Diệp Tiêu đang chờ hắn, vừa thấy hắn bước ra liền vội tới nghênh đón, nói rằng lúc nãy vừa bắt được một viên do thám do nước Bảo Lặc phái tới. Sau khi thẩm vấn, viên do thám khai rằng Bảo Lặc vương – Thác Càn – vô cùng đề phòng Đô hộ phủ Ô Lũy. Ngoài việc phái người đến do thám tình hình, hắn ta còn thúc ép Đại đô úy Đông Địch cung cấp thêm binh khí và chiến mã, trong thời gian tới rất có thể sẽ phát động tập kích Ô Lũy.
Do thám là chức vị thấp hèn, ngoài tin này ra thì không khai thác thêm được gì. Nhưng thông tin này vẫn cực kỳ quan trọng, vì nó khớp với tình hình mà các trinh sát được phái đi thu thập được trước đó.
Gần đây, ít nhất vài ngàn quân đã tập trung tại một đồn trú ở biên giới Bảo Lặc. Căn cứ vào diễn biến những ngày qua thì có dấu hiệu cho thấy sẽ có thêm nhiều đợt điều binh nữa.
Lý Huyền Độ nghe xong liền sai người gọi hai Tả, Hữu Tư mã tới sảnh nghị sự. Trương Thạch Sơn và Trương Tróc nhanh chóng có mặt, nghe Diệp Tiêu tường thuật xong, Trương Tróc nói: “Tên vương tử Sa Xa bị bắt kia đã khai rằng, sở dĩ Sa Xa tấn công Vu Điền vào lúc này là do bị Thác Càn đứng đằng sau xúi giục. Thác Càn cấp cho chúng không ít đao cung và ngựa chiến. Hắn muốn diệt Vu Điền, cô lập điện hạ, giờ thấy toan tính đổ bể, tất nhiên sẽ liều lĩnh như chó cùng dứt dậu!”
Trương Thạch Sơn tiếp lời: “Thác Càn chỉ là thần tử của Bảo Lặc, nhờ Đông Địch nâng đỡ nên mới được lập làm vương. Tuy nhiên, Đại đô úy Đông Địch tham lam vô độ, những năm qua không chỉ đánh thuế cực nặng, mà còn bắt Bảo Lặc phải cung cấp lương thảo, lao dịch, thậm chí vào mùa đông khắc nghiệt, kỵ binh Đông Địch còn thường xuyên vượt biên để ép họ cung ứng nhu yếu phẩm. Bách tính Bảo Lặc chịu cảnh áp bức, hận Thác Càn thấu xương. Năm ngoái Thác Càn ra ngoài từng gặp phải bạo động, suýt mất mạng. Lúc điện hạ mới tới, lập nên Đô hộ phủ, vì chưa nắm rõ tình hình nên hắn mới không dám tiến đánh ngay. Nay thấy Vu Điền thất thủ, hẳn là hắn sẽ không thể ngồi yên được nữa. Thuộc hạ cho rằng hắn sẽ ra tay, Đô hộ phủ cần phải đề cao cảnh giác.”
Khi nhắc đến những lần tấn công mà Ô Lũy từng hứng chịu trước đây, ký ức đau thương hiện rõ trên gương mặt Trương Thạch Sơn.
Diệp Tiêu đứng dậy, nói: “Điện hạ, thuộc hạ nguyện dẫn người sang nước Bảo Lặc, giải cứu đại vương tử càng sớm càng tốt.”
Trương Tróc tranh: “Để ta đi! Diệp Phó Đô úy vừa mới thành thân, nên ở lại bầu bạn với phu nhân thì hơn!”
Diệp Tiêu nói: “Để ta đi. Hữu Tư mã, ngươi ở lại, tuân lệnh điện hạ, chỉ huy các huynh đệ giữ vững Đô hộ phủ!”
Trương Tróc lắc đầu: “Diệp Phó Đô úy, chức vị của ngài vốn đã cao hơn ta, cớ gì phải tranh công với ta? Ngài về ôm phu nhân mới cưới của mình đi, việc này để ta!”
Lúc này, Trương Thạch Sơn cũng đứng dậy nói: “Nếu điện hạ tin tưởng, thuộc hạ xin được đứng ra, đảm nhận nhiệm vụ lần này. Thuộc hạ đã tới Yến thành – kinh đô nước Bảo Lặc – vài lần, biết rõ nơi giam giữ vương tử, đến lúc đó, thuộc hạ có thể sắp xếp kế hoạch giải cứu. Thêm vào đó, thuộc hạ biết nói tiếng của họ, không giống với hai người kia, lạ nước lạ cái, đi lại khó khăn.”
Lý Huyền Độ giơ tay lên, ngăn những tiếng tranh cãi, nói: “Ta sẽ tự đi, Trương Tả Tư mã theo ta.”
Trương Thạch Sơn lập tức lĩnh mệnh.
Diệp Tiêu và Trương Tróc bật dậy, đồng thanh nói: “Không được!”
Trương Tróc giành với Diệp Tiêu là vì muốn tranh công, nhưng khi nghe Lý Huyền Độ nói muốn tự mình đi thì hắn không tránh khỏi lo lắng.
Hắn nói: “Ngày đó thuộc hạ nghe rất rõ, lão vương Vu Điền đã nói rồi, nếu con trai ông ta trở về được thì tốt, bằng không, ông ta cũng sẽ không oán trách! Việc này cứ giao cho chúng thuộc hạ, bất kể là Diệp Phó Đô úy hay thuộc hạ, đều sẽ làm hết sức hết mình, nên điện hạ không thể mạo hiểm được. Nếu lão vương biết được, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý!”
Lý Huyền Độ mỉm cười: “Đây là việc ta đã hứa với Vu Điền vương. Ông ấy có thể không trách, nhưng ta sao có thể nuốt lời chứ?”
Hắn nhìn về phía Diệp Tiêu và Trương Tróc: “Hai người ở đây, cùng nhau bảo vệ Đô hộ phủ, đừng tranh nhau nữa!”
Việc giải cứu vương tử vốn đã chẳng dễ dàng, nhất là khi Thác Càn đã có sự đề phòng, nguy hiểm càng thêm chồng chất. Không chỉ nguy hiểm, mà việc đưa được người ra ngoài e rằng cũng cực kỳ gian nan. Chính vì thế nên Diệp Tiêu mới không yên tâm nếu để Trương Tróc đảm nhận, mà phải chủ động xin đi. Giờ nghe Tần vương muốn đích thân thực hiện, sao hắn có thể để yên?
“Điện hạ thứ tội, không phải thuộc hạ không muốn nghe lệnh, nhưng chuyện này không thể giải quyết theo cách này được! Khẩn cầu điện hạ hãy suy nghĩ lại! Điện hạ là thân ngàn vàng, không thể để người lao vào nguy hiểm!”
Lý Huyền Độ bình thản hỏi: “Nếu hôm nay chúng ta ra chiến trường, ta muốn cầm quân, liệu ngươi có cho rằng việc ta mạo hiểm là không đáng?”
Diệp Tiêu khựng lại, nhất thời chẳng đáp được lời.
“Tiền nhân từng nói, không vào hang hổ, sao bắt được hổ con. Từ lâu ta đã muốn đích thân đến Bảo Lặc, dò xét hư thực. Huống chi…”
Sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng.
“Vu Điền vương trọng chữ nghĩa, mà Vu Điền cũng là một trong số ít những nước ở Tây Vực xưa nay chưa từng dao động, luôn đứng về phía triều Đại Lý ta. Huống chi, giờ chúng ta đang ở thế yếu, nhưng ông ấy vẫn bất chấp hậu quả, kiên quyết hỗ trợ chúng ta, thì làm sao ta có thể để ông ấy mất đi trưởng tử vì ta? Cứu vương tử của Vu Điền, không đơn thuần chỉ là cứu một người, mà là cứu cả chữ “nghĩa”, để những nước còn đang do dự biết rõ: Đô hộ phủ của ta, nói lời giữ lời, nói được làm được.”
“Việc này, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!”
“Các ngươi rõ chưa?”
Nghe xong, Diệp Tiêu, Trương Thạch Sơn và Trương Tróc đều thể hiện rõ sự kính phục, lặng đi một thoáng rồi đồng loạt cúi mình, đáp: “Thuộc hạ đã hiểu!”
Lý Huyền Độ gật đầu: “Không còn nhiều thời gian nữa, nhất định phải cứu được đại vương tử trở về trước khi Thác Càn tấn công, được vậy thì Vu Điền sẽ không sợ bị nắm trúng điểm yếu. Ngày mai ta sẽ lên đường.”
Hắn cùng Trương Thạch Sơn bàn bạc kỹ lưỡng cho chuyến đi ngày mai, kế đến lại sắp xếp việc phòng thủ Ô Lũy cùng với Diệp Tiêu và Trương Tróc. Công việc bận rộn kéo dài đến tận đêm, chẳng biết khi nào mới xong.
Bỗng nhiên, Lý Huyền Độ sực nghĩ đến nữ tử ở hậu viện vẫn đang chờ hắn trở về. Hắn ngước nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rồi bước ra ngoài, dặn Trương Đình đang đứng canh ngoài cửa đi báo một tiếng với vương phi, bảo nàng không cần đợi, cứ nghỉ ngơi trước.
Trời đêm dần buông.
Bồ Châu vẫn tiếp tục chờ hắn, chờ mãi đến tận khuya, cuối cùng cũng đợi được hắn trở về.
Hắn nhìn nàng với vẻ mặt áy náy, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng vào lòng, nói rằng sáng mai hắn sẽ lên đường. Lần này, hắn sẽ đến Yến thành, thủ phủ của nước Bảo Lặc, giải cứu đại vương tử nước Vu Điền đang bị bắt làm con tin.
Bồ Châu im lặng, không nói một lời.
Lý Huyền Độ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên vầng trán nhẵn mịn của nàng, dịu giọng dỗ dành: “Xu Xu, ta biết nàng không vui. Không phải ta không muốn ở bên nàng. Ta vừa về đã phải đi luôn, vì chuyện này vô cùng quan trọng. Đại vương tử tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Ta nhất định phải đưa y trở về. Chuyện này rất khó, nên ta mới đích thân đi.”
Bồ Châu để mặc hắn vòng tay ôm mình, mặc hắn hết lời dỗ dành, bản thân vẫn im lặng không nói một câu.
Lý Huyền Độ dần cảm thấy bối rối, buông nàng ra, nghiêng mình dưới ánh đèn để nhìn kỹ vẻ mặt của nàng: “Nàng không thật sự giận ta đấy chứ?”
Bồ Châu ngẩng đầu, mãi đến lúc này mới chịu mở miệng: “Điện hạ, chàng có biết ở nước Bảo Lặc có một nữ tộc trưởng họ Sương không?”
Thoạt đầu Lý Huyền Độ có phần sững lại, không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Nhưng thấy ánh mắt nàng bình tĩnh, không giống đang tức giận, hắn mới thầm thở phào, dịu giọng đáp: “Biết. Ta từng nghe Trương Thạch Sơn nhắc tới rồi. Họ Sương là dòng dõi quý tộc lâu đời ở Bảo Lặc, nữ tộc trưởng hiện tại được biết đến là một người phụ nữ tài trí hơn người, quyền lực không nhỏ. Dù nay đã rút lui, không còn nhúng tay vào chính sự, nhưng binh mã của tộc Sương vẫn chiếm đến một phần ba lực lượng quân đội của Bảo Lặc. Trước đây, người Đông Địch vốn có ý định nâng đỡ nữ tộc trưởng này lên làm Bảo Lặc vương nhưng bà ta không chịu, do đó mới đến lượt Thác Càn.”
“Nàng hỏi chuyện này làm gì?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
Bồ Châu khẽ đáp: “Điện hạ, chàng chưa từng nghĩ đến việc lôi kéo vị nữ tộc trưởng họ Sương ấy về phía mình sao?”
Lý Huyền Độ nghe xong thì ngẩn người, rồi bật cười ha hả: “Lôi kéo bà ta? Đúng là muốn còn chẳng được. Nhưng việc này tuyệt đối không thể. Ta nghe nói thủ đoạn mà nữ tộc trưởng ấy sử dụng để đối phó với kẻ địch đều là những thủ đoạn hết sức tàn nhẫn, chưa kể bà ta còn cực kỳ căm ghét triều Lý ta. Ở Bảo Lặc, địa vị của bà ta vững như bàn thạch, ngay cả Thác Càn còn phải kiêng dè ba phần thì sao có thể quy phục ta? Huống hồ, ta và bà ta vốn không hề quen biết, dù ta có muốn thì cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.”
“Nàng đừng nghĩ nhiều nữa. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về.”
Lý Huyền Độ đưa tay, vuốt mái tóc dài của nàng như muốn trấn an.
Bồ Châu lắc đầu, suối tóc mềm buông xuống bờ vai lay nhẹ như từng gợn sóng:
“Điện hạ, chàng nghe ta nói. Không phải ta nghĩ linh tinh đâu, mà quả thực rất đáng để thử. Lời chàng nói khiến ta nhớ đến một chuyện. Nhật ký của phụ thân ta từng ghi lại đôi điều về nữ tộc trưởng họ Sương này. Phụ thân từng có ơn với bà ấy. Ngày trước khi ông đi sứ sang Tây Vực, hình như từng cứu mạng bà ấy một lần, bà ấy muốn báo đáp, nhưng phụ thân đã uyển chuyển từ chối.”
Lý Huyền Độ sững người, nhìn nàng: “Nàng chắc chứ?”
Bồ Châu gật đầu: “Chắc. Tuy nhật ký không ghi chép cụ thể, nhưng dựa vào những dòng chữ mà phụ thân để lại, ta nghĩ nữ tộc trưởng họ Sương kia không phải hạng người man rợ. Nếu ta đoán không lầm, có vẻ phụ thân còn đánh giá cao về bà ấy, điều này thể hiện rõ qua từng câu chữ.”
“Nên ta nảy ra ý này. Điện hạ, sao chàng không thử viết thư cho nữ tộc trưởng họ Sương ấy, thuyết phục bà ấy thử, xem bà ấy sẽ có phản ứng ra sao? Nếu bà ấy vẫn còn nhớ ơn cứu mạng của phụ thân ta, biết phân rõ phải trái, coi trọng đạo nghĩa, thì những nỗ lực của điện hạ, bất kể là cứu người hay giành lại Bảo Lặc, đều sẽ mang lại hiệu quả gấp bội, dù cho chàng chỉ bỏ ra một nửa công sức thôi, có đúng không?”
Nàng nói xong, thấy Lý Huyền Độ trầm ngâm không đáp, bèn vội giải thích: “Điện hạ, chàng đừng hiểu lầm. Không phải ta nghi ngờ năng lực của chàng, mà ta chỉ nghĩ, nếu có thể tránh đổ máu, dùng cái giá nhỏ nhất để giành thắng lợi, thì sao lại không làm?”
Lý Huyền Độ nhìn nàng, khẽ cười, lắc đầu: “Xu Xu, nàng nói phải. Nếu nữ tộc trưởng ấy chịu đứng về phía triều ta một lần nữa thì không còn gì bằng. Ta sẽ đi viết thư ngay.”
Hắn cùng nàng đi tới sảnh nghị sự ở tiền viện. Cả hai đẩy cửa bước vào, thắp sáng ngọn nến. Nàng giúp hắn mài mực, đưa bút, rồi đứng bên cạnh nhìn hắn hạ bút, viết một mạch cho đến hết bức thư. Viết xong, hắn ra hiệu cho nàng lại gần, mở thư ra cho nàng xem: “Nàng xem, có chỗ nào cần thêm bớt nữa không?”
Bồ Châu ngồi lên đùi hắn, nghiêng vào lòng hắn, đọc từ đầu đến cuối. Nàng thoáng nghĩ ngợi, nhận bút từ tay hắn, chấm nhẹ ngòi bút vào nghiên mực, thêm mấy chữ bên cạnh dòng chữ ký cuối thư của hắn: “Hậu bối: cháu gái họ Bồ, Xu Xu đồng kính bái.” Viết xong, nàng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nét chữ của Lý Huyền Độ mạnh mẽ như bút sắt, mềm mại như bạc chạm, vừa phóng khoáng lại vừa uyển chuyển. Còn nét chữ của nàng thì thanh nhã, giống như mây bay nước chảy, vừa sinh động lại vừa duyên dáng. Hai hàng bút tích song song, một cứng cáp, một uyển chuyển, lại hòa hợp đến mức tuyệt mỹ, nhìn vào thật khiến người ta mãn nhãn.
Lý Huyền Độ liếc qua nét chữ nàng vừa thêm, rồi cúi xuống, bắt gặp ánh mắt nàng đang ngước nhìn mình. Hắn bật cười, dịu giọng khen: “Bồ thị Xu Xu, nàng thật khéo lấy lòng người khác.”
Nói rồi, hắn lấy con ấn, đặt vào tay nàng, tay hắn đè lên tay nàng, cùng nàng đóng ấn vào cuối thư. Chờ mực khô, hắn sai người đi gọi Trương Thạch Sơn tới.
Trương Thạch Sơn đang chuẩn bị cho chuyến đi vào sáng mai thì nghe tin Tần vương triệu kiến. Ông vội chạy đến, thấy vương phi cũng ở đó, liền nhanh chân tiến lên hành lễ.
Lý Huyền Độ hỏi ông có biết chỗ ở của nữ tộc trưởng họ Sương không.
Trương Thạch Sơn gật đầu: “Biết. Nữ tộc trưởng ấy sống trong thành Sương thị, cách Yến thành hơn trăm dặm. Trong thành có một tòa đồn lũy cực lớn, tương truyền bên trong tựa như mê cung. Trước đây từng có kẻ địch của họ Sương lẻn vào, bị lạc bảy ngày bảy đêm không tìm được lối ra, chịu đói chịu khát đến nỗi bỏ mạng ở trong đó. Từ đây, nếu đi cả ngày lẫn đêm thì ba bốn ngày nữa là đến nơi.”
Lý Huyền Độ bảo ông tạm hủy kế hoạch khởi hành vào sáng mai, rồi đưa cho ông bức thư đã được niêm phong bằng sáp đỏ, lệnh ông mang theo vài người đáng tin, lập tức lên đường, bí mật chuyển thư đến thành Sương thị. Hắn dặn nếu bị từ chối thì không được ép buộc mà phải lập tức quay về, đặt an toàn là ưu tiên hàng đầu.
Tuy có phần khó hiểu nhưng vì Tần vương đã phân phó, Trương Thạch Sơn đương nhiên vẫn sẽ tuân theo. Ông cất thư vào người rồi lui ra ngoài.
Biết đây là thư khẩn nên ngay trong đêm ấy, Trương Thạch Sơn đã dẫn theo vài người cưỡi khoái mã lên đường, ngày đêm dãi gió dầm sương, sau ba ngày thì tới thành Sương thị.
Thành Sương thị tuy không lớn, nhưng dưới sự cai trị của nữ tộc trưởng họ Sương, ở đây dân cư đông đúc, giao thương phồn thịnh. Hai bên con phố hẹp bày bán hàng hóa la liệt, có xuất xứ từ Đông sang Tây: gốm sứ, lụa trắng của Trung Nguyên; đĩa mạ vàng, bình rượu bụng lớn của người Khang Cư; thảm Ba Tư, áo lông lạc đà, áo lông cừu; cùng các hương liệu quý hiếm từ Thiên Trúc. Các thương nhân đủ mọi sắc tộc, ngôn ngữ, dẫn theo ngựa và lạc đà qua lại tấp nập, tạo nên khung cảnh sầm uất nhộn nhịp.
Trương Thạch Sơn đã ở vùng này gần mười năm, tiếng nói không còn là trở ngại, bèn cải trang thành một khách thương, tìm đến đồn lũy của Sương thị. Ông gõ cửa, làm đúng như lời căn dặn, nói mình mang theo một bức thư của hậu bối họ Bồ, muốn chuyển đến tay nữ tộc trưởng, xin thông báo với bà ấy một tiếng.
Người gác cửa tỏ ra ngạo mạn, đảo mắt nhìn ông một lượt, dặn ông chờ rồi đóng cửa lại.
Một lúc lâu sau, cánh cửa lại mở ra lần nữa, người đi ra là một gã đàn ông ăn mặc hoa lệ, nhìn có vẻ là quản sự, sau khi nhận thư từ Trương Thạch Sơn thì cũng bảo ông chờ rồi vội vã vào trong.
Trương Thạch Sơn đợi rất lâu, cánh cửa ấy lại mở ra lần thứ ba. Lần này người bước ra vẫn là vị quản sự kia, nhưng không mang theo hồi âm mà chỉ nói: “Sương phu nhân nhắn rằng bà ấy không tin người khác, muốn gặp mặt Bồ nữ trước. Bảo chủ nhân ngươi đưa người đến trước. Những chuyện khác, gặp rồi hẵng nói.” Dứt lời, ông ta ném ra một túi lá vàng, rồi đóng sập cửa.
Chuyến đi đưa thư này cũng xem như thuận lợi.
Trương Thạch Sơn về ngay trong ngày, mấy hôm sau thì về tới Ô Lũy.
Lúc ông tới nơi, Lý Huyền Độ đang cùng Diệp Tiêu, Trương Tróc và Úy Trì Thắng Đức, vị vương tử Vu Điền mới đem theo một phần binh mã đến đây từ mấy hôm trước, tập trung lại, bàn việc trong sảnh. Thấy ông trở về, tất cả đều dừng lại.
Ông không dám chậm trễ, lập tức kể lại toàn bộ quá trình đưa thư, nhận thư cũng như lời nhắn mà mình nhận được, sau cùng ông còn dâng túi lá vàng kia lên.
Nghe xong, chân mày Lý Huyền Độ nhíu chặt lại.
Diệp Tiêu và Trương Tróc đều biết phụ thân của vương phi từng có giao tình với nữ tộc trưởng họ Sương, nên việc Tần vương thay đổi kế hoạch, gửi thư thuyết phục bà ta trước đã khiến cả hai ngóng đợi kết quả từng ngày. Giờ nghe Trương Thạch Sơn báo lại tình hình, Trương Tróc liền chộp lấy chiếc túi nhỏ, mở ra, dốc mạnh để vàng lá đổ tràn xuống mặt bàn. Mấy chục miếng vàng óng ánh rơi xuống, chói lòa đến nhức mắt. Trương Tróc kinh ngạc kêu lên: “Tây Vực quả là ngọa hổ tàng long! Một bà lão thôi mà cũng ra tay hào phóng cỡ này!”
Hắn rảy sạch vàng lá, rồi ngoảnh đầu nói ngay: “Điện hạ, nếu ta đã không tin tưởng ai ngoài vương phi, vậy thì phải mau đưa vương phi đến gặp bà ta thôi! Để vương phi nói khéo mấy câu, nếu có thể lôi kéo bà ta về phe mình, chẳng những cứu được vài mạng người, mà ngay cả đánh Yến thành cũng bớt được rất nhiều phiền phức!”
Hắn vốn là kẻ thô lỗ, nhưng không phải hạng ngu ngốc.
Bởi chiến tranh đồng nghĩa với sinh mạng con người. Trận chiến càng gian khổ, số người chết sẽ càng nhiều.
Trận trước, vận may đứng về phía họ, kẻ địch là người phải bỏ mạng. Nhưng ai dám chắc vận may ấy sẽ không cạn kiệt, rồi lại đến lượt mình hay đồng đội bỏ mạng?
Bảo Lặc đích thực là một cường địch. So với nó, những nước nhỏ trước đây như Thượng Thuật, Úc Di, hoặc Bì Sơn… dù cộng lại cũng chẳng thể so sánh. Trong khi đó, Đô hộ phủ vẫn chưa xây dựng được nền móng, nếu đối đầu trực diện, dù thêm cả Vu Điền và Thượng Thuật, thì lực lượng vẫn quá là chênh lệch.
Không phải là không thể thắng, nhưng để thắng, cái giá phải trả tuyệt không nhẹ.
Đương nhiên, đây là cơ hội tốt nhất họ có được vào lúc này.
Ánh mắt của những người có mặt đều đổ dồn về phía Lý Huyền Độ đang ngồi trên ghế chủ tọa. Sảnh nghị sự rơi vào im lặng.
Câu trả lời của nữ tộc trưởng họ Sương là một bất ngờ ngoài dự liệu đối với Lý Huyền Độ.
Với bức thư được gửi đi, hắn vốn cho rằng bà ta chỉ có hai cách phản ứng:
Hoặc là thờ ơ, không hề có hứng thú. Khi ấy, hắn sẽ bỏ qua, tiếp tục hành động theo kế hoạch ban đầu.
Hoặc là đối phương có ý muốn gặp mặt, tất nhiên hắn sẽ đích thân đến gặp bà ta.
Hắn không ngờ nữ tộc trưởng kia lại đưa ra yêu cầu này.
Sau một thoáng đăm chiêu, hắn đang định mở miệng, thì bên ngoài vang lên một giọng nữ: “Điện hạ, ta nguyện đi một chuyến đến thành Sương thị!”
Lý Huyền Độ ngẩng đầu, thấy nàng đang đẩy cửa bước vào.
Tuy bên ngoài sảnh nghị sự có thân tín của hắn là Trương Đình và Thẩm Kiều canh giữ, nhưng một khi nàng muốn vào thì không ai có thể ngăn cản được.
Sắc mặt Lý Huyền Độ trầm xuống, hắn nói: “Không được! Nếu bà ta thật sự muốn gặp thì nên mời ta đến diện kiến. Việc cố ý tránh mặt ta nhưng lại bảo nàng đi thay, rõ ràng là có ý đồ khó lường. Chuyện này dừng lại ở đây, không cần bàn thêm! Cứ làm theo kế hoạch ban đầu!”
Giọng hắn có phần cứng rắn.
Nghe Tần vương nói như vậy, Diệp Tiêu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn có cùng quan điểm tương tự và không muốn vương phi mạo hiểm chuyến này.
Bên kia, Úy Trì Thắng Đức đứng dậy nói: “Điện hạ nói rất đúng. Tuy ta chưa từng gặp nữ tộc trưởng ấy bao giờ nhưng đã nghe đồn, bà ta không phải hạng dễ đối phó!”
Trương Tróc, người vừa rồi còn hăng hái đề nghị Tần vương nên cử vương phi đi, giờ mới sực nhớ đến sự an nguy của nàng, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng chữa lời, lúng túng nói: “Đúng, đúng, vừa rồi ta nhất thời hồ đồ, nói sai mất rồi…”
Lý Huyền Độ từ chối nàng xong, dường như cũng nhận ra điều gì đó, quay nhìn nàng, giọng nói dịu lại đôi chút: “Bên này còn nhiều việc, nàng về nghỉ trước đi.”
Bồ Châu không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không rời đi, vẫn đứng ở cửa nhìn hắn.
Hắn cũng không nói gì nữa.
Hai người cứ thế đối diện nhau, lặng lẽ nhìn nhau, môi mím chặt.
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt và khó xử.
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Tiêu nói mình có việc khác phải làm. Trương Thạch Sơn nói đi đường mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi. Úy Trì Thắng Đức viện cớ phải đi xem nơi ăn chốn ở của nhóm binh mã mà y mang tới. Đến cả Trương Tróc ngắc ngứ hồi lâu, cũng nói muốn đi nhà xí. Hết người này đến người khác lần lượt viện cớ bỏ chạy.
Trong sảnh nghị sự rộng lớn, chỉ còn lại hai người: Lý Huyền Độ và Bồ Châu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận