Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 107: Nửa Tháng Ở Lũy Thành

Bồ Châu (Dịch)

  • 7 lượt xem
  • 4348 chữ
  • 2025-12-16 08:08:24

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bồ Châu ở lại trong lũy thành, vốn tưởng Sương thị chỉ nhất thời nổi hứng, nào ngờ sự đối đãi mà bà ấy dành cho nàng đã vượt xa so với mong đợi. Chỗ ở chẳng những lộng lẫy nguy nga, mà còn có đến hơn mười tỳ nữ hầu hạ, thực sự là cơm đưa tận miệng, áo dâng tận tay. Sương thị cũng không hạn chế phạm vi di chuyển của nàng, ngoài việc được dặn đừng tùy tiện bước vào mê cung phía trước thì nàng được tự do đi tới bất cứ nơi đâu mình muốn. Không chỉ vậy, từ sau khi nàng dọn vào đây, mỗi ngày đều có đủ thứ được đưa tới. Ngoài châu báu trang sức, y phục hoa lệ, mỹ vị sơn hào, còn có cả chim muông quý hiếm. Hôm kia là một đôi vẹt trắng biết nói tiếng người, hôm qua lại là một cặp chim công biết khoe bộ lông tuyệt mỹ.

Chủ nhân hiếu khách là thế, song Bồ Châu vốn chẳng phải hạng người nông nổi, nàng chỉ đi dạo loanh quanh nơi ở, cũng chẳng có tâm tư tìm cảnh thưởng hoa. Vài ngày sau, bởi luôn nhớ thương Lý Huyền Độ nên nàng cứ thấy bồn chồn trong người. Hôm ấy, quản sự đưa đến một nô lệ biết làm đủ trò ảo thuật, nói là để giúp nàng giải khuây, nàng bèn nhân cơ hội hỏi thăm tin tức mới nhất về Lý Huyền Độ.

Quản sự đáp Tần vương đã giải cứu Đại vương tử thành công, mong nàng hãy an tâm. Một khi hứa sẽ không động binh, Sương phu nhân tất sẽ tuân thủ lời cam kết.

Tuy câu nói này giống như một viên thuốc an thần, nhưng Bồ Châu vẫn chưa cởi bỏ được nút thắt trong lòng.

Lúc này, Thác Càn nhất định đang nổi cơn thịnh nộ. Ngoài việc triệu tập toàn bộ binh mã có thể điều động trong tay, chắc chắn hắn ta sẽ gửi thư cầu viện Đại đô úy Đông Địch.

Nước Bảo Lặc chẳng những đông dân mà còn chiếm vị trí trọng yếu, là quốc gia nằm ở ngã ba đường, giữ vai trò chiến lược quan trọng tại Tây Vực. Người Đông Địch tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lý Huyền Độ ắt sẽ lợi dụng khoảng trống khi Sương thị rút lui và quân tiếp viện Đông Địch chưa kịp kéo đến để chủ động khai chiến, đánh nhanh thắng nhanh, chiếm Yến thành và kiểm soát các vùng lân cận.

Chiến sự gần như đã được châm ngòi, thậm chí có lẽ đã bùng nổ.

Đương nhiên nàng đặt trọn niềm tin vào Lý Huyền Độ, nhưng trong lòng vẫn muôn vàn lo lắng. Dù mỗi ngày Sương thị có gửi đến bao nhiêu vật quý hiếm thì cũng chẳng thể gợi lên chút hứng thú nào với nàng. 

Thậm chí, nàng còn có chút hối hận vì đã đồng ý ở lại nơi này. Nếu nàng vẫn đang ở Đô hộ phủ, dẫu chẳng giúp được gì, nhưng ít ra trên phương diện tinh thần, nàng vẫn sẽ có cảm giác mình được đồng hành với Lý Huyền Độ, chứ không phải giống như hiện tại, cách xa vời vợi.

Hắn đang liều mình trong những cuộc chiến máu chảy thành sông, còn nàng lại nhàn nhã hưởng thụ, chẳng làm gì nên hồn.

Nhưng giờ bên ngoài hẳn đang loạn lạc vô cùng, Sương thị lại đối xử quá tốt với nàng, nàng cũng không tiện mở lời đòi về, cuối cùng đành nén lại tâm tư, bảo quản sự không cần phải phí công cử người bày trò tiêu khiển cho nàng mỗi ngày nữa.

Quản sự mỉm cười đồng ý, liên tiếp vâng dạ rồi lui ra.

Cả ngày hôm ấy, lòng Bồ Châu rối bời, đứng ngồi chẳng yên. Đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng tìm đến vách núi phía sau tòa lũy thành, hướng mắt trông về phía chân trời xa tít ngoài sa mạc, nơi mặt trời đang dần chìm xuống.

Trong lũy thành, những chỗ khác nàng đều không mấy để tâm, nhưng riêng nơi này, từ lần đầu đặt chân đến đây, nàng đã đem lòng yêu thích.

Trên đỉnh vách đá bị phong hóa, cuồng phong gào thét, cảnh chiều tà trên sa mạc hùng vĩ đến ngạt thở. Con người đứng trước trời đất mênh mông, chẳng những cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, mà cả tâm hồn cũng như vừa được gột rửa, trở nên trống rỗng.

Nhưng lúc này, ngay cả cảnh tượng ấy cũng không thể khiến nàng bình tĩnh lại được.

Nàng lặng ngắm ánh dương thêm một lúc, trong đầu toàn là bóng hình của Lý Huyền Độ, cõi lòng càng thêm phiền muộn. Đúng lúc ấy, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói: “Xu Xu, cháu thích nơi này ư?”

Bồ Châu quay đầu, thấy Sương thị chẳng biết đã tới từ khi nào, giờ đang đứng cách nàng không xa, mỉm cười nhìn nàng.

Nàng bước về phía bà, khẽ gọi một tiếng, rồi gật đầu.

Sương thị nói: “Cháu có biết không, phụ thân cháu cũng từng đến đây. Ông ấy giống hệt cháu, rất thích nơi này, còn bảo đây là cảnh hoàng hôn tráng lệ nhất mà cả đời ông ấy từng được thấy.”

Bồ Châu sững người.

Nàng đã sống ở đây vài ngày, nhưng đây là lần đầu tiên, nàng nghe Sương thị nhắc đến phụ thân mình.

Nàng lại nhìn cảnh hoàng hôn ở sa mạc Gobi trước mặt, tưởng tượng nhiều năm trước, vào một buổi chiều nào đó, phụ thân cũng từng đứng ở chính nơi nàng đang đứng, cùng dõi theo một ráng chiều y hệt thế này, nàng bỗng thấy cảm xúc cuộn trào, khó lòng ngăn được.

“Đáng tiếc thay, ráng chiều này chung quy vẫn chưa đủ đẹp, nếu không, sao chẳng thể níu chân người? Giá như nó có thể đẹp hơn đôi chút, đẹp đến mức khiến người nguyện ở lại, thì biết đâu về sau, người cũng sẽ không chết thảm như thế.”

Giọng bà phảng phất chút u sầu, trống vắng.

Bồ Châu lặng thinh.

Sương thị thất thần một lúc, rồi chợt bừng tỉnh, khẽ lắc đầu, mang theo chút tự giễu, đoạn dịu giọng hỏi: “Những ngày qua cháu ở đây có quen không? Nếu hạ nhân có chỗ nào sơ suất, cứ nói cho ta biết.”

Bồ Châu đáp: “Mọi thứ đều rất tốt, phu nhân không cần quá bận tâm.”

Nàng ngập ngừng một thoáng, rồi nói tiếp: “Phu nhân, cháu ở đây đã lâu, không biết tình hình lang quân thế nào rồi? Phu nhân có tin tức gì không?”

Sắc mặt Sương thị thoáng trở nên lạnh nhạt: “Quản sự hẳn đã nói với cháu rồi, Lý Tứ lang đã cứu được người. Hắn là người thông minh, không cho người Đông Địch một cơ hội nào. Hắn đã dẫn quân đánh Yến thành rồi. Yên tâm đi, Thác Càn không phải đối thủ của hắn.”

Nghe vậy, lòng Bồ Châu mới nhẹ nhõm phần nào.

“Nếu không có sự giúp đỡ của phu nhân thì chuyến đi lần này của lang quân sẽ không được thuận lợi đến thế. Đợi khi chàng quay lại đón cháu, chúng cháu sẽ cùng nhau tạ ơn phu nhân!”

Sương thị không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, rồi bất chợt nói: “Cháu đi theo ta, ta dẫn cháu đến một nơi.”

Bồ Châu theo chân bà, khi đến nơi, nàng mới kinh ngạc nhận ra ngoài tòa kiến trúc hoa lệ kia, giữa lũy thành nằm ở trung tâm Tây Vực này còn có một cảnh đẹp hiếm thấy. Đó là một viện tử được xây dựng theo kiểu hoa viên, chiếm một diện tích không nhỏ. Tường trắng ngói xanh, tường vây bao bọc, có hồ nước, núi giả, mỗi bước một cảnh và mỗi bước đều dẫn đến cảnh đẹp. Khi bước vào nơi ấy, người ta không còn cảm giác đang ở chốn biên thùy xa xôi mà như vừa lạc vào cõi Giang Nam thơ mộng.

Sương thị đưa tay, vuốt nhẹ phiến đá bên cạnh.

“Đây là nơi ta dày công xây dựng khi còn trẻ, mọi vật liệu đều lấy từ Trung Nguyên, từng chuyến từng chuyến chở về, mất vài năm mới làm xong. Nhưng sau này hầu như luôn bị bỏ trống, chưa ai từng sống ở nơi này.”

Bà nhìn sang Bồ Châu, thấy gương mặt nàng dần lộ vẻ kinh ngạc.

“Cháu thấy nơi này thế nào? Có thích không?”

Bồ Châu vội đáp: “Nơi này thật tuyệt. Cháu rất thích.”

Sương thị mỉm cười, nhìn nàng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Vậy cháu có nguyện ở lại đây, làm cháu gái của ta, để ta trao cho cháu tất cả những gì thuộc về ta? Tương lai, có một ngày chính cháu sẽ tự mình dẫn người đến Ô Ly, đưa hài cốt của phụ thân cháu trở về.”

Bồ Châu sững lại, ngập ngừng một thoáng, rồi hỏi: “Phu nhân, ý người là gì?”

Nụ cười trên môi Sương thị dần biến mất, gương mặt như phủ lên một tầng băng giá. Bà gằn từng tiếng: “Phụ thân cháu là một anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, cháu là máu mủ của ông ấy. Mà đám đàn ông trong hoàng tộc họ Lý kia, tên nào tên nấy đều vô dụng!”

“Đàn ông họ Lý, căn bản không xứng với cháu!”

…

Sau khi Lý Huyền Độ cứu được vương tử nước Vu Điền, hắn không cho Thác Càn thêm thời gian chuẩn bị. Ba ngày sau, hắn đã dẫn liên quân tập kết xong tiến thẳng đến Yến thành, chủ động khơi mào cuộc chiến.

Tinh binh chủ lực của nước Bảo Lặc hầu như đều thuộc về Sương thị. Thác Càn không có được binh mã của bà, quân tiếp viện từ Đại đô úy Đông Địch cũng chưa đến đích, khiến hắn ta buộc phải gom hơn vạn quân ứng chiến trong cảnh hấp tấp. Sau hai trận thua liên tiếp, quân sĩ đánh rơi chí khí, co cụm cố thủ trong thành, gắng gượng chờ viện binh đến từ Đông Địch. Nhưng đúng lúc ấy, lại có tin báo hai nghìn kỵ binh Đông Địch do Đại đô úy phái tới đã bị triều Lý chặn đánh giữa đường. Quân sĩ dưới trướng Thác Kiền vốn đã hoang mang, nghe vậy lại càng rệu rã, thành bị vây không quá ba ngày thì tường thành đã bị phá vỡ. Thác Càn chết giữa loạn quân, tàn quân Bảo Lặc đều chọn quy hàng.

Lý Huyền Độ chiếm được Yến thành, sau khi xử lý xong những việc cần thiết thì gác lại tất cả, lập tức lên đường tới thành Sương thị.

Hắn khởi hành khi trời vẫn mờ sáng. Khoảng cách từ Yến thành đến thành Sương thị là hơn trăm dặm. Chạng vạng tối, hắn đã đến nơi.

Hôm đó là tròn nửa tháng kể từ khi hắn để nàng ở lại thành Sương thị.

Mới chỉ nửa tháng trôi qua, vậy mà cứ như dài tới vô tận. Hắn ghìm ngựa trên một khoảng đất dốc ngoài cổng thành Sương thị, tầm mắt vượt qua tường thành, trông về phía xa đối diện, cho đến khi hình bóng của tòa thành nằm cheo leo trên vùng đất cao, đắm mình trong ánh tà dương dần hiện rõ trong tầm mắt.

Hắn hơi nheo mắt, nhìn thêm một lần nữa, như để chắc chắn rằng nơi ấy thực sự tồn tại, chứ không phải chỉ là ảo ảnh do hoàng hôn tạo nên.

Vài ngày trước, khi hắn dẫn binh mã tiến vào Yến thành, đoàn người đi phía sau ai nấy đều hân hoan vui mừng, chỉ riêng hắn, không hề dấy lên chút hứng khởi nào, thậm chí, trong lòng chẳng nổi lấy một gợn sóng.

Đó chỉ là việc hắn buộc phải làm và là mục tiêu hắn buộc phải hoàn thành. Những chuyện như vậy, về sau còn rất nhiều. Hết việc này đến việc khác, tất cả vẫn đang chờ hắn phía trước.

Thế nhưng giây phút này, khi nhìn thấy bóng dáng của tòa lũy kia, nghĩ đến việc nàng đang ở trong đó, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được gặp nàng, đón nàng trở về, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác rung động khó tả. Cảm giác ấy thôi thúc hắn, như một chàng trai trẻ đang hẹn gặp người thương dưới rặng liễu lúc hoàng hôn, đến nỗi không thể đợi thêm dù chỉ một khắc. Hắn giật cương, thúc ngựa phóng nhanh xuống dốc, lao vào tòa thành cổ chìm trong ánh chiều tà. Tiếng vó ngựa làm kinh động người qua kẻ lại, ai nấy đều hốt hoảng né tránh, rồi lại chỉ trỏ bàn tán, buông lời mắng chửi sau lưng.

Hắn không để tâm, một mạch xông thẳng đến trước lũy thành, bất ngờ thấy quản sự đang đứng ngoài cổng, trông như biết hắn sẽ đến nên đợi sẵn từ lâu. Vừa thấy hắn, ông ta liền bước nhanh mấy bước, khom người hành lễ, cung kính gọi hắn là “Tần vương điện hạ”.

“Hôm nay Lý mỗ đặc biệt đến đây để bày tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ của Sương phu nhân. Phiền ngươi thông báo một tiếng.”

Lý Huyền Độ kìm xuống sự nôn nóng trong lòng, khách khí nói. Trương Đình sau lưng hắn dẫn người dâng lễ vật đã chuẩn bị lên. 

Quản sự không nhận, chỉ nói: “Chủ nhân lệnh tiểu nhân chuyển lời đến điện hạ: lần này Sương thị giúp đỡ hoàn toàn là vì tiểu thục nữ Bồ gia, điện hạ không cần phải khách sáo, chủ nhân sẽ không nhận lễ tạ của điện hạ.”

Giọng điệu tuy cung kính, nhưng hàm ý trong lời nói lại cực kỳ xa cách.

Lý Huyền Độ sững người, trầm ngâm một thoáng, phất tay ra hiệu thu lễ vật về. Hắn nói: “Vậy ngươi vào báo với nội tử của ta, nói ta đến đón nàng về.”

Quản sự lại nói: “Chủ nhân còn có một lời nhắn, Bồ tiểu thục nữ sẽ không đi cùng điện hạ nữa. Mời điện hạ đi cho, về sau cũng không cần đến nữa.”

Lý Huyền Độ chau mày: “Vì sao ta không thể đón phu nhân của ta trở về?”

Quản sự lắc đầu: “Tiểu nhân thật sự không rõ. Chủ nhân nói, nơi này không hoan nghênh điện hạ ở lại lâu, xin điện hạ hãy rời đi, càng sớm càng tốt.”

Lý Huyền Độ không nói thêm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cổng phía sau lưng quản sự, ánh mắt dần trở nên u ám. Đột nhiên hắn sải bước, đẩy toang cánh cổng, lao vào bên trong.

Quản sự cũng không ngăn cản, khóe môi nhếch thành một nụ cười lạnh, chỉ đứng yên một bên chờ đợi.

Chẳng bao lâu, Lý Huyền Độ từ trong đi ra, sắc mặt giận dữ, một tay chụp lấy cổ tay ông ta, gằn giọng quát: “Dẫn đường!”

Hắn ra tay cực nặng, cánh tay quản sự bị bẻ quặt ra sau, cả người nghiêng hẳn sang một bên, quỳ rạp xuống đất, đau đến nỗi mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, nghiến răng nói: “Tần vương điện hạ, mệnh lệnh của chủ nhân, tiểu nhân không dám làm trái. Dù hôm nay điện hạ có giết tiểu nhân, tiểu nhân cũng quyết không đưa điện hạ vào trong! Nếu điện hạ thực sự muốn đón người thì cứ tự mình xông vào!”

Trương Đình giận dữ, rút kiếm đặt ngang cổ quản sự. Vậy mà quản sự chỉ nhắm mắt, vẻ mặt điềm nhiên như đã chuẩn bị sẵn sàng để chết.

Mi mắt Lý Huyền Độ giật liên hồi, nhìn chằm chặp quản sự một lát, rồi từ từ buông tay, ra hiệu cho Trương Đình thu kiếm.

“Điện hạ, thuộc hạ lập tức dẫn binh đến san bằng tòa lũy này! Chỉ là một nơi nhỏ bé, chẳng lẽ chúng ta không hạ được?”

Lý Huyền Độ nhìn cánh cổng ấy hồi lâu, lắc đầu, xoay người, lại một lần nữa sải bước tiến vào trong.

Hai ngày sau, từ lời kể của quản sự, Sương thị mới hay Lý Huyền Độ xông vào giữa chừng thì gặp phải loạt ám tiễn được bố trí trong mê cung, cuối cùng đành nản chí quay lui. Đêm qua, hắn đã rút khỏi lũy thành, chẳng rõ tung tích. Bà nghe xong thì chỉ cười nhạt: “Tòa lũy này đã có hàng trăm năm, chưa một ai có thể đột nhập vào. Xem ra hắn còn biết điều, bằng không, thứ chờ đợi hắn phía sau đâu chỉ có mỗi loạn tiễn…”

Bà sai quản sự lui ra, rồi quay sang nhìn Bồ Châu: “Cháu nghe rõ rồi chứ? Không phải ta không cho hắn cơ hội. Ta để mặc cho hắn xông vào, là hắn tự mình biết khó mà lui! Chỉ mới mấy ngày thôi, đàn ông nhà họ Lý, quả nhiên không một ai khiến ta xem trọng nổi!”

Bồ Châu nghe tin Lý Huyền Độ rời đi, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa tức giận. Nàng không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này.

“Sương phu nhân, rốt cuộc vì sao người lại hận chàng đến thế? Chàng đã đắc tội gì với người?”

Sương thị nghe nàng chất vấn, chỉ liếc nhìn một cái, thản nhiên nói: “Xu Xu, năm đó phụ thân cháu gặp nạn, nếu ta nói rằng chính ta đã phái người xâm nhập vào Ô Ly, tìm mọi cách để đưa di thể ông ấy trở về, cháu có tin không?”

Bồ Châu sững người.

“Khi đó, Bảo Lặc vẫn còn là thuộc quốc của nhà họ Lý. Ta không thể lộ diện, đành bỏ tiền nhờ một người Hán từng đầu hàng Đông Địch lo liệu. Hắn dùng vàng bạc mua chuộc lính canh, nhờ vậy mới đưa được thi thể của phụ thân cháu ra ngoài, an táng cho ông ấy. Lúc sinh thời phụ thân cháu bôn ba Tây Vực vì nhà họ Lý, chết cũng không tiếc, nhưng lúc ông ấy gặp nạn, người nhà họ Lý đã đối xử với ông ấy thế nào, chắc cháu còn rõ hơn cả ta!”

“Cháu có biết vì sao năm đó ta không thể đưa di cốt của ông ấy đi? Vì ta không biết mình nên đưa ông ấy về đâu. Ta biết ông ấy không muốn chôn tại nơi này, cũng không có tư cách giữ ông ấy lại. Ta đoán, nếu ông ấy ở trên trời có linh, thì hẳn vẫn mong có một ngày, triều Lý sẽ đón ông ấy về nơi an nghỉ. Vậy nên, ta đã để ông ấy nằm lại tại chính nơi ông ấy đã ngã xuống.”

Mắt bà dần ánh lên nước mắt, giọng nói càng thêm căm phẫn.

“Thế nhưng bao nhiêu năm trôi qua, người nhà họ Lý đã đối xử với ông ấy thế nào? Họ làm gì cho ông ấy? Họ mặc kệ, không thèm đoái hoài, như thể ông ấy chưa từng tồn tại! Cháu nói đi, Xu Xu, ta có lý do gì để coi trọng người nhà họ Lý? Liệu ta có đủ tư cách để hận chúng hay không?”

Bồ Châu như chết lặng.

Nàng nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng vô cùng xúc động, liền quỳ sụp xuống, trịnh trọng dập đầu, nghẹn ngào nói: “Ân nghĩa của phu nhân nặng tựa Thái Sơn, Xu Xu không cách nào báo đáp. Xin hãy nhận của cháu lạy này!”

Sương phu nhân khép mắt lại, đợi cho cảm xúc dần lắng xuống mới bảo nàng đứng lên.

“Ta nghe tin tổ phụ cháu qua đời, cháu bị Hoàng đế triều Lý đày đến Hà Tây, nên cũng từng phái người trà trộn vào các thương đội để tìm kiếm, nhưng mấy lần đều không có tin tức. Sau này, ta biết cháu đã được người ta nhận nuôi, ta nghĩ có lẽ là duyên phận đã dứt, nên không tìm nữa. Mãi đến khi nhận được thư, ta mới hay rằng cháu đã gả cho người họ Lý!”

Bà vừa nhắc đến ba chữ “người họ Lý”, nét mặt liền hiện lên vẻ chán ghét tột cùng.

“Loại đàn ông vô dụng như chúng, cháu cần để làm gì? Chẳng lẽ cháu không hề để tâm đến chuyện của phụ thân cháu sao? Xu Xu, cháu nghe cho rõ, giờ hắn đã rời đi, nếu biết khó mà lui, an phận làm cái chức Đô hộ của hắn, từ nay ta và hắn nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nếu hắn dám điều binh đến đánh thì đừng trách ta trở mặt. Sương thị ta có thể đứng vững ở đây hàng trăm năm, đâu phải chỉ là dọa suông. Cho dù cuối cùng hắn thật sự san bằng được thành Sương thị, thì từ đó về sau, hắn cũng đừng mong yên ổn trên tuyến đường này!”

Bồ Châu vội níu tay áo bà, mắt rưng rưng cầu khẩn: “Phu nhân, tuy chàng xuất thân hoàng tộc, nhưng chàng không giống những người khác. Từ thuở thiếu niên chàng đã lập chí bình định Tây Vực, dù năm xưa bị vu oan giam cầm, chàng cũng chưa từng quên phụ thân ta. Ngay lần đầu gặp ta, khi biết thân phận của ta, chàng đã ra tay giúp đỡ. Chàng từng nói, có một ngày, chàng sẽ đưa phụ thân ta trở về!”

Sương thị quát giận: “Cháu còn nói đỡ cho hắn? Nói miệng, ai mà không nói được? Lần này hắn đến đón cháu, nếu dám một mình xông vào, ta đã khâm phục lòng dũng cảm của hắn rồi. Nhưng hắn đã làm gì? Chẳng bao lâu sau đã tự mình rời đi! Không phải ta không cho hắn cơ hội! Xu Xu, ta khuyên cháu hãy mở to mắt ra mà nhìn cho rõ! Nay hắn bỏ đi, một là vì sợ chết mà buông bỏ, hai là chuẩn bị điều binh kéo đến. Nếu chỉ mới thế mà đã chùn chân, thì hắn có gì đáng để cháu lưu luyến? Còn nếu thật sự muốn đem quân đến công phá nơi này…”

Bà cười lạnh mấy tiếng.

“Nếu không có ta giúp, hắn có thể dễ dàng chiếm được Yến thành như vậy sao? Loại người vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ thú như thế, liệu có đáng mặt anh hùng? Ta không định hạ thấp hắn, nhưng ngay cả việc dắt ngựa nâng bàn đạp cho phụ thân cháu, hắn cũng không xứng. Một người thế này, liệu sau này có thể làm nên trò trống gì?”

Bồ Châu lặng im không nói.

Sương thị hít sâu mấy hơi, liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng cúi đầu bất động, liền nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, giọng điệu trở nên mềm mỏng: “Xu Xu, cháu nghĩ kỹ xem, lời ta nói có đúng hay không. Ta mong cháu có thể yên tâm ở lại, nếu cháu đồng ý, ta sẽ nhận cháu làm con gái, từ nay về sau tất cả tài sản của ta đều sẽ là của cháu!”

Sương thị rời đi. Trong đêm dài này, Bồ Châu lại một lần nữa rơi vào cảnh thao thức không ngủ.

Đương nhiên nàng không muốn Lý Huyền Độ liều mạng xông vào mê cung vì mình. Khi biết hắn bỏ cuộc, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhẹ nhõm.

Thế nhưng, lời của Sương phu nhân lại khiến nàng chịu nỗi đau khác.

Lý Huyền Độ đã buông tay, từ bỏ nàng rồi sao?

Điều khiến nàng sợ hãi hơn nữa chính là hắn sẽ làm như lời Sương thị phỏng đoán, vì đón nàng mà dẫn binh công phá thành Sương thị.

Dù Sương phu nhân cưỡng ép giữ nàng lại, bất chấp ý muốn của nàng, cũng như lúc sinh thời, giữa phụ thân và Sương thị đã phát sinh khúc mắc nào đó mà nàng hoàn toàn không rõ, thế nhưng, những những việc Sương thị đã làm sau khi phụ thân qua đời lại khiến nàng cảm động và nể phục. Nàng thực sự không muốn giữa hắn và Sương thị nảy sinh xung đột.

Bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh, nàng trằn trọc trở mình mãi trên giường, không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng tự nhủ với chính mình, Lý Huyền Độ tuyệt đối sẽ không làm vậy.

Hắn không phải loại người đó.

Sương thị không hiểu hắn, vì thế mới nổi giận trách lầm, đoán bừa về hắn. Nhưng nàng thì không.

Tuy nàng không đoán được rốt cuộc Lý Huyền Độ có tính toán thế nào, nhưng hắn sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng, càng không dại dột dẫn quân tới công thành.

Họ đã từng đầu gối tay ấp. Cho dù trước kia có bao nhiêu mâu thuẫn, xích mích, hiểu lầm, nhưng trong chuyện này, nàng lựa chọn tin tưởng hắn, tin tưởng vô điều kiện. Nàng sẽ kiên nhẫn chờ hắn. Trong thời gian đó, nàng sẽ tiếp tục tìm cách khuyên giải Sương thị, để bà hiểu rõ hắn là người thế nào. Đó mới là điều nàng cần làm nhất vào lúc này.

Nghĩ đến đây, Bồ Châu không khỏi thấy hổ thẹn vì sự dao động và nghi ngờ ban đầu, lòng dạ rối ren, thế nên càng khó lòng yên giấc.

Nửa đêm về sáng. Nàng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đen đặc như mực, không biết giờ đây hắn đang ở nơi đâu, đang làm những gì. Nỗi nhớ khiến lòng nàng quặn thắt. Bỗng nhiên, vào đúng lúc này, phía cửa sổ hướng Nam truyền đến một tiếng động rất khẽ.

Nàng mở choàng mắt. Nhờ ánh sáng lờ mờ, nàng trông thấy một bóng người lách qua khung cửa sổ đang khép hờ để thông gió, chỉ trong nháy mắt, cái bóng ấy đã đáp xuống đất, không gây chút tiếng động nào. Sau đó, hắn hướng về phía giường nàng đang nằm, bước chân vội vã nhưng vẫn nhẹ nhàng như gió.

Da đầu nàng lập tức tê dại.

Nàng biết nơi mình ở luôn có thị vệ trấn giữ, đôi mắt trợn to, vừa định hét lên thì bóng người kia đã lao tới nhanh như chớp, vén mùng, bịt kín miệng nàng. Tiếp đó, hắn khẽ “suỵt” một tiếng, hơi thở ấm nóng phả vào tai nàng, một giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên: “Xu Xu, đừng sợ, là ta!”

Là hắn?

Thật sự là hắn!

Hắn đến nhanh quá rồi!

Bồ Châu gần như không tin vào tai mình. Sau thoáng ngỡ ngàng, nàng thả lỏng thân mình, cơ thể căng cứng bỗng như bị rút sạch sức lực, mềm nhũn đi. Nàng ngả người về phía hắn, cả hai cùng ngã trở lại giường.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top