Đêm sâu như mực, trong phủ Thẩm gia, ánh đèn đã tắt hết ở những dãy viện lớn nhỏ. Giữa bóng tối mịt mùng ấy, duy chỉ còn phòng ngủ của chủ nhân là còn le lói ánh sáng.
Cây đổ khỉ tan, nam chủ nhân của phủ này đã chính thức tuyên bố rút khỏi vòng tranh đấu quyền lực chốn kinh thành; trước đó nữ chủ nhân cũng có thời gian về nhà mẹ đẻ. Đám tôi tớ cũng tan đàn xẻ nghé, kẻ thì tìm đường khác, người thì rời đi không một lời từ biệt. Cả phủ rộng lớn, giờ chỉ còn sót lại vài bóng người quạnh hiu.
Tiêu thị trở về từ nhà mẹ đẻ, đứng lặng trước cửa phòng ngủ, ngước nhìn ánh sáng hắt ra từ khung cửa sổ. Trong khoảnh khắc mơ màng, ký ức như cuốn nàng ta về quá khứ, về những ngày tháng xưa cũ.
Khi nàng ta vẫn còn là một thiếu nữ và nghe tin mình đã vượt qua biết bao nữ nhi quyền quý trong kinh thành, trở thành người được định làm Tần vương phi, nàng ta đã vui sướng đến mất ngủ cả đêm. Từ lần đầu tiên trông thấy chàng hoàng tử tuấn tú trẻ tuổi, nàng ta đã đem lòng si mê, con tim đã trao trọn cho hắn. Khi hắn không may thất thế, bị giáng tội rồi đày tới cung Vô Ưu, thậm chí nàng ta từng nghĩ đến việc rũ bỏ gia tộc, bất chấp tất cả để đi theo người.
Nhưng dĩ nhiên, điều đó chẳng bao giờ thành sự thực. Sau này, nàng ta gả cho Thẩm Dương, khi ấy đang là người đàn ông nổi bật nhất ở kinh thành, được xem là nhân vật có triển vọng bậc nhất.
Trước khi biến cố này bất ngờ xảy đến, gia tộc nàng ta quả nhiên đã không nhìn lầm người. Đã có lúc nàng ta cũng cảm nhận được sức hút của y, thậm chí từng nghĩ, chỉ cần y một lòng một dạ với mình, vậy thì nàng ta cũng sẵn lòng cùng y bạc đầu giai lão.
Nhưng rồi y đã khiến nàng ta thất vọng.
Y chưa từng yêu nàng ta. Trong mắt y, quyền lực là tất cả. Người vợ như nàng ta chỉ là bậc thang nâng cao địa vị cho y. Còn Trưởng công chúa, tình nhân về sau của y, lại chính là cánh tay giúp y leo cao.
Chỉ thế mà thôi.
Khi dần nhìn thấu tất cả, nàng ta từng căm hận Lý Lệ Hoa, nhưng đồng thời, trong lòng cũng dấy lên một thứ khoái trá vì có thể khinh miệt Lý Lệ Hoa.
Dẫu địa vị có cao quý đến đâu thì đã sao? Trong mắt Thẩm Dương, tên đàn ông vô tâm vô tình ấy, nhưng người đàn bà xung quanh y chẳng qua cũng chỉ là vật sống để y lợi dụng mà thôi. Nàng ta là thế, mà Lý Lệ Hoa cũng chẳng khác gì.
Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác.
Từ khi người phụ nữ kia xuất hiện và đặc biệt là khi nàng ta phát hiện trượng phu của mình khát khao, muốn có được đối phương, thứ “niềm tin” mà nàng ta đã dùng để tự an ủi mình suốt bao năm qua bỗng chốc tan vỡ, không thể duy trì thêm được nữa.
Hôm ấy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng ta tuyệt đối sẽ không thể tin được rằng Thẩm Dương cũng có lúc hạ mình đến vậy trước mặt một người phụ nữ. Y cúi rạp dưới chân ả, định xỏ giày giúp ả.
Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng ta còn ngỡ mình đã nhận nhầm người.
Tại sao y lại sẵn sàng hạ mình đến thế chỉ để tiếp cận và lấy lòng ả ta?
Ả có thể mang lại cho y thứ lợi ích gì?
Tiêu thị suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được.
Nếu không phải vì lợi ích thực tế, thì chỉ còn một cách giải thích duy nhất: y đã bị ả ta mê hoặc, và muốn có được ả ta.
Một thứ chiếm hữu thuần túy, xuất phát từ ham muốn của đàn ông đối với đàn bà.
Điều này khiến Tiêu thị cảm thấy như bị sỉ nhục, và nỗi nhục này còn lớn hơn cả lúc biết Trưởng công chúa là tình nhân của y.
Sự kiêu ngạo khiến nàng ta không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Lý Lệ Hoa đã chẳng còn là người đàn bà nàng ta hận nhất nữa. Trong lòng Tiêu thị, kẻ đáng hận nhất lúc này chính là ả kia.
Ngày ấy ở đạo quán Tử Dương, Lý Huyền Độ đã lạnh lùng cự tuyệt nàng ta, đến nay mỗi khi nhớ lại, tim nàng ta vẫn thấy nhói buốt. Ả tiện nhân kia không chỉ đoạt đi người đàn ông mà cả đời nàng ta dùng tình cảm chân thành để hướng về, mà ngay cả trượng phu của nàng ta cũng phải lòng ả.
Y vô tình, thì đừng trách nàng ta bất nghĩa. Cho nên trước đó, nàng ta đã tìm được một cơ hội, tiết lộ cho Tân đế Lý Thừa Dục biết rằng trượng phu của nàng ta, Nam Tư tướng quân Thẩm Dương, đang dòm ngó Tần vương phi.
Chuyện Tân đế đem lòng yêu mến người đã gả cho hoàng thúc của mình là bí mật ai ai cũng ngầm hiểu
Theo những gì nàng ta thu thập được, Tân đế muốn thu quyền về tay thì người đầu tiên phải trừ bỏ đương nhiên chính là Thẩm Dương. Giờ nhận được tin này, Tiêu thị không tin Tân đế sẽ làm ngơ.
Và thế là, nàng ta đã đạt được mục đích
Đôi mắt nàng ta ánh lên vẻ phức tạp, sau đó lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông kia đã không còn khoác quan bào, chỉ mặc thường phục giản dị, ngồi phía sau bàn làm việc. Gã cầm một cái khăn trắng tinh, cẩn thận lau lưỡi kiếm sắc bén.
Ánh nến chập chờn trên bàn hắt lên lưỡi kiếm tối sẫm.
Gã tập trung đến mức dường như không nhận ra nàng ta đã vào phòng, cứ thế tiếp tục lau kiếm, mãi đến khi Tiêu thị đứng trước mặt gã một lúc lâu, gã mới mở miệng: “Có chuyện gì?”
Lúc nói, mắt vẫn dán vào thanh kiếm, không liếc nàng ta lấy một lần.
Tiêu thị đáp: “Ta đến để hỏi ngươi một câu. Ngươi sắp đi rồi, còn ta thì sao?”
Thẩm Dương lạnh nhạt đáp: “Nếu rời khỏi kinh thành chỉ có khi, cô cũng chẳng thích nghi được. Cô cứ ở lại đây đi. Nếu muốn hòa ly, ta sẽ đồng ý.”
Tiêu thị gật đầu, đôi mắt hiện lên vẻ chế giễu: “Được, chính ngươi tự đề nghị đấy nhé. Cũng tốt, dù sao giờ đối với ngươi, ta cũng chẳng còn chút giá trị nào.”
Nàng ta nghiến răng nói, xoay người định bước ra ngoài, nhưng đột nhiên khựng lại, liếc nhìn hắn thêm một lần rồi nở nụ cười đầy vẻ mỉa mai: “Ta không ngờ tướng quân cũng là kẻ si tình. Vợ chồng một thời, trước khi đi, ta khuyên ngươi một câu: cẩn thận mỹ nhân họa thủy, rước lửa vào thân.”
Tiêu thị dứt lời, bật cười, xoay người bước ra, không ngoảnh lại nữa.
Thẩm Dương vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ, tiếp tục lau kiếm, cho đến khi lau sạch, gã nâng nhẹ thanh kiếm lên, đặt ngang trước mắt.
Gã nhìn thẳng vào đôi mắt sâu, phản chiếu trên lưỡi kiếm sáng loáng như gương, trước mắt bất giác hiện lên dáng hình người phụ nữ kia, nhớ lại khoảnh khắc mình bị nàng mê hoặc, ngửi mùi hương trên tóc nàng, để rồi sập bẫy từ lúc nào không hay.
Đôi mắt trên lưỡi kiếm giật giật mấy cái.
Gã nghiến răng, bỗng nhiên bật dậy, vung kiếm bổ mạnh xuống góc bàn trước mặt.
“Rắc!”
Một góc bàn bị chém phăng, rơi xuống đất như đầu người vừa lìa khỏi cổ.
Gã nhìn chằm chằm vào chiếc bàn đã mất một góc, nét dữ tợn thoáng qua gương mặt, hồi lâu sau, gã khép mắt lại, một tiếng “choang” vang lên, gã quăng kiếm xuống, sải bước đến bên cửa sổ, đẩy tung cánh cửa, đón gió đêm ào vào, hít sâu một hơi.
Gã sẽ trở lại.
Và gã đảm bảo là sẽ không mất nhiều thời gian nữa đâu.
Trừ phi Lý Thừa Dục có thể dung túng mãi cho hoàng thúc của mình, hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, khiến gã không tài nào tìm được cơ hội.
Nhưng, điều đó… có thể sao?
…
Nam Tư tướng quân Thẩm Dương, người từng một thời quyền khuynh triều dã, nay đã rời kinh, trở về quê chịu tang.
Khác hẳn khung cảnh ra đi trong lặng lẽ của Thẩm Dương, Hàn Vinh Xương lại từ biệt bạn bè thân hữu, bước lên hành trình Tây tiến.
Thân thích của ông đều hết sức bất mãn trước quyết định bộc phát này của ông, hết lời trách cứ, thậm chí còn định vào cung xin Tân đế thu hồi thánh chỉ. Mặc cho họ phản đối thế nào, không ai có thể lay chuyển được quyết tâm của ông.
Ông đã sớm chán ngán kinh đô này. Giờ phút này, ông cảm thấy bản thân như thoát khỏi gông xiềng, tâm trạng cực kỳ khoan khoái. Nguyện vọng lớn nhất của ông là nhanh chóng đặt chân đến Tây Vực, hội ngộ sớm với Lý Huyền Độ, từ đó gây dựng công danh, sớm ngày nở mày nở mặt.
Nói ra cũng khéo, trước kia chính ông là người làm mai cho Lý Huyền Độ và Bồ tiểu thục nữ, không ngờ run rủi thế nào, cuối cùng lại thành người tương lai sẽ kề vai sát cánh với nhau. Nếu không phải có duyên thì còn là gì nữa?
Hàn Vinh Xương chỉ hận không thể mọc cánh bay ngay đến đó. Cảm giác sốt ruột khiến ông chỉ cảm thấy vương tử Bảo Lặc đi chậm như rùa, liên tục giục giã. Vương tử không dám trái ý, nghiến răng phối hợp, vì thế cả đoàn tất tả lên đường, ngày đi đêm nghỉ, một mạch tiến về phương Tây, và rồi, cuối tháng Chạp năm Hiếu Xương thứ sáu, họ đã đến được nước Bảo Lặc.
Lý Huyền Độ đã nhận được tin báo từ trạm phong hỏa từ sớm. Hắn đích thân dẫn người đi mấy chục dặm nghênh đón. Sau khi gặp lại, niềm vui thật khó để diễn tả. Nghe Hàn Vinh Xương nói ông là người đã tự đứng ra, xin được gánh vác nhiệm vụ lần này, mong có cơ hội được cùng Tần vương chung sức lập công, hắn bật cười ha hả, tiến lên ôm chầm lấy ông, hộ tống ông cùng đoàn tùy tùng của vương tử về thành Sương thị. Sau khi gặp mặt Bồ Châu và Diệp Tiêu, đêm đó, Lý Huyền Độ mở yến tiệc khoản đãi. Hắn giới thiệu từng người một trong đoàn cho Hàn Vinh Xương: nào là Trương Thạch Sơn, Trương Tróc… toàn những hán tử can trường, vừa gặp đã hợp ý, xưng huynh gọi đệ, đêm đó uống rượu say sưa, tận hứng vui vầy.
Sang ngày hôm sau, Lý Huyền Độ đích thân đưa vương tử và đoàn tùy tùng đến quốc đô Yến thành của nước Bảo Lặc.
Vương tử đăng cơ làm vua, lập tức bãi bỏ toàn bộ những khoản sưu thuế phụ trước đây, dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Đô hộ phủ, cải tổ lại toàn bộ quan chế. Dưới trướng Phụ quốc hầu là Đô úy, Tả Hữu tướng, Kỵ quân, thiên trưởng Đông Tây Nam Bắc cùng hàng loạt chức vị khác. Những văn quan võ tướng được bổ nhiệm đều đã được chọn lọc kỹ càng, không ai là không một lòng hướng về triều Lý.
Thật ra, từ trước khi vương tử tới, Lý Huyền Độ đã sớm bắt tay vào thực hiện loạt biện pháp này, giờ chỉ là hoàn tất trình tự mà thôi. Nhưng sự vụ rườm rà, cũng phải tốn bảy tám ngày mới có thể đâu vào đấy.
Mọi chuyện đã đi vào nề nếp, cũng đã đến lúc hắn phải khởi hành. Hàn Vinh Xương, người vừa được phong Phụ quốc hầu mấy hôm trước cũng viện cớ nói rằng mình phải sang Đô hộ phủ.
Bảo Lặc vương nghe tin, mặt mày ủ dột lo lắng.
Tuy trị sở mới của Đô hộ phủ đặt ở thành Sương thị, cách Yến thành không xa, song cũng phải mất một ngày đường cưỡi ngựa. Y lo Hàn Vinh Xương đi rồi sẽ không quay lại, Yến thành không còn binh lính của Đô hộ phủ đóng giữ, nếu lỡ may xảy ra biến cố thì bản thân khó lòng chế ngự, “nước xa khó cứu được lửa gần”.
Thấy Hàn Vinh Xương không chịu ở lại, Lý Huyền Độ bèn phái Trương Thạch Sơn dẫn hai trăm quân trấn giữ trong thành. Lúc này Bảo Lặc vương mới yên tâm phần nào, cung kính tiễn Lý Huyền Độ rời đi, đã vậy còn ân cần mời mọc: “Nếu điện hạ và vương phi có thời gian rảnh rỗi, xin mời thường xuyên đến Yến thành, vương cung sẽ luôn rộng mở chào đón hai người.”
Lời ấy khiến Lý Huyền Độ chợt nhớ đến ngày hắn đưa nàng đến cung điện vắng người, quấn quýt bên nhau từ sáng đến tối.
Hắn không biết khi nào mới được trải qua những khoảnh khắc tuyệt đẹp như thế một lần nữa.
Hắn mỉm cười, gật đầu với Bảo Lặc vương, rồi giục ngựa ra khỏi Yến thành.
Hàn Vinh Xương thúc ngựa đuổi theo, hỏi: “Điện hạ, bước tiếp theo có phải sẽ nhằm vào Đại đô úy Đông Địch không?”
Sau khi thâu tóm nước Bảo Lặc, đáp lại lời mời của nữ tộc trưởng tộc Sương, hắn đã chuyển trị sở của Đô hộ phủ về thành Sương thị, giữ Ô Lũy, tiếp tục khai khẩn ruộng đất.
Nhờ loạt sự kiện này, danh tiếng của Lý Huyền Độ, Đô hộ Tây Vực, càng thêm vang dội. Nhiều nước nhỏ ở Trung Đạo vẫn đang án binh bất động, giờ đây không còn do dự nữa, những ngày gần đây đều phái người đến xin thần phục, thi nhau gửi chất tử về kinh đô.
Bề ngoài, Đô hộ phủ trông như cánh diều bay lên, song thực chất, Lý Huyền Độ vẫn không dám chủ quan.
Đúng như Hàn Vinh Xương đã nói, tiếp theo hắn phải chuẩn bị đối phó với Đại đô úy Đông Địch – Hồ Hồ. Không phải hắn muốn chủ động gây chiến ngay lúc này, hắn muốn đợi đến khi lực lượng của mình đủ mạnh rồi mới từ từ tính toán, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không cho hắn thêm thời gian.
Chiếm nước Bảo Lặc, khống chế Trung Đạo, mới chỉ là bước khởi đầu. Phủ Đại đô úy đóng ở Bắc Đạo kia, mới chính là cường địch thực sự.
Một khi bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng để kéo quân, Hồ Hồ với hơn vạn kỵ binh tinh nhuệ chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù khó nhằn. Theo suy đoán của Lý Huyền Độ, hắn ta chưa động binh là bởi còn kiêng dè địch thủ chính trị của mình: Côn Lăng vương. Chỉ cần đôi bên đạt được thỏa hiệp, chiến sự tất sẽ bùng nổ.
Về phía hắn, ngoài năm trăm binh lính mà hắn mang theo khi ra khỏi quan ải ban đầu, những người có khả năng chiến đấu chỉ có quân đội của tộc Sương và nước Vu Điền. Dù họ đều là dũng sĩ, có đủ cung nỏ, đao kiếm, giáp giáo, nhưng số lượng kỵ binh vẫn còn thiếu. Nếu đối đầu trực diện với đội quân tinh nhuệ của người Hồ, e rằng khó bề chống đỡ.
Lý Huyền Đô giải thích sự lo ngại của mình với Hàn Vinh Xương.
Hàn Vinh Xương nghe vậy gật đầu: “Nỗi lo của điện hạ hoàn toàn có cơ sở. Khi đối đầu với kẻ địch mạnh, chiến thuật tốt nhất là né tránh và bất ngờ tấn công. Điện hạ có kế sách nào để đánh bại quân địch chưa?”
Lý Huyền Độ đáp: “Tạm thời chưa có. Chờ về rồi hãy bàn!”
Hắn và đoàn của Hàn Vinh Xương trở về thành Sương thị vào lúc chạng vạng.
Tòa thành này, cùng với tòa lũy phía sau đều đã được Sương thị giao cho hắn toàn quyền sử dụng. Ngay trong ngày sai quản sự đến tìm hắn và Bồ Châu bàn việc, bà đã dọn về một trang viên trồng nho cách thành Sương thị khoảng mấy chục dặm. Khi ấy, Lý Huyền Độ và Bồ Châu đích thân tới trang viên mời bà quay về, nhưng bà đóng cửa không tiếp, chỉ sai người truyền lời: bảo hắn đừng thất tín, đợi đến ngày bình định Tây Vực, nếu không cần đến lũy thành nữa, bà thu hồi lại sau cũng chưa muộn.
Khi ấy, hai người vô cùng cảm động, cùng quỳ bên ngoài cánh cửa để bái tạ. Để không phụ sự kỳ vọng, Lý Huyền Độ quyết định dời trị sở về nơi này.
Sau khi vào thành, Hàn Vinh Xương và những người khác đến doanh trại bên cạnh lũy thành để nghỉ ngơi, còn Lý Huyền Độ thì đi thẳng vào bên trong, men theo mê cung tiến về hậu viện.
Bảy tám ngày rong ruổi đến Yến thành, hắn không gặp nàng, trong lòng nhớ mong vô cùng. Hắn thầm nghĩ, hẳn nàng sẽ rất vui mừng khi thấy mình quay về thế này, nhưng không ngờ, bước vào phòng lại chẳng thấy bóng dáng nàng đâu. Hắn hỏi Vương mụ, mới biết hôm nay là ngày binh sĩ thi đấu mã cầu, có mời vương phi sang làm trọng tài, giờ nàng vẫn chưa quay lại.
Mã cầu không chỉ là bộ môn phổ biến ở kinh đô mà còn phổ biến trên khắp Tây Vực. Sau khi đến đây, Lý Huyền Độ khuyến khích quân sĩ tập luyện trò này.
Khi còn ở Ô Lũy, thỉnh thoảng hắn cũng nghe nói nàng sẽ ra sân đánh bóng cùng binh sĩ, nhưng vì bận bịu nên hắn chưa từng để tâm. Giờ nghe nói nàng lại ra sân mã cầu, hắn khựng lại chốc lát, ngước mắt nhìn sắc trời, nhíu mày, quay người sải bước ra ngoài, rồi lập tức đến sân bóng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận