Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 111: Tình Cờ Gặp Lại

Bồ Châu (Dịch)

  • 7 lượt xem
  • 4079 chữ
  • 2025-12-16 08:18:28

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bên cạnh đồn canh có một khoảng đất rộng, chiếm chừng hai ba dặm vuông, vốn là một vùng đất cằn đầy cát bụi. Sau khi Đô hộ phủ chuyển đến, nơi đây nhanh chóng được cải tạo thành một sân luyện võ lớn. Vì binh sĩ yêu thích mã cầu nên một sân đấu mã cầu cũng được xây dựng ngay bên cạnh.

Chưa kịp đến nơi, Lý Huyền Độ đã nghe thấy tiếng hò reo như sấm rền từ sân bóng vọng lại. Càng đến gần, hắn càng thấy rõ khu vực đó đã bị quân lính bao vây, gần như không thể tiến vào.

Rõ ràng trận đấu mã cầu trên sân vẫn đang diễn ra sôi nổi, vào lúc này, một tràng hoan hô chợt vang lên.

Lý Huyền Độ bước nhanh về phía cổng ra vào nhưng lối đi cũng chật kín người. Hắn nhận ra Trương Tróc, Lạc Bảo và những người khác từ đằng sau. Có lẽ tất cả đều đang bị trận đấu thu hút, không ai quay lại, thậm chí không nhận ra hắn đã đến.

Hắn liền đưa tay, vỗ nhẹ lên vai Trương Tróc đang chắn đường, ra hiệu nhường đường.

Trương Tróc đang xem rất tập trung, tưởng ai đó không biết điều, không nhận ra mình nên gạt phắt bàn tay trên vai, đầu cũng chẳng ngoảnh lại, gắt gỏng: “Vỗ cái gì mà vỗ! Tránh xa ra! Đừng cản lão tử xem vương phi――”

Lạc Bảo đứng bên cạnh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, vội vàng xoay người hành lễ. Thấy Trương Tróc vẫn còn chắn đường, bèn kẹp hai ngón tay vào ống tay áo Lạc Bảo, kéo kéo rồi nói: “Điện hạ đến rồi!”. Nhưng giọng Lạc Bảo quá nhỏ, tiếng ồn xung quanh lại quá lớn, Trương Tróc không nghe rõ, vội giật tay áo ra khỏi Lạc Bảo, mặt mày chán ghét: “Ngươi cũng đừng có chạm vào lão tử! Tránh xa ra――”

Lý Huyền Độ không nhịn được ho khan. Lúc này Trương Tróc mới nhận ra, ngoảnh đầu lại, giật mình, trợn tròn mắt. Hắn kêu lên: “Điện hạ! Sao ngài về sớm thế? Thuộc hạ còn tưởng phải mấy ngày nữa――” Miệng thì lắp bắp giải thích, ánh mắt lại bất giác dõi theo hướng mà Lý Huyền Độ đang nhìn, nhận ra ánh mắt Tần vương đã khóa chặt vào bóng dáng vương phi đang thúc ngựa đánh mã cầu trên sân. Trương Tróc phản ứng nhanh nhạy, cuống quýt né sang một bên, nhường chỗ cho hắn, không quên cười lấy lòng: “Nghe đồn vương phi cưỡi ngựa chơi mã cầu rất giỏi. Nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền…”

Lý Huyền Độ không đáp. Lạc Bảo cảm nhận được sự không vui từ sắc mặt Tần vương, vội kéo Trương Tróc ra rồi tự mình tiến lên giải thích: “Điện hạ, hôm nay đến lượt hai tiểu đoàn Hổ và Báo dùng sân này để luyện tác chiến. Binh lính nổi hứng, mỗi bên cử một đội, vương phi được mời làm trọng tài. Người đội Hổ thắng, lấy cớ muốn nhận thưởng để mời vương phi cùng lên sân. Vương phi vốn hào sảng, nên đã đáp ứng……”

Đang giải thích, hắn thấy Tần vương vẫn chăm chú dõi theo vương phi trên sân, không rõ có nghe lọt tai lời mình vừa nói hay không. Giọng hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dứt hẳn. Đúng lúc này, hắn cảm giác có ai đó kéo nhẹ tay áo mình, ngoảnh lại thì thấy là Trương Tróc.

Sắc mặt Trương Tróc không mấy dễ coi, ghé sát, nhỏ giọng chất vấn: “Vừa rồi điện hạ vỗ vai ta, ngươi thấy rồi, sao lại không nhắc nhở ta?”

Lạc Bảo ấm ức đáp: “Hữu Tư mã đừng có đổ oan cho ta? Chẳng phải ta đã nhắc rồi sao? Nhưng ngươi có thèm nghe đâu!”

“Ngươi có phải đàn ông hay không? Ngươi không thể nói to hơn được sao? Ồn thế này, làm sao ta nghe được chứ?”

Lạc Bảo bị hắn lấy chuyện “đàn ông” ra để đâm chọt thì không khỏi tự ái.

Hắn vốn là thân tín của cả Tần vương lẫn vương phi, bình thường làm người rộng lượng, nên cũng chẳng buồn quan tâm đến tên thô lỗ này. Không ngờ đối phương lại ỷ thế bắt nạt, nói năng bừa bãi, nên cũng bực tức đáp trả:

“Ta có kéo ngươi không? Chính ngươi còn bảo ta đừng động vào ngươi! Thật đúng là lòng tốt bị chó tha! Từ nay về sau, phiền Hữu Tư mã cũng cách xa ta ra một chút cho rảnh mắt!”

Trương Tróc không ngờ tên thái giám quen thói lễ độ, hành xử nho nhã, nay lại bỗng chốc trở mặt. Hắn sững người, còn chưa kịp hiểu mình lỡ lời ở đâu thì phía sau lại có tiếng quát: “Nhường đường! Nhường đường!” Hắn ngoảnh lại, thấy vương tử Vu Điền là Úy Trì Thắng Đức, một tay vung cây gậy đánh mã cầu, tay kia ghì chặt dây cương, đang cưỡi trên lưng một con tuấn mã bờm xanh, lao thẳng về phía cổng vào.

Từ sau khi vương huynh của y được cứu trở về Vu Điền, y vẫn ở lại Đô hộ phủ, không chịu quay về. Không những thế, y còn xin được một chức “Kích Hồ Đô úy”. Nhờ tính cách bộc trực, thẳng thắn, y nhanh chóng kết thân với mọi người trong Đô hộ phủ.

Trận đấu không chính thức này không có giới hạn nghiêm ngặt về số lượng người tham gia. Y có phần ái mộ vương phi, nay thấy nàng cũng ở trên sân, liền thấy đây đúng là cơ hội để có thể tiếp cận nàng một cách quang minh chính đại. Sau khi chuẩn bị đầy đủ, y hạ quyết tâm phải ra sân và gây được ấn tượng với nàng.

Trương Tróc thấy y cầm gậy phi ngựa, lao về phía mình, đến nơi cũng không hề giảm tốc, còn tên thái giám kia thì vẫn đang giận dỗi, quay lưng bỏ đi, chẳng hay biết gì. Hắn vội vươn tay kéo người kia sang một bên, vừa kịp tránh được. Ngẩng đầu lên, thấy vương tử Vu Điền đã như cơn gió lướt vút qua, y giận đến độ chửi với theo: “Đồ hấp tấp láo xược!”

Úy Trì Thắng Đức nghe thấy tiếng chửi cũng chẳng để tâm, miệng còn hô to nhường đường. Y giục ngựa xua đuổi đám người phía trước, ánh mắt vẫn mải dõi theo bóng dáng yêu kiều đang cưỡi trên lưng con ngựa màu đỏ, vung gậy đánh cầu. Khi đến lối vào, máu nóng trong người y sôi trào, vừa định lao vào thì bất ngờ bị một bàn tay với năm ngón tay như móc câu chộp trúng đai lưng, giật mạnh.

Trước khi kịp phản ứng, y đã bị giật ra khỏi yên ngựa, ngã lăn xuống đất, một cú đau điếng.

Tiếng cười theo đó rộ lên.

Úy Trì Thắng Đức giận dữ, định mở miệng mắng chửi nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Huyền Độ đứng ngay cạnh đó, vẻ mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống. Trong thoáng chốc y liền hiểu rõ.

Vừa rồi nhất định là hắn ra tay, kéo y xuống ngựa.

Y bỗng trở nên lúng túng, đang muốn bò dậy hành lễ thì lại thấy đối phương cúi người tới gần, chỉ trong chớp mắt, cây gậy đánh mã cầu trong tay y đã bị hắn lấy đi. Y còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị đối phương bỏ lại. Hắn sải nhanh mấy bước đuổi theo con tuấn mã bờm xanh đang chạy vòng tròn bên cạnh, tung mình nhảy gọn lên lưng ngựa, thúc cương phi thẳng vào sân bóng.

Đám binh sĩ quanh đó vốn đang say sưa ngắm nhìn vương phi trên sân, vó ngựa tung hoành, dung nhan kiều diễm, tư thế oai phong, bỗng nhiên, từ lối vào của sân bóng chợt có thêm một kỵ sĩ khác xông vào, không ngờ đó lại là Tần vương đã nhiều ngày không xuất hiện. Trong tay hắn cũng cầm một cây gậy, hiển nhiên là muốn cùng tham dự trận cầu này.

Hôm nay đúng là vận may hiếm có, vương phi đã tự mình xuống sân, giờ lại đến lượt Tần vương. Binh sĩ bốn phía đều mở to mắt, vô cùng phấn khích, bầu không khí trên sân đi vào loạt cao trào mới.

…

Đã gần nửa tháng kể từ khi Lý Huyền Độ đưa vương tử Bảo Lặc tới Yến thành, khoảng thời gian này, Bồ Châu cũng dần thu xếp ổn thỏa mọi việc trong tòa lũy của Sương thị, thậm chí còn ghi nhớ bản đồ đoạn mê cung phía trước. Những ngày này, nàng cũng đã rảnh rang hơn nhiều.

Tuy là phụ nữ Tây Vực nhưng Vương tỷ Nhược Nguyệt lại có tính cách rất hiền thục. Hôm đó nàng vô tình thấy nhũ mẫu thêu thùa, từ đó vô cùng yêu thích bộ môn này, ngày nào cũng đến tìm nhũ mẫu học cách đưa chỉ luồn kim, rồi ngồi đó cả buổi, có khi quên ăn quên ngủ. Bồ Châu thấy ngón tay nàng bị kim đâm đến sưng đỏ thì xót hết cả ruột, song chính Nhược Nguyệt lại chẳng hề than vãn, còn nói nhất định phải học cho bằng được, để sau này còn tự may áo làm giày cho Diệp Tiêu.

Hôm nay cũng vậy, vừa tờ mờ sáng, Nhược Nguyệt đã đến tìm nhũ mẫu học cách thêu thùa. 

Bồ Châu lấy làm bội phục Vương tỷ, nhưng nàng không có hứng thú với việc này, cũng như không thích ngồi yên. Đang lúc buồn chán thì Lạc Bảo đến tìm nàng, báo rằng bên ngoài có hai tiểu đoàn muốn mở một trận tỷ thí, tới xin vương phi đứng ra làm trọng tài.

Nàng vốn thích sự náo nhiệt, có lẽ trời sinh đã thế, chỉ là trước kia luôn phải sống trong sự đè nén, chẳng được tùy ý làm hết những gì mình muốn. Giờ đến đây rồi, trời cao đất rộng, Lý Huyền Độ lại luôn bận rộn, chẳng quản nàng những chuyện này, vì vậy, nàng lại càng tự do thoải mái. Đương nhiên nàng sẽ không từ chối lời mời kia, liền thay một bộ y phục gọn gàng, xỏ thêm đôi ủng rồi đi ngay. Hoàn thành xong vai trò của một trọng tài, binh sĩ mời nàng nhập cuộc, cứ thế, nàng xuống sân, cùng binh sĩ đánh mã cầu.

Nàng thúc ngựa phi nhanh, đắm chìm trong màn rượt đuổi. Tiếng reo hò vang dội xung quanh cũng không thể khiến nàng phân tâm, ánh mắt chỉ dán chặt vào quả cầu đang lăn mạnh giữa sân, giục ngựa đuổi theo. Khi quả cầu tới gần vó ngựa một binh sĩ, nàng khéo léo chặn cầu, giữ cầu một nhịp rồi nhìn về phía đồng đội, ra hiệu chuẩn bị, trước khi vung gậy đánh tới. Ngay khi cây gậy của nàng sắp chạm vào quả cầu, một cây gậy khác bất ngờ lao tới từ phía mạn sườn, tốc độ còn nhanh hơn một bước, đoạt đi quả cầu vốn đã nằm gọn trong tầm khống chế của nàng.

Vì bị mất đà, cú đánh của nàng sượt vào khoảng không.

Một pha dừng bóng chắc tay như vậy nhưng vẫn bị người khác ngáng trở giữa đường.

Bồ Châu vừa bực lại vừa tò mò, không biết ai đã đoạt mất cầu của mình. Nàng kéo ngựa dừng lại, xoay đầu nhìn về phía kẻ ấy.

Chuyện gì thế này…

Lý Huyền Độ ư?

Hắn ngồi thẳng tắp trên lưng một con tuấn mã bờm xanh, giữ chặt cây gậy trong tay, hướng mắt nhìn về phía nàng.

Hắn về từ khi nào thế chứ?

Nàng còn tưởng hắn vẫn đang ở Yến thành!

Khi nàng còn đang ngẩn ra thì hắn đã vung gậy, đánh quả cầu vừa đoạt được từ chỗ nàng bay đi, bỏ mặc nàng lại phía sau, ghì cương quay ngựa, đuổi theo quả cầu ấy. Thân ảnh hắn nhanh nhẹn lướt qua mọi rào cản, khống chế thế trận linh hoạt, chẳng mấy chốc, hắn đã áp sát khung thành, vung gậy đánh mạnh.

Một tiếng “phập” giòn già vang lên, quả cầu như thể có mắt, xuyên qua khe hẹp giữa hai người thủ thành đối diện, lao thẳng vào trong khung thành.

Một cú đánh chuẩn xác như thế, ngay cả thi đấu chính thức thì cũng hiếm khi bắt gặp được.

Tiếng hoan hô như sấm dậy một lần nữa vang vọng khắp sân bóng.

Lý Huyền Độ ngồi vững trên lưng ngựa, một tay nắm dây cương, xoay đầu ngựa, sau đó hắn ngoảnh mặt lại, nhe răng cười với Bồ Châu ở phía sau.

Nhìn dáng vẻ đắc ý ấy của hắn…

Đáng ghét thật đấy!

Bồ Châu tỉnh táo trở lại. Nàng cắn môi, không nhìn hắn nữa, ánh mắt chỉ dõi theo quả cầu vừa được phát ngược vào sân. Nàng giục ngựa đuổi theo, chẳng mấy chốc, hai người đã bám đuổi nhau sát nút, không ai chịu nhường ai, tranh giành quả cầu xoay tít dưới vó ngựa. Cuối cùng, nàng chớp được một khe hở, mắt nhanh tay lẹ, đoạt lại quả cầu, một mình bứt phá, lao thẳng ra ngoài. Nàng đánh giá thế trận thật nhanh, vung gậy chuyền bóng tới người đồng đội ở vị trí thuận lợi nhất, quát lên: “Đánh đi!”

Đồng đội này là một bách phu trưởng giỏi đánh mã cầu, trước kia lúc ở Ô Lũy đã từng đánh mã cầu với vương phi. Giữa biết bao người trên sân nhưng nàng chỉ truyền cầu cho mình, nghe nàng ra lệnh ghi điểm, máu trong người hắn sôi lên, không thèm quan tâm Tần vương sẽ nghĩ gì, hắn thuận thế vung gậy, đón trúng quả bóng trên không, thuận lợi đánh thẳng vào khung thành.

Nhìn màn phối hợp ăn ý và gỡ lại thế trận giữa vương phi và bách phu trưởng, cả sân lại dậy tiếng reo hò.

Bồ Châu mừng rỡ, rốt cuộc cũng hả giận, còn trừng mắt liếc Lý Huyền Độ một cái.

Lý Huyền Độ nhìn chằm chằm tên bách phu trưởng trẻ tuổi đang hăm hở phóng ngựa đến cạnh nàng, gõ gậy mừng chiến thắng, hắn nheo mắt, ra hiệu cho trọng tài phát bóng lần nữa.

Bồ Châu gia nhập đội Hổ, Lý Huyền Độ thì bất ngờ chen ngang, chẳng nói chẳng rằng đã tranh bóng với nàng nên đương nhiên, hắn được xếp vào đội Báo. Hai đội tiếp tục giao đấu thêm vài hiệp, ban đầu, viên bách phu trưởng kia còn hăng hái theo sát vương phi, thề phải đoạt bóng từ Tần vương, nhưng dần dà, sau khi liên tiếp nếm mùi thất bại từ chỗ Tần vương, cuối cùng hắn cũng bừng tỉnh, dưới ánh mắt ra hiệu của đồng đội, hắn không dám liều thêm mà đành bỏ cuộc.

Trên sân lúc này, người thì vẫn đông như cũ, nhưng kỳ thực, chỉ còn lại nàng và hắn đang đối đầu.

Trận đấu thế này ngày nào cũng có, nhưng được tận mắt chứng kiến Tần vương và vương phi đối mặt trên sân, công thủ luân phiên, không ai nhường ai, cơ hội ấy quả đúng là ngàn năm khó gặp.

Các tướng sĩ đứng xem không hề thấy cụt hứng, ngược lại đều như bị kích động, giống như nhấp phải men say. Họ dậm chân, hò hét ầm ĩ, suýt nữa thì lật tung cả lũy thành. Âm thanh ấy vọng xuống chân núi, khiến người dân hiếu kỳ cũng đánh bạo kéo tới góp mặt, theo dõi cuộc vui.

Bồ Châu và Lý Huyền Độ cưỡi ngựa vung gậy, nhưng thể lực của nàng chung quy có hạn, làm sao có thể địch lại hắn. Đến hiệp cuối cùng, nàng dần kiệt sức, nhưng vẫn cắn chặt răng, quyết không chịu nhận thua, cố gắng bám trụ tới lượt cầu cuối cùng. Đến lúc đôi ngựa giao nhau, con ngựa đỏ dưới thân bỗng nhảy vọt lên, lúc này hai chân nàng đã có phần tê dại, vì không kẹp chặt yên ngựa nên thân người chao đảo, suýt chút nữa đã ngã khỏi lưng ngựa.

Lý Huyền Độ vươn tay định đỡ nàng nhưng eo nàng gượng lại, tự mình ngồi vững, tiếp tục tranh cầu cùng hắn.

Khoảng cách giữa hai người rất gần. Lý Huyền Độ có thể thấy rõ khuôn mặt nàng đỏ ửng, mồ hôi thấm ướt, hương thơm dìu dịu, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở. Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, đẩy nhẹ quả cầu vẫn nằm gọn trong tầm kiểm soát của mình đưa thẳng đến dưới gậy nàng.

Bồ Châu vừa vung gậy ra, quả cầu cứ như tự mình tìm đến, nàng liền vụt mạnh, đằng trước lại không một ai ngăn cản, lăn thẳng vào trong khung thành.

Cú nhường bóng ấy được thực hiện quá mức tinh tế, diễn ra ngay khoảnh khắc hai con ngựa lướt qua nhau, che khuất tầm nhìn của mọi người. Hơn nữa, lúc này trời đã dần sập tối, ánh sáng mờ mịt nên cũng khó để thấy rõ. Những người có mặt quanh sân chỉ thấy vương phi lại ghi thêm một điểm nữa, tiếng cổ vũ theo đó sống dậy.

Trong loạt reo hò dậy khắp mặt sân, Bồ Châu thu gậy, thở hồng hộc. Liếc thấy Lý Huyền Độ đang nheo mắt cười với mình, nàng lập tức giục ngựa rời sân, khép lại trận cầu nảy lửa trước nay chưa từng có.

Lý Huyền Độ thấy nàng đi rồi, liền thúc ngựa hối hả đuổi theo sau.

Vương phi và Tần vương nối gót rời sân, trận đấu ngày hôm ấy cũng chính thức hạ màn. Quân sĩ vỗ tay tiễn đưa, lưu luyến chưa muốn rời đi. Nhiều người tụm ba tụm năm tiếp tục bàn tán về kỹ thuật chơi mã cầu của Tần vương và vương phi, sau đó mới dần giản tán.

Bồ Châu phi ngựa một mạch đến trước cổng tòa lũy, xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho người gác cổng rồi nhanh chân đi thẳng vào trong, chẳng buồn đợi Lý Huyền Độ.

Lý Huyền Độ bám theo phía sau cho đến tận giữa đường hầm mê cung. Hắn gọi “Xu Xu!” với theo bóng lưng nàng mấy lần nhưng nàng đều chẳng thèm đáp lại, nên đành bước nhanh hơn, nắm chặt tay nàng từ phía sau, kéo mạnh vào một góc khuất gần đó, ép nàng dựa sát vào tường, không cho đi, rồi hạ giọng dỗ dành: “Xu Xu, nàng giận rồi ư? Có phải trách ta không nhường nàng sớm hơn? Đều tại ta cả, ta khờ quá rồi. Lần sau ta nhất định sẽ nhường nàng, được không?”

Mãi đến lúc này, Bồ Châu mới hừ lạnh một tiếng, vươn tay đẩy ngực hắn ra.

“Tránh ra! Thua thì thua, ta mà sợ thua à? Ai cần chàng nhường ta chứ?”

Đến đây Lý Huyền Độ mới ngộ ra, thì ra hắn nghĩ sai rồi, nàng đang bực mình vì hắn đã cố ý nhường nàng ở đường bóng cuối cùng. Hắn không nhịn được cười khẽ, ôm chặt cơ thể nàng vào lòng, cúi xuống kề sát bên tai nàng thì thầm: “Bé yêu của ta ơi, ta không nhường nàng thì nhường ai?”

Giọng hắn trầm thấp, hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng, chữ “bé yêu” thốt ra vừa tê dại lại vừa ngọt ngào, như rót mật vào lỗ tai nàng.

Hoàng hôn dần buông, sắc trời nhập nhoạng, phủ kín góc hành lang vắng vẻ. Ánh sáng càng lúc càng mờ tối, bầu không khí xung quanh cũng nhuốm một màu ám muội.

Bồ Châu vốn đang hậm hực vì cảm thấy bị hắn phá hỏng hứng thú, nhưng giờ phút này bị hắn ôm chặt vỗ về, cả vành tai lẫn nửa bên người nàng đều nổi đầy gai ốc, đôi chân vốn rã rời bỗng như mềm nhũn, nếu không được hắn đỡ lấy, e rằng nàng đã chẳng thể đứng vững nổi.

Nàng vội xoay mặt đi, tránh né nụ hôn đang tràn xuống môi mình.

“Được rồi, ta không giận nữa… vào thôi…”

Giọng nàng run rẩy, hơi thở cũng dần gấp gáp.

Lý Huyền Độ giả vờ không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục hôn vành tai nàng, ấm nóng, mềm mại. Khoang mũi hắn tràn ngập mùi hương tự nhiên trên cơ thể nàng, hòa quyện cùng mùi mồ hôi mằn mặn, khiến môi lưỡi hắn cực kỳ thỏa mãn. Bất giác, hắn rùng mình, như thể chỉ cần chậm thêm một khắc nữa thôi là hắn đã không thể chịu nổi. Hắn bèn giữ chặt nàng lại, giam nàng vào góc tối trong đây. 

“…Về thôi…”

Bồ Châu biết điều sắp xảy ra là gì. Nàng vừa căng thẳng lại vừa bối rối, cả người nàng như mất hết sức lực, đôi tay mềm oặt vòng qua cổ hắn, gương mặt vùi trong ngực hắn, lông mi run run, miệng lẩm nhẩm cầu khẩn trong vô vọng.

“Ta không nhớ rõ đường đi nữa rồi…” Lý Huyền Độ lẩm bẩm trước khi xông vào.

Có lẽ vì dư âm của trận đấu kịch tính kia nên cơ thể nàng mới trở nên nhạy cảm đến thế. Nàng đã không còn chịu nổi bất kỳ va chạm nào dù là nhỏ nhất, huống chi là sự tấn công dồn dập của hắn.

Ngón chân nàng chợt căng ra, bật ra một tiếng rên thấp, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đưa nàng lên đỉnh.

Khi tất cả đã lắng xuống, nàng vẫn bị hắn ép trong góc hầm tối tăm ấy. Hai người tựa sát vào nhau, lắng nghe nhịp tim đập dồn như trống trận.

Một lúc lâu sau, Lý Huyền Độ mới thở dài một hơi, dịu dàng chỉnh lại vạt váy cho nàng, rồi ôm nàng rời khỏi góc khuất ấy, tiếp tục đi sâu vào phía trong.

Nhũ mẫu cùng nhóm tỳ nữ đang đứng chờ trong viện, thấy hắn bế nàng đi tới từ xa, liền nhịn cười, vội ra hiệu cho các tỳ nữ tránh đi, bản thân cũng lặng lẽ rút lui.

Bên ngoài, bầu trời đã dần sẫm lại, rồi chìm hẳn vào màn đêm. Lý Huyền Độ được thỏa mãn, cùng nàng tắm rửa, khiến nước bắn tung tóe khắp nơi. Sau đó, hắn bế nàng về đặt xuống giường, hai người còn đùa giỡn với nhau thêm một lúc. Khi chợt nhớ đến cảnh nàng chơi mã cầu với binh sĩ, hắn không tránh khỏi cảm giác ghen tuông.

Muốn ngăn lại, nhưng lại sợ nàng phật ý.

Hắn đang mải nghĩ ngợi thì bỗng nghe nàng hỏi: “Điện hạ, chuyện ta chơi bóng cùng binh sĩ, chàng sẽ không giận đó chứ?”

Lý Huyền Độ giật thót, định thần quay lại, thấy đôi mắt đẹp của nàng đang dán chặt vào mình, bèn vội lắc đầu phủ nhận: “Sao lại thế được? Nàng vui là được rồi!” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận, nhịn không được bổ sung một câu: “Nhưng mấy người đó thô lỗ lắm. Ta sợ họ không biết chừng mực, nhỡ làm nàng bị thương.”

Những gì hắn nói đều là thật. Đó là điểm khiến hắn lo lắng.

Bồ Châu gối đầu lên ngực hắn, chống cằm nhìn, ngắm một hồi rồi nhoẻn miệng cười: “Vậy từ nay, ta sẽ đợi khi nào điện hạ có thời gian rồi chúng ta sẽ chơi với nhau. Chàng thấy thế nào?”

Lý Huyền Độ mặt mày rạng rỡ, trong người như có dòng suối ấm chảy qua, từng lỗ chân lông đều khoan khoái dễ chịu đến khó tả.

“Được, chính nàng tự nói đấy nhé!”

Bồ Châu gật nhẹ đầu: “Ta còn có một ý nghĩ. Nếu có cơ hội, sao không tổ chức một hội thi mã cầu, mời cả những tiểu quốc Tây Vực mới thần phục điện hạ đến đây. Thông qua hội thi lần này, chúng ta không chỉ chứng minh được sức mạnh quân sự của Đô hộ phủ, mà còn khiến họ xích lại gần chính quyền Đô hộ phủ hơn…”

Bồ Châu thấy ban đầu Lý Huyền Độ vẫn đang lắng nghe, nhưng dần dà lại trở nên lơ đãng, không rõ là đang nghĩ ngợi điều gì. Đợi nàng nói xong, hắn cũng chẳng có phản ứng gì, nàng bèn ngập ngừng nói tiếp: “Đây chỉ là ý tưởng ta nghĩ ra trong mấy ngày rảnh rỗi gần đây thôi. Nếu không ổn thì thôi vậy…”

Lời còn chưa dứt thì hắn đã như bừng tỉnh, đôi mắt sáng rực, ôm ghì lấy nàng, hôn “chụt” một cái, cười nói: “Hay lắm, Xu Xu! Ta nghĩ ra cách rồi!” Nói xong liền buông nàng ra, nhảy phắt khỏi giường, mặc vội y phục.

Bồ Châu ngơ ngác ngồi dậy nhìn hắn mặc đồ xong, dặn mình nếu thấy mệt thì cứ việc nghỉ ngơi trước, rồi bỏ lại nàng, sải bước đi thẳng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top