Người mà ban nãy chỉ là hình bóng trong nỗi nhớ, giờ phút này, bỗng xuất hiện ngay trước mặt nàng như một kỳ tích.
Khoảnh khắc ấy, Bồ Châu suýt tưởng đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng rất nhanh sau đó, vòng tay rắn rỏi và hơi thở quen thuộc bao trùm lấy nàng đã nhắc nhở nàng rằng: đây không phải mơ, mà là thật. Khi nàng nghĩ về Lý Huyền Độ, nhớ mong Lý Huyền Độ, thì hắn đã đến.
Cổ họng nàng bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào, trong đó đan xen giữa sự vui mừng, tủi thân và cả làm nũng. Hai cánh tay nàng vội vòng qua, ôm chặt lấy hắn.
Giữa màn đêm mờ ảo, hai người ghì chặt lấy nhau. Hắn nhắm mắt, tham lam hít hà hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc và làn da nàng. Nàng cũng nhắm mắt, áp má vào lồng ngực hắn, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim kia. Một lát sau, nàng chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu khỏi vòng tay hắn, ra hiệu cho hắn đừng nhúc nhích, rồi nhanh chóng thoát khỏi người hắn, xuống giường, lao về phía cửa sổ. Nàng thò nửa cái đầu ra ngoài ngó quanh, thấy ánh trăng sáng như dòng nước, bốn bề tĩnh lặng, chẳng có điều gì khác thường, liền vội đóng chặt cửa lại, quay vào, châm đèn. Vừa xoay người, nàng đã thấy Lý Huyền Độ nửa nằm nửa tựa ở đầu giường, hai chân bắt chéo, gương mặt mỉm cười dõi theo nàng, toàn thân toát ra vẻ thảnh thơi khó tả.
Nỗi căng thẳng trong lòng nàng cũng vơi đi. Thế nhưng nhớ tới dáng vẻ đầy chán ghét của Sương thị khi nhắc đến hắn, nàng vẫn không dám chủ quan, vội bò trở lại giường, quỳ ngồi cạnh hắn, khẽ hỏi: “Chàng vào bằng cách nào? Họ bảo chàng đi được nửa chừng rồi bỏ cuộc.”
Lý Huyền Độ nheo mắt cười, đáp: “Đi không được thì chẳng lẽ ta lại không biết đổi đường khác sao?”
Bồ Châu khựng lại, nhất thời chưa hiểu.
Thấy nàng hơi hé môi, nét mặt thoáng vẻ ngờ vực, Lý Huyền Độ mới điềm nhiên nói: “Ta đổi sang trèo từ phía sau lên.”
Phía sau?
Lúc này, Bồ Châu mới ngộ ra.
Hắn dựa vào vách núi dựng đứng phía sau tòa lũy để leo lên đây sao?
Nàng hít một hơi khí lạnh, nắm lấy tay hắn, trợn tròn mắt kinh hãi: “Vách núi? Trời ơi! Chàng không sao chứ?”
Hắn cười nhạt: “Nếu có sao, chẳng lẽ ta còn có thể đứng trước mặt nàng thế này?”
Biểu cảm của hắn chẳng những thản nhiên, mà dường như còn pha chút đắc ý.
“Ta thừa nhận mê cung phía trước rất khó qua, thảo nào Sương thị lại có sự tự tin lớn đến thế. Nhưng nếu bà ta cho rằng một vách núi phía sau là đủ để khiến tòa lũy này an toàn tuyệt đối thì đúng là quá xem thường ta rồi.”
Bồ Châu trừng mắt nhìn hắn, tim đập thình thịch, cảm giác sợ hãi qua đi, cơn giận bất ngờ bùng lên. Nàng không kìm nổi, giơ tay đánh mạnh vào hắn.
“Chàng dám sao! Chàng không sợ…”
Chữ cuối cùng, nàng vẫn không thốt ra nổi, rốt cuộc nuốt ngược vào trong. Nhưng càng nghĩ càng tức, thấy hắn vẫn cười, nàng liền siết tay thành nắm đấm, liên tục đấm vào vai và ngực hắn, những tiếng “bịch bịch” vang lên không ngừng.
Lý Huyền Độ vừa né vừa cười.
“Chàng còn cười được ư!”
Bồ Châu càng giận, hắn lại càng cười khoái chí, thậm chí còn cười đến mức ngả người xuống gối. Đến khi vô tình ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt rớm lệ của nàng, hắn mới ngừng cười, để mặc nàng đánh thêm mấy cái, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, kéo nhẹ một cái, ôm nàng vào lòng.
Nàng giận dỗi, cố vặn người không cho hắn ôm. Hắn siết chặt vòng tay, giam chặt nàng vào lòng, không để nàng động đậy, dịu giọng giải thích: “Xu Xu, nàng đừng lo, ta thật sự không sao. Vách núi kia trông thì hiểm trở, nhưng lại có nhiều điểm để bám chân. Ta cũng có sự đề phòng, mang dây thừng bên mình, đầu kia buộc nêm sắt. Mỗi khi leo được vài bước, ta lại đóng chặt nêm sắt vào kẽ đá, như thế, dẫu chẳng may sảy chân, cũng không đến nỗi rơi xuống tận đáy. Ta chuẩn bị chu toàn rồi mới trèo lên, tuyệt không dám lấy mạng mình ra làm trò đùa…”
Hắn dừng một nhịp, nhìn thẳng vào nàng, khẽ nói: “Ta chỉ sợ Sương thị làm khó nàng, nên mới nóng lòng muốn gặp nàng cho nhanh…”
Bồ Châu dần im lặng, nghĩ một hồi vẫn còn chút sợ hãi: “Nhưng làm vậy, thật sự quá nguy hiểm!”
“Mê cung phía trước vừa rối rắm lại vừa rộng lớn, ta thử suốt hai ngày mới nhớ được một nửa đường. Về phía Sương thị thì quyết tâm không cho ta gặp nàng, còn sai người bắn tên. Ta nghe nói bà ta rất tàn nhẫn, từng chặt cụt tứ chi của kẻ địch rồi chôn xuống đất. Ta nghĩ nếu cứ liều mình xông vào, chẳng biết còn phải giằng co với bà ta bao lâu, chi bằng đổi sang đường khác.”
Bồ Châu cảm động, nàng ngả người vào lồng ngực hắn, giọng thì thầm: “Nhưng Sương phu nhân cũng không hoàn toàn giống như chàng nghĩ. Năm xưa, nếu không nhờ bà ấy ra tay giúp đỡ, thì không biết giờ này, hài cốt phụ thân ta đang phiêu dạt ở phương nào rồi…”
Nàng kể lại chuyện năm đó. “Có lẽ bà ấy hiểu lầm chàng, nên mới đối đầu gay gắt với chàng như thế. Ta thấy bà ấy không phải người không hiểu lý lẽ. Đợi ta, ta sẽ tìm cơ hội giải thích rõ. Chàng đừng vội.”
Nghe vậy, Lý Huyền Độ không nói gì mà chỉ ôm chặt lấy nàng.
Bồ Châu nằm yên trong vòng tay hắn một lát, bỗng như sực nhớ tới điều gì, liền ngẩng đầu lên, hỏi: “Lúc chàng leo lên có bị thương chỗ nào không?”
Lý Huyền Độ nhìn đôi mắt đẹp tràn đầy sự quan tâm của nàng, trong lòng cũng thấy ngọt ngào. Hắn lắc đầu, rồi thở dài.
“Sao thế?” Bồ Châu vội hỏi.
“Chỉ là mệt thôi. Ta vừa leo lên đây thì tay chân cũng tê dại, suýt nữa đứng không vững, nghỉ một lúc lâu mới hồi phục lại. Chui vào được đến đây thì lại thấy nơi này vòng vèo lắt léo, tìm mãi mới bắt được một tên gác đêm để hỏi cho ra chỗ nàng ở. Đúng là bực mình thật đấy…”
Hắn nhíu mày, liên tục phàn nàn.
Bồ Châu hốt hoảng, vội ép hắn nằm xuống, giúp hắn xoa tay đấm chân. Hắn thuận thế nghiêng mình tựa vào đầu giường, vừa tận hưởng sự chăm sóc chu đáo ấy của nàng, vừa đảo mắt nhìn quanh, để ý từng món đồ trang trí vàng son bày đầy trong phòng.
“Nơi này trông không tệ, còn tốt hơn chỗ của chúng ta. Xem ra Sương phu nhân rất cưng chiều nàng. Mà này, có phải nàng chê ta rồi, cũng chẳng muốn theo ta quay về nữa không đấy?” Giọng hắn nghe như có chút hờn ghen.
Bồ Châu lắc đầu.
“Ta không tin.”
Hắn nhướn mày, liếc nhìn nàng, ánh mắt như sóng ngầm lay động.
Bồ Châu cắn nhẹ môi, trườn lên người hắn, hai tay nâng khuôn mặt hắn, chủ động đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Hắn nhắm mắt và tận hưởng nụ hôn của nàng thêm một lúc, rồi bỗng nhiên, hắn siết chặt nàng vào lòng, cuốn lấy nàng lăn vài vòng trên giường, cuối cùng đè nàng dưới thân, hôn nàng cuồng nhiệt.
Bồ Châu đang bị hắn hôn đến mê loạn thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, dường như có người đang chạy về phía này.
Nàng giật mình, mở choàng mắt, liền thấy ngoài cửa sổ lóe lên một vệt sáng, giống như ánh đuốc. Ngay sau đó, giọng của Sương thị vang lên: “Lý gia Tứ lang? Ra đây!”
Lý Huyền Độ khựng lại, dừng động tác, nhưng vẫn đè trên người nàng.
Bồ Châu dằn xuống nỗi căng thẳng trong lòng, vội trấn an hắn: “Đừng lo, ta sẽ ra với chàng!” Nói đoạn, nàng trượt xuống giường, vội vã mặc y phục, rồi chạy đến mở cửa. Cửa vừa mở ra, lọt vào mắt nàng là mấy chục võ sĩ đã vây chật kín sân, đuốc cháy bập bùng, bốn phía sáng rõ như ban ngày.
Sương thị mặt lạnh như băng, đứng trên bậc thềm ngoài cửa.
Bồ Châu trấn định lại, cất tiếng gọi: “Phu nhân.” Sau đó, bà bước vào, đẩy cửa ra.
Bồ Châu ngoảnh đầu, thấy Lý Huyền Độ vẫn còn ngồi bên mép giường, đang cúi người xỏ giày. Hắn xỏ xong liền đứng dậy, chỉnh lại y phục, đi tới trước mặt Sương thị, cung kính nói: “Vị tôn giả này hẳn là tộc trưởng tộc Sương? Ta đã nghe danh bà từ lâu, và vừa rồi, Xu Xu cũng nhắc đến bà nhiều lần trước mặt ta. Nàng ấy rất kính trọng bà. Hôm nay ta rất lấy làm vinh hạnh khi được gặp bà. Ta là Lý Huyền Độ, cảm ơn tộc trưởng đã chăm sóc nàng ấy trong mấy ngày gần đây. Đêm nay ta đến là để đón nàng ấy về, đồng thời bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc đến bà.”
Sương thị không hề đáp lại, ánh mắt tràn ngập vẻ cảnh giác và nghi ngờ. Bà nhìn hắn chằm chặp, hỏi: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Lý Huyền Độ đáp: “Tôn trưởng cứ việc yên lòng. Mê cung trong lũy thành Sương thị quả nhiên danh bất hư truyền. Lý mỗ ngu dốt, không thể phá giải, sợ trúng phải loạn tiễn nên không dám mạo hiểm xông vào nữa. Để đón Xu Xu, ta nhất định phải tìm đường tắt khác.”
Sự nghi hoặc trong mắt Sương thị càng thêm nặng nề.
“Vách đá đằng sau lũy thành chính là lời nhắc nhở dành cho phu nhân. Về sau cũng nên gia tăng đề phòng.”
Sương thị biến sắc.
Vừa rồi bà còn đang say ngủ, bị gọi dậy thì mới hay trong tòa lũy có một thị vệ bị người ta trói gô, nhét giẻ vào miệng rồi đánh ngất, khiến bà vô cùng kinh hãi.
Phía trước là mê cung, phía sau là vách đá, giống như tường đồng vách sắt, bao năm qua chưa từng có kẻ nào đột nhập. Tối nay lại có người từ bên ngoài xông vào, thử hỏi sao bà không khiếp sợ cho được?
Trực giác mách bảo bà rằng chính Lý Huyền Độ đã làm điều đó, song vẫn không tài nào hiểu nổi hắn đã vào đây bằng cách nào.
Bà vạn lần không ngờ, vách đá phía sau, thứ luôn khiến bà yên tâm bấy lâu nay, đã mất sạch ý nghĩa phòng thủ, để hắn ngang nhiên vượt qua như chốn không người.
Nếu hắn ôm mưu đồ khác, thì giờ phút này, cả lũy thành đã lâm vào đại họa.
Trong chớp mắt, sau lưng bà đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Bà giận dữ quát: “Họ Lý kia, ngươi coi nơi này của ta là chỗ nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Bồ Châu vội bước lên, nói: “Phu nhân bớt giận, lang quân vốn không có ý bất kính với phu nhân…”
Sương thị lạnh giọng cắt ngang: “Xu Xu, cháu không cần nói đỡ cho hắn. Hắn tự tiện xông vào thành mà không có sự cho phép của ta, nói gì đến kính hay bất kính? Cái gọi là kính ấy, ta cũng chẳng gánh nổi. Dẫu cho hắn có là quý nhân của triều Lý, thì hôm nay ta cũng đành đắc tội! Người đâu, mau bắt hắn lại cho ta!”
Đám võ sĩ trong sân nghe lệnh liền ùn ùn kéo vào. Lý Huyền Độ chẳng những không lùi bước, ngược lại tiến lên, tách Bồ Châu ra khỏi Sương thị, kéo nàng về phía mình. Hắn đứng chắn trước mặt nàng, nói: “Sương phu nhân, Lý mỗ có điều chưa rõ, liệu có thể hỏi phu nhân một câu chăng? Vì sao phu nhân phớt lờ mong muốn của phu nhân ta, ép nàng ở lại, khiến vợ chồng ta không thể đoàn tụ?”
Sương thị nghẹn lời, gương mặt càng lúc càng khó coi, không đáp lại hắn mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bồ Châu: “Xu Xu, cháu muốn bỏ qua chuyện mà phụ thân cháu đã gặp phải, để kết làm phu thê với người họ Lý này sao?”
Từng lời như mũi kim đâm vào tim, Bồ Châu nghiến chặt răng, đang định mở miệng thì Lý Huyền Độ đã hơi nghiêng đầu, mỉm cười với nàng, ra hiệu không cần giải thích. Đoạn, hắn quay lại nói với Sương thị: “Sương phu nhân, ta từng nghe Xu Xu kể, năm đó chính phu nhân đã tìm mọi cách để đưa di hài phụ thân nàng trở về, chuyện ấy khiến ta vô cùng cảm kích. Phụ thân nàng cũng như phụ thân ta, nghĩa cử cao đẹp ấy, ta nhất định phải tạ ơn.”
Nói dứt, hắn vén vạt áo, quỳ xuống trước mặt Sương thị, cung kính khấu đầu.
Bồ Châu sững người, nàng chưa từng nghĩ tới, một người có địa vị như hắn lại vì phụ thân nàng mà chịu hành đại lễ trước mặt Sương thị.
Sương thị cũng vô cùng bất ngờ. Bà nhìn hắn dập đầu trước mặt mình, sắc mặt cứng lại. Đợi hắn đứng dậy, bà mới hoàn hồn, nhíu chặt mày, vừa định mở miệng châm chọc thì lại nghe hắn nói tiếp: “Sương phu nhân, vừa rồi ta đã dùng thân phận là con rể của phụ thân để cảm tạ phu nhân vì năm xưa đã lo liệu hậu sự cho người. Phu nhân có chấp nhận hay không là quyền ở phu nhân, còn với ta, đây là chuyện ta nhất định phải làm. Tạ ơn đã xong, giờ ta còn lời muốn nói.”
Hắn đổi giọng, lời lẽ dứt khoát.
“Xu Xu có bằng lòng gả cho ta hay không là chuyện giữa chúng ta, không cần phải trình bày với người ngoài. Nhưng phu nhân thì khác. Chẳng những phu nhân có ơn với vợ chồng ta, mà còn thay mặt hoàng tộc họ Lý làm một việc lẽ ra đã phải làm từ lâu. Ta, Lý Huyền Độ, kính trọng phu nhân, nên mới nguyện ý mở lòng với phu nhân. Xu Xu hiểu ta, nàng nguyện làm thê tử của ta. Ta có thể bày tỏ thẳng thắn với Sương phu nhân rằng: một ngày nào đó, chẳng những ta sẽ đưa trung cốt linh hồn của nhạc phụ trở về, mà còn đi theo con đường nhạc phụ từng bước qua, hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của người. Tấm lòng này, xin trời đất chứng giám!”
Mỗi lời hắn nói đều có sức mạnh lay động lòng người.
Sương thị nhìn hắn, lặng im giây lát rồi khàn giọng hỏi: “Lý Tứ lang, chỉ nói thôi thì nghe cũng hay lắm, nhưng ngươi lấy gì để bảo đảm?”
Lý Huyền Độ đáp: “Không dám nói đảm bảo, chỉ xin học theo nhạc phụ, từng bước vững chắc, từ từ tiến lên!”
Sương thị cuối cùng cũng im lặng, mím chặt đôi môi, đứng yên tại chỗ.
Lý Huyền Độ chắp tay hành lễ cáo biệt với bà rồi nắm tay Bồ Châu, nói với quản sự: “Ta muốn đưa phu nhân về, phiền quản sự dẫn đường.”
Quản sự đưa mắt nhìn sang Sương thị, thấy bà vẫn bất động, không còn vẻ muốn phản đối, bèn cúi người, xoay người đi trước.
Bồ Châu theo Lý Huyền Độ đi đến cửa, ngoái đầu nhìn lại, thấy ánh mắt Sương thị vẫn dõi theo bóng lưng mình, ánh nhìn lạ lùng, như có phần không cam tâm, có phần bịn rịn, lại như có chút thê lương. Trái tim nàng như ấm dần lên, nàng liền giãy khỏi bàn tay Lý Huyền Độ đang nắm chặt tay mình, chạy trở lại trước mặt bà, khẽ nói: “Phu nhân, có một chuyện cháu chưa nói cho người biết. Thật ra ngay từ đầu, lang quân không muốn để cháu một mình đến gặp người. Chính cháu khăng khăng đòi đi, chàng không cản được nên cháu mới được đặt chân đến nơi này của phu nhân, mới có duyên được quen biết người. Phu nhân có biết vì sao cháu lại bất chấp lời ngăn cản của phu quân để đến gặp người như đã hẹn không?”
Sương thị thì thào: “Vì sao?
“Bởi trong nhật ký, phụ thân cháu từng ghi chép mấy lời về phu nhân, tuy không nhiều, nhưng lại chẳng tiếc mỹ từ. Người khen phu nhân có phong thái lỗi lạc, là bậc nữ trung hào kiệt, sự ngưỡng mộ dành cho phu nhân vẫn còn in trên đầu bút. Người có thể khiến phụ thân viết ra những dòng như thế, hẳn phải là kỳ tài xuất chúng. Dù chưa gặp mặt nhưng cháu đã cảm thấy giữa cháu và người như có mối duyên tri kỷ. Cháu chọn tin tưởng phu nhân, nên mới cả gan đến gặp.”
Sương thị ngẩn người nhìn nàng.
Bồ Châu lại nói: “Cháu biết phu nhân đối xử với cháu rất tốt, vì thế, cháu càng mong phu nhân có thể tin tưởng lang quân. Chẳng phải phu nhân từng nói rồi đấy sao, phụ thân cháu vẫn luôn chờ người của triều Lý đến và đưa người trở về. Chàng chính là người mà phụ thân cháu vẫn luôn chờ đợi!
Nàng nắm chặt tay Sương thị.
“Cảm ơn phu nhân vì tất cả những gì người đã làm cho phụ thân cháu, và cả sự quan tâm người dành cho cháu. Cháu sẽ mãi khắc ghi trong lòng. Giờ cháu phải theo lang quân về rồi, mong phu nhân sau này cũng bảo trọng!”
Nàng mỉm cười gật đầu với Sương thị, buông tay, xoay người bước đến bên Lý Huyền Độ đang chờ ở cửa, cùng hắn tiếp tục đi ra ngoài.
Quản sự xách đèn lồng, dẫn hai người băng qua mê cung, tiễn đến tận cổng chính của lũy thành.
Bên ngoài cổng, Trương Đình cùng các thị vệ đang nóng lòng chờ đợi. Khi thấy Tần vương cùng vương phi từ trong bước ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, lập tức tiến lên nghênh đón.
Lý Huyền Độ nhận con ngựa được Trương Đình dẫn tới, bế Bồ Châu đặt lên lưng ngựa rồi cũng nhảy lên theo. Hai người cưỡi chung một con ngựa, bỏ lại tòa lũy và thành Sương thị ở phía sau.
Vài ngày trước, sau khi chiếm được Yến thành và thiết lập lại trật tự trong thành, hắn không để đại quân tiến vào đóng giữ mà lệnh cho Diệp Tiêu tạm thời quản lý toàn thành; số quân còn lại đều được rút về, đóng quân bên ngoài Yến thành, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Ban đầu, hắn không định vào thành ngay trong ngày mà tính đưa nàng trở về doanh trại trước. Thế nhưng trên đường đi, hắn thấy nàng ngồi trong vòng tay nhưng cứ ngẩng đầu nhìn mình mãi, dưới ánh trăng, đôi mắt chan chứa tình ý, khiến lòng hắn bắt đầu xao động. Nghĩ đến điều kiện đơn sơ ở doanh trại, hắn đổi ý giữa chừng, không về nơi đóng quân nữa mà đi thẳng vào Yến thành.
Khi bình minh vừa hửng sáng, hắn dừng ngựa trước cổng lớn của vương cung.
Phụ tá của Diệp Tiêu là Thẩm Kiều được phái đến trấn giữ vương cung. Thấy Tần vương đưa vương phi tới, hắn vô cùng bất ngờ nhưng đương nhiên cũng không dám hỏi nhiều, mở rộng cánh cổng vương cung vốn đang bị phong tỏa.
Lý Huyền Độ nắm tay nàng, cùng bước vào tòa cung điện trống trải, giờ đây chỉ còn lại hai người.
Màn lụa mỏng quấn quanh xà ngang, lay động theo gió. Trời dần sáng, nguyên một ngày dài, hai người chỉ quấn quýt tại đây. Ngoài trừ lúc có tỳ nữ mang cơm nước đến thì chẳng một ai bắt gặp hai người họ. Mãi đến khi quá mệt mỏi, cả hai mới ôm nhau ngủ thiếp đi, mãi đến tận hoàng hôn. Khi ánh chiều tà tràn qua song cửa, họ mới bừng tỉnh và nghe thấy giọng nói của Diệp Tiêu vọng vào từ bên ngoài, báo rằng có chuyện gì đó.
Quản sự của thành Sương thị đến, mang theo lời nhắn của Sương thị.
Bà đề nghị Lý Huyền Độ dời Đô hộ phủ đến nước Bảo Lặc để có thể kiểm soát khu vực này tốt hơn. Để tỏ lòng ủng hộ Đô hộ phủ, bà nguyện nhường lũy thành Sương thị làm nơi đặt trị sở mới.
Lý Huyền Độ và Bồ Châu nhìn nhau đầy ngạc nhiên, còn chưa kịp mở lời, thì quản sự đã nói tiếp: “Chủ nhân nói, khắp Tây Vực e khó tìm được nơi nào thích hợp làm trị sở hơn lũy thành Sương thị, hơn nữa, đây cũng là một chút tấm lòng bà dành cho vương phi, mong điện hạ và vương phi đừng từ chối.”
Quản sự nói xong, liền cung kính hành lễ, rồi lặng lẽ cáo lui.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận