phủ được thành lập, Tần vương Lý Huyền Độ liên tục di chuyển Đông Tây. Những việc cần sắp xếp trong phủ, như hậu cần, nhân sự và đủ chuyện vụn vặt khác, đều do Diệp Tiêu đảm trách. Hắn biết Tần vương không cấm vương phi ra vào sảnh nghị sự, bởi vậy mỗi khi Tần vương vắng mặt, nếu gặp phải những việc khó quyết hoặc những công văn rắc rối mà một mình hắn không thể xử lý, hắn đều đến nhờ vương phi giúp đỡ một tay.

Dẫu vậy, công việc vẫn bộn bề vô cùng, nhất là từ khi dời tới thành Sương thị, các tiểu quốc đổ xô nhau đến xin phụ thuộc, chuyện lặt vặt mỗi ngày càng thêm chất chồng. Vài hôm trước lúc tới Yến thành, hắn càng bận đến tối tăm mặt mũi. Chiều hôm ấy, nghe tin Tần vương đã hồi thành, hắn mới thở phào một hơi, định đến gặp để bẩm báo vài việc, thì lại hay rằng Tần vương đã đi thẳng sang sân mã cầu. Hắn nghĩ bụng, dù sao việc cũng không quá cấp bách, cần xin chỉ thị ngay, không cần đến quấy rầy vào lúc này, bèn thôi.

Hắn về chỗ ở, vừa bước vào phòng, hắn đã thấy người vợ yêu quý của mình, Nhược Nguyệt, đang ngồi thêu thùa dưới ánh đèn. Nàng chuyên tâm đến nỗi không hề nhận ra hắn đang bước vào. Mãi tới khi hắn tới gần nàng mới ngẩng đầu lên, thấy trượng phu đã về liền lập tức đứng dậy đón chào.

Từ sau khi gả cho hắn, Nhược Nguyệt vẫn luôn cố gắng học thêm nhiều chữ Hán và tiếng Hán. Diệp Tiêu biết gần đây nàng còn bận rộn may áo và giày cho mình. Hai ngày trước, thị nữ hầu cận của nàng cũng nói dạo này tâm trạng nàng không mấy tốt, ban ngày thường thấy buồn ngủ. Nhớ lại những ngày qua vì quá bận mà có phần bỏ bê nàng, Diệp Tiêu bỗng thấy áy náy. Hắn lấy đồ thêu ra khỏi tay nàng, dặn nàng đừng nên lao lực.

Hắn luôn đi sớm về muộn, hiếm khi trở về sớm như hôm nay. Nhược Nguyệt hỏi thăm mấy câu, biết Tần vương đã về, nàng vui mừng vì nghĩ rằng trượng phu của nàng sẽ đỡ vất vả hơn. Nàng tạm gác việc thêu thùa lại, cùng hắn dùng cơm. Ăn xong, hai vợ chồng dọn dẹp rồi đóng cửa nghỉ ngơi sớm.

Đêm đã khuya, Diệp Tiêu vừa mới nhắm mắt thì đột nhiên bị đánh thức bởi người đưa tin, báo rằng Tần vương triệu kiến hắn để bàn việc, hiện ngài đã chờ sẵn trong sảnh nghị sự.

Hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì, bảo thê tử ngủ tiếp, rồi vội vã thay y phục, rảo bước tới sảnh nghị sự. Đẩy cửa bước vào, hắn thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng. Ngoài Lạc Bảo đang đứng hầu một bên, trong phòng chỉ có mỗi Tần vương.

Tần vương đưa lưng về phía cửa, đứng trước bức tường treo bản đồ núi sông Tây Vực, dường như đang nhìn vào bản đồ.

Sau khi khống chế được dải Trung Đạo Tây Vực với nước Bảo Lặc đứng đầu, kẻ địch lớn nhất của Đô hộ phủ chính là phủ Đại đô úy Đông Địch. Đây cũng là lần đối đầu trực diện đầu tiên giữa triều Lý và Đông Địch sau rất nhiều năm đình chiến, bảo rằng chiến sự chỉ chực bùng nổ chỉ trong phút chốc tuyệt đối không phải lời nói suông.

Diệp Tiêu đoán việc Tần vương triệu gấp mình đến lúc nửa đêm ắt có liên quan đến chuyện này. Thấy ngài vẫn đang trầm tư, hắn không dám lên tiếng, bèn kiên nhẫn đứng chờ. Chỉ một lúc sau, Trương Tróc và Hàn Vinh Xương cũng chạy tới, trông như vừa mới bị gọi dậy từ trên giường, mắt vẫn còn lờ đờ ngái ngủ. Khi thấy Diệp Tiêu đã có mặt, Tần vương vẫn chăm chú nhìn bản đồ, Trương Tróc ngáp một cái rồi hỏi hắn đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì khẩn cấp vậy.

Diệp Tiêu lắc đầu nói mình cũng không biết. Bỗng nhiên, hắn thấy Tần vương đột nhiên quay lại, nói với Hàn Vinh Xương: “Hàn hầu, lúc trở về từ Yến thành, chẳng phải huynh đã từng hỏi, chúng ta nên đối phó Hồ Hồ thế nào sao?”

Hàn Vinh Xương hơi ngẩn ra, gật gật đầu, như đã hiểu ý, liền hỏi: “Chẳng lẽ điện hạ đã có đối sách rồi ư?”

Địch mạnh ta yếu, dù không sợ nhưng cũng không thể chủ quan. Trương Tróc tỉnh táo trở lại, cơn buồn ngủ cũng theo đó bay biến, vểnh tai lắng nghe.

Ánh mắt Tần vương quét qua từng người một, rồi nói từng chữ một: “Quả thực ta đã nghĩ ra một kế.”

Hóa ra, kế hoạch của Lý Huyền Độ là triệu tập các quốc gia Tây Vực đến thành Sương thị để tổ chức một giải đấu mã cầu.

Trương Tróc nghe xong, hơi thất vọng, không nhịn được nói: “Thứ cho thuộc hạ nếu mạo phạm, theo thiển kiến của thuộc hạ, kế này chỉ có thể hù dọa một số nước ở Bắc Đạo. Những nước ở Nam Đạo, Trung Đạo bề ngoài theo Đô hộ phủ nhưng lại lá mặt lá trái. Còn với Hồ Hồ, e là chẳng mấy tác dụng.”

Dù bị phản bác nhưng Lý Huyền Độ cũng chẳng có vẻ gì là phật ý, chỉ mỉm cười, hỏi lại bọn họ: “Nếu các ngươi là Hồ Hồ, nếu nghe được tin này, các ngươi sẽ phản ứng thế nào?”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Tiêu đã đi theo Lý Huyền Độ nhiều năm, nghe xong liền đoán được phần nào ý đồ của hắn.

Tim hắn đập mạnh vì phấn khích, nhưng vì bản tính điềm tĩnh nên hắn không vội nói ra.

Hàn Vinh Xương suy nghĩ một lát, mắt sáng lên, dò hỏi: “Điện hạ, chẳng lẽ muốn lấy chuyện này làm mồi nhử?”

Lý Huyền Độ gật đầu: “Không sai. Đây chính là mồi nhử, mục đích thực sự là dụ Hồ Hồ mắc câu. Sau khi để mất Bảo Lặc, hắn đang chịu không ít áp lực, thể nào cũng sốt ruột muốn chiếm lại bằng được; giờ có cơ hội tốt thế này, hắn sẽ không để vuột mất. Lực lượng của hắn vốn đã mạnh hơn ta, ta đoán đến tám chín phần hắn sẽ bắt chước cách mà ta đã dùng để tấn công Bảo Lặc, lợi dụng thời điểm thành Sương thị tổ chức đại hội mã cầu để tiến hành mai phục. Đợi hắn đến, ta sẽ bày trận phục kích, bắt hắn vào tròng, tập kích bất ngờ, đánh cho hắn trở tay không kịp, cố gắng tiêu diệt quân tinh nhuệ của hắn. Nếu tinh binh của hắn bị tiêu hao, chỉ còn lại một Côn Lăng vương thì sẽ không còn đáng lo nữa!”

Nghe hắn giải thích, không chỉ Hàn Vinh Xương liên tục gật đầu, mà Trương Tróc cũng hiểu ra, vui mừng nói: “Điện hạ anh minh! Nghĩ được kế hay như thế! Tổ chức đại hội mã cầu thật rộn ràng, thuộc hạ không tin Hồ Hồ lại không mắc câu!”

Lý Huyền Độ gật đầu: “Đây là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của chúng ta. Ta phải khiến Hồ Hồ mắc bẫy, để hắn tin rằng ta say mê chiến thắng, muốn mở rộng ảnh hưởng của Đô hộ phủ. Vì vậy, giải đấu lần này phải được tổ chức thật hoành tráng, phải tuyên truyền rộng rãi, khiến các nước Tây Vực cũng tin rằng Đô hộ phủ muốn lợi dụng cơ hội này để quảng bá chiến tích, thu phục lòng người và thị uy Hồ Hồ.”

Diệp Tiêu cũng không kìm nổi, tán thưởng: “Diệu kế của điện hạ thực khiến thuộc hạ khâm phục!”

Lúc thốt ra những lời ấy, hắn thực lòng tâm phục khẩu phục.

Lý Huyền Độ chợt nhớ đến Bồ Châu, trong lòng dâng lên một niềm tự hào mơ hồ, hắn phẩy tay, dùng giọng điệu bình thản nói: “Thật ra kế này vốn không phải của ta. Chính vương phi đã gợi ý rằng nên tổ chức đại hội mã cầu trước, từ đó ta mới nảy ra cách vận dụng.”

Mọi người đều sửng sốt, không ngờ Tần vương lại đột nhiên nói như vậy, thoáng chốc không biết nên tiếp tục tán dương sự anh minh thần võ của Tần vương, hay khen ngợi sự thông minh tài trí của vương phi. Nếu ca ngợi vương phi, e rằng sẽ làm mất thể diện Tần vương. Vì thế họ chỉ liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ không lên tiếng.

Lý Huyền Độ không nhận được phản ứng như mong đợi, hơi bất mãn. Sắc mặt hắn trầm xuống, nói tiếp: “Đêm nay nếu không nhờ vương phi nhắc nhở, ta cũng chẳng nghĩ ra được kế này. Nếu kế này thành công, nàng sẽ là người có công lớn nhất.”

Lúc này, mọi người mới hiểu rõ ý Tần vương, chắc chắn ngài đang chờ họ khen ngợi vương phi. Thế nên, họ lập tức thuận theo ý ngài, đồng thanh tán dương trí tuệ và sự thông thái của vương phi. Trương Tróc còn hùa theo: “Điện hạ này, chẳng phải Đô hộ phủ vẫn đang khuyết một vị Trưởng sử sao? Vương phi xuất thân danh môn, am hiểu Tây Vực, có thể dốc mưu hiến kế cho điện hạ, giấy bút văn thư lại càng chẳng phải vấn đề. Người còn biết đánh mã cầu nữa. Đúng rồi! Thuộc hạ nghe nói người còn thông thạo cả ngôn ngữ Tây Vực. Thuộc hạ cho rằng, chức Trưởng sử này không ai xứng đáng hơn vương phi cả!”

Đề nghị của Trương Tróc vừa khớp với mong muốn của Diệp Tiêu.

Những ngày gần đây hắn bận đến đầu óc quay cuồng là bởi Đô hộ phủ thiếu đi một Trưởng sử. Hễ Tần vương không có mặt, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài đều đổ dồn lên hắn, hắn bận đến mức không thở nổi.

Nếu vương phi có thể đảm nhiệm chức Trưởng sử, từ nay về sau, dù Tần vương không ở Đô hộ phủ, hắn cũng chỉ cần tập trung phòng thủ bên ngoài là được, không đến nỗi như bây giờ việc gì cũng phải ôm đồm. Huống chi, có nhiều việc, thú thực mà nói, chưa chắc hắn đã xử lý tốt hơn vương phi.

Hiếm lắm mới thấy Trương Tróc đưa ra một ý tưởng hay.

Diệp Tiêu liền phụ họa: “Những lúc điện hạ không ở đây, thực ra thuộc hạ đã nhờ vương phi giúp rất nhiều việc. Tuy vương phi là nữ tử, nhưng theo thiển ý của thuộc hạ, quả thực chẳng còn ai thích hợp với chức Trưởng sử của Đô hộ phủ hơn người nữa!”

Hàn Vinh Xương thấy cả hai đều khen ngợi tiểu thục nữ họ Bồ trước mặt Tần vương thì cũng đâu chịu thua kém. Huống hồ ông vốn rất có thiện cảm với nàng, thế nên càng hết sức tán đồng, không tiếc lời ủng hộ.

Ban đầu Lý Huyền Độ nhắc đến Bồ Châu chỉ vì cảm giác “minh châu giấu kín, áo gấm dạo đêm”, không nhịn được muốn khoe khoang trước mặt thuộc hạ, không ngờ lại có nhiều người đề xuất như vậy.

Nếu đồng ý, sau này nàng ắt sẽ phải thường xuyên lộ diện, hắn không muốn cho lắm.

Suy đi nghĩ lại, nếu nàng làm Trưởng sử, về sau không chỉ ban đêm mà ban ngày hắn cũng có thể đường đường chính chính giữ nàng kề cận bên mình. Hắn tưởng tượng rằng sau này, khi hắn và cấp dưới có những cuộc họp dài lê thê nhưng tẻ nhạt, ví như về việc khai khẩn đất hoang, nếu có nàng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nhận được ánh mắt chứa chan tình ý từ nàng, bỗng nhiên, hắn cảm thấy vô cùng cám dỗ.

Lý Huyền Độ lưỡng lự một lúc, rồi chợt nghĩ đến tham vọng mãnh liệt của nàng.

Một người phụ nữ mộng làm Hoàng hậu, ắt sẽ không cam lòng ở hậu trạch mãi.

Thà để nàng nắm chức Trưởng sử. Nếu nàng biết được, hẳn sẽ vui mừng, thậm chí còn cảm kích hắn cũng nên.

Nghĩ tới đó, hắn đột nhiên cảm thấy nôn nóng, chỉ muốn sớm được nhìn thấy phản ứng của nàng.

“Điện hạ?”

Lý Huyền Độ còn đang xuất thần, bỗng nghe bên tai có ai đó gọi.

Hắn hoàn hồn, thấy những người còn lại đều đang dồn sự chú ý vào mình, liền tỉnh ngộ, không do dự nữa, gật đầu nói: “Cũng được.”

Vừa rồi hắn còn chưa ngủ, triệu tập mọi người tới ngay trong đêm, mục đích là để thống nhất mọi chi tiết trong kế hoạch càng sớm càng tốt, đảm bảo kế hoạch được thực hiện trước khi Hồ Hồ có động tĩnh.

Một khi đã quyết, đương nhiên cũng cần gọi nàng đến để cùng nghị bàn.

Ban đầu, Lý Huyền Độ định phái Lạc Bảo đi xem nàng đã ngủ chưa, nếu vẫn còn thức thì mời đến đây. Song lời chưa kịp thốt ra, hắn lại đổi ý.

Hắn lệnh những người đang có mặt tiếp tục thảo luận kế hoạch, còn mình thì vội vàng trở về hậu viện.

Trong phòng vẫn còn sáng đèn, hắn đẩy cửa bước vào, đi vào phòng trong. Qua một lớp màn, hắn thấy nàng nằm trên giường, đưa lưng ra ngoài, trông như đã ngủ.

Hắn định đánh thức nàng dậy, nhưng chợt nghĩ đêm đã khuya rồi, có lẽ nàng đã quá mệt rồi. Sau một thoáng chần chừ, hắn dừng lại.

Thật ra, Bồ Châu vẫn chưa ngủ.

Cả đêm ân ái, dù ở bên ngoài, hắn cũng không buông tha nàng; đến lúc nàng mệt rã rời, chỉ mong được nằm trong lòng hắn ngủ, thì hắn bỏ mặc nàng một cách đầy khó hiểu, vội vã ra ngoài một mình.

Nhưng nàng không giận vì chuyện này.

Nàng đoán nhất định hắn có việc quan trọng cần làm chứ không phải cố ý. Hơn nữa, cho dù bây giờ quan hệ giữa hai người có gắn bó thế nào, đối với Lý Huyền Độ, nàng vẫn không dám đòi hỏi quá nhiều.

Nhưng nói thì nói vậy, trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng, làm sao có thể ngủ yên? Ban nãy nàng nằm một mình, nghĩ ngợi lung tung, thấy hắn về liền gắng giả vờ ngủ, khi cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình, nàng nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Nàng chờ một lát, phát hiện hình như hắn lại sắp đi, giờ đang rón rén rút chân ra ngoài, thế là cuống lên, không làm bộ nữa, mở choàng mắt, quay mặt sang nói: “Canh ba nửa đêm, chàng không ngủ lại định đi đâu?”

Lý Huyền Độ quỳ một gối bên cạnh giường, đang định trượt xuống từ từ thì thấy nàng quay mặt sang, nói chuyện với mình. Biết nàng đã bị đánh thức, hắn hơi giật mình, mỉm cười ôm nàng vào lòng. Cả hai cùng ngã xuống giường, lăn một vòng trên giường, hắn để nàng dựa vào ngực mình. Cúi xuống thấy nét mặt nàng như vừa hờn vừa tủi, hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào hơi chu lên của nàng, hỏi nàng bằng giọng điệu lấy lòng: “Nàng sao đó? Giận ta rồi đúng không? Lúc nãy cố tình lơ ta rồi chứ gì?”

Nàng gối đầu trên ngực hắn, nhìn thẳng vào hắn rồi khẽ “ừ” một tiếng: “Vừa rồi ta mệt lắm, muốn chàng ở lại ngủ với ta, nhưng chàng lại bỏ đi, sau đó ta cũng chẳng chợp mắt nổi.”

Lý Huyền Độ nhắm mắt, bàn tay gõ một cái lên trán mình, sau đó mở mắt ra, khuôn mặt hiện rõ vẻ hối hận.

“Lỗi của ta cả. Ta bất cẩn quá rồi!”

Hắn ngừng một thoáng, giải thích: “Hẳn nàng cũng biết Đại đô úy Hồ Hồ của Đông Địch là mối họa cực lớn với Đô hộ phủ chúng ta. Gần đây, ta đang suy nghĩ về việc nên đối phó với hắn thế nào. Vừa rồi nàng có nhắc đến việc triệu các nước đến đây, tổ chức một giải đấu mã cầu, nhờ đó, ta bỗng nghĩ ra một kế có thể biến thế bị động thành thế chủ động, vì nóng lòng muốn hoàn tất việc này nên ta mới bỏ đi ngay.”

“Đều tại ta, chưa kịp nói rõ với nàng.”

Nghe xong lời giải thích đầy kiên nhẫn của hắn, chút ấm ức trong lòng Bồ Châu đều tan biến hết, chỉ còn sự hiếu kỳ hắn khơi dậy, nàng bèn giục: “Chàng nói mau, chàng nghĩ ra kế gì rồi?”

Lý Huyền Độ thấy nàng hứng chí bừng bừng, đôi mắt đẹp tỏa sáng lấp lánh, hắn bỗng muốn trêu chọc nàng thêm lần nữa, liền cau mày: “Chẳng phải nàng đang giận ta, cố tình không để ý đến ta sao? Thôi, nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Ta đi đây, Diệp Tiêu và những người khác còn đang chờ ta về bàn việc…”

Hắn nhấc bổng nàng lên, đặt nàng trở lại giường. Sau đó, hắn ngồi dậy, tiện tay kéo chăn đắp kín cho nàng, bất chấp nàng giãy giụa phản kháng, hắn quấn kỹ nàng từ đầu đến chân, trông chẳng khác nào một cái kén tằm. Xong xuôi hắn làm bộ như sắp rời đi.

Bồ Châu vùng vẫy trong chăn mất một lúc mới đạp tung chăn, chui ra ngoài. Nàng ôm chặt eo hắn từ phía sau, không cho đi. Hắn càng cố bước, nàng càng cố níu. Hai người vừa cười đùa vừa giằng co một hồi trên giường. Cuối cùng, Lý Huyền Độ bị nàng đè xuống, đành bất lực nằm lại, song vẫn liếc mắt nhìn nàng. Hắn hừ nhẹ: “Hết giận rồi à?”

Sau trận cười đùa vừa rồi, gò má Bồ Châu ửng hồng, đôi mắt long lanh, quỳ gối trên bụng hắn, nàng lắc đầu: “Không giận nữa.”

“Còn buồn ngủ không?”

Nàng lắc đầu: “Không buồn ngủ!”

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu này của nàng, Lý Huyền Độ suýt chút nữa đã không dằn lòng được, chỉ muốn lập tức phái người đến truyền lời, bảo Diệp Tiêu cùng nhóm người vẫn đang chờ mình giải tán. May sao hắn vẫn kịp hãm lại, dừng cương trước bờ vực.

Hắn hít sâu một hơi, cố khiến thần sắc trở nên nghiêm túc, rồi ngồi dậy nói: “Diệp Tiêu và những người khác vẫn đang chờ ta, ta phải đi thật rồi.”

Bồ Châu vẫn lưu luyến không nỡ để hắn đi, nhưng nàng cũng biết vừa rồi chỉ là bông đùa, mà việc trọng đại thế kia, sao nàng có thể giữ chân hắn. Vì vậy, nàng gật đầu: “Chàng đi đi, ta tự ngủ liền ấy mà.”

Lý Huyền Độ gật, trở mình xuống giường, bước ra ngoài. Đi được mấy bước, hắn bỗng dừng chân, ngoảnh đầu nhìn nàng vẫn dõi mắt theo mình: “Nàng có muốn đi cùng ta không?”

Bồ Châu khựng lại.

Bình thường nàng cũng hay lui tới sảnh nghị sự ở tiền viện, nhưng chưa từng tham dự vào các buổi nghị sự chính thức của hắn và nhóm thuộc hạ, ngoại trừ lần có liên quan đến Sương phu nhân. Tuy nhiên, đó là một ngoại lệ, bởi lần đó nàng đã tự ý xông vào.

Nghe giọng điệu của hắn bây giờ, lẽ nào hắn định đưa nàng đi cùng thật sao?

Nàng có phần nghi ngờ, liền ngập ngừng hỏi: “Điện hạ nói sao? Chàng định dẫn ta đi thật sao?”

Lý Huyền Độ chắp tay sau lưng, nhìn nàng một lát rồi đột nhiên nói: “Ta đường đường là Đại đô hộ, mang theo nữ Trưởng sử đi sảnh nghị sự bàn việc, thì có gì không được?”

Trưởng sử?

Nữ Trưởng sử của hắn?

Bồ Châu bỗng như chợt hiểu ra, đôi mắt mở to: “Điện hạ vừa nói gì? Trưởng sử ư?”

Lý Huyền Độ nhướn mày, cố giữ vẻ nghiêm nghị không cười, hắn hừ một tiếng: “Nếu nàng không bằng lòng thì thôi vậy.”

Bồ Châu mừng đến mức kêu lên thành tiếng, nhảy phắt xuống giường, lao thẳng về phía hắn.

Nàng chạy quá nhanh, đến nỗi một chiếc giày cũng bay mất. Cuối cùng, nàng nhào vào lòng hắn, ôm chặt rồi hôn hắn một cái thật mạnh. Sau đó, nàng lập tức buông ra, dặn hắn chờ mình.

Lý Huyền Độ đứng một bên, nhìn nàng vừa hớt hải vừa phấn khích khi khoác y phục, búi tóc, khóe môi dần gợn lên nụ cười. Cuối cùng, khi thấy nàng không tìm được chiếc giày đã bị chính mình đá lăn xuống gầm giường, hắn đành bước tới, cúi xuống nhặt ra, ngồi xuống giúp nàng xỏ giày.

Đứng dậy xong, hắn đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói: “Đi thôi, mọi người đều đang chờ.”

Đêm ấy, ánh đèn trong sảnh nghị sự của Đô hộ phủ sáng rực đến hừng đông.

Ngay ngày hôm sau, các công văn có đóng ấn của Đô hộ phủ được nhóm kỵ binh mang theo, lấy thành Sương thị làm trung tâm, nhanh nhẹn tỏa đi bốn phía, truyền đến khắp các nước Tây Vực.

Vài ngày sau, các quốc vương đều nhận được lời mời, hay nói đúng hơn là mệnh lệnh của Tần vương Lý Huyền Độ, Đô hộ Tây Vực.

Trong thư, hắn viết: kể từ khi đặt chân đến Tây Vực, mới hơn nửa năm ngắn ngủi nhưng hắn đã liên tiếp giành được thắng lợi, bình định biên cương, lập công vang dội. Dĩ nhiên, để đạt được thành tựu ấy thì không thể không kể đến sự trợ giúp từ các chư quốc. Để tỏ lòng cảm tạ, đồng thời mừng Đô hộ phủ chuyển về trị sở mới, hắn muốn mời các nước cùng tụ hội, mở một đại hội mã cầu. Nước nào đoạt giải quán quân sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh gồm vàng ròng và gấm vóc.

Hắn hạ lệnh cho các nước phải lập đội mã cầu, đến đúng kỳ hạn, hội họp tại thành Sương thị.

Tuy trong văn thư, hắn tuyên bố việc mở đại hội mã cầu là để cảm tạ chư quốc, cũng như chúc mừng Đô hộ phủ dời trị sở, nhưng đọc suốt một lượt, sự ngạo nghễ, tự phụ, coi thường tất cả lại hiện rõ trong từng câu chữ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top