Giữa Ô Lũy và Vu Điền là một dải sa mạc Gobi rộng lớn cùng dòng sông có tên là Ngọc Hà uốn lượn, nối liền hai miền Nam Bắc.
Lý Huyền Độ cùng đoàn người men theo dòng Ngọc Hà tiến về Vu Điền, rong ruổi trong sa mạc suốt bốn, năm ngày, đến trưa hôm nay, theo lời người dẫn đường thì hết ngày mai là sẽ tới Vu Điền.
Lý Huyền Độ hạ lệnh cho cả đoàn dừng chân, nghỉ ngơi tại chỗ.
Binh sĩ tản ra ngồi ven bờ sông, người ăn lương khô, người thì giặt giũ, người khác nữa thì dẫn ngựa uống nước. Trương Tróc hớn hở tiến lên, ân cần đưa cho Lý Huyền Độ một túi lương khô, rồi dò hỏi về kế hoạch đối phó với nước Bảo Lặc. Hắn đập tay lên ngực cam đoan: “Chỉ cần điện hạ hạ lệnh, dù có phải xông vào hang rồng huyệt hổ, thuộc hạ cũng quyết không chùn bước!” Dứt lời, như sợ Lý Huyền Độ nghi ngờ mục đích của mình, hắn vội phân bua: “Một nước lớn nhưng chỉ cách chúng ta chừng bốn, năm trăm dặm. Nếu không trừ sớm thì đúng là ăn không ngon, ngủ không yên.”
Trước đây, vương tử nước Bảo Lặc từng mang theo vương phi Mã Diệp Na, người từng có duyên gặp mặt Bồ Châu ở Trừng viên Tiêu thị, chạy đến kinh thành lánh nạn, đến nay đã qua nhiều năm. Quốc vương đương nhiệm là một quý tộc tên Thác Càn, nhờ được Đông Địch hậu thuẫn nên đã tiến hành một cuộc đảo chính, bước lên ngôi báu.
Đối với Đô hộ phủ, quốc gia này có thể nói là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, có thể gây biến loạn vào bất cứ lúc nào. Trương Tróc trở nên sốt sắng, ngoài lý do đó thì còn vì một nỗi niềm chẳng tiện nói ra.
Lần trước hắn bỏ trốn, đã đành là bị lạc đường nhưng sau đó còn gặp phải chuyện nhục nhã kia, sau cùng truyền ra khắp nơi, biến hắn thành trò cười cho bàn dân thiên hạ. Nay đã qua một thời gian, người khác cũng dần quên đi, nhưng vết sẹo trong lòng hắn vẫn khó để lành hẳn. Hễ thấy ai tụ tập nói chuyện là hắn đều ngờ rằng họ đang xúm lại chế giễu mình, để rồi đến cả trong mơ hắn cũng mong được ra trận để lập công, rửa sạch nỗi nhục khi xưa.
Lý Huyền Độ đón túi khô lương mà hắn đưa, cười nói: “Đừng vội. Khi thời cơ tới, nhất định sẽ để ngươi làm quân tiên phong.”
Trương Tróc đang lo công đầu sẽ bị Trương Thạch Sơn đoạt mất, giờ nhận được lời hứa này thì thở phào nhẹ nhõm, vội dâng túi nước lên. Đúng lúc này, một binh sĩ làm nhiệm vụ cảnh giới hối hả chạy tới, báo với Lý Huyền Độ rằng có một đội nhân mã đang tiến lại từ hướng Vu Điền, nhưng do khoảng cách khá xa nên tạm thời chưa rõ lai lịch.
Lý Huyền Độ lệnh cho binh sĩ thu quân, che giấu hành tung, sẵn sàng vào vị trí đợi lệnh, còn bản thân thì tiến lên phía trước quan sát. Từ xa, hắn thấy một tốp người ngựa khoảng hơn mười người, đang phi nước đại về phía này, nhưng đội hình cực kỳ rối loạn.
Ánh mắt hắn sắc như chim ưng. Hắn nhìn kỹ thêm một hồi, khi đoàn người kia tiến lại gần hơn, hắn nhận ra kẻ cưỡi ngựa dẫn đầu là ai.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng, hạ lệnh cho Trương Tróc ra nghênh tiếp, báo rõ danh tính của mình.
Chỉ một lúc sau, vương tử Vu Điền là Úy Trì Thắng Đức được đưa đến. Mặt y vấy máu, cánh tay vẫn còn treo vết tên bắn, vẻ ngoài nhếch nhác, thần trí hoảng loạn. Vừa trông thấy Lý Huyền Độ, đôi mắt y sáng lên mừng rỡ, sải bước chạy tới. Nào ngờ mới chạy được mấy bước, người đã lảo đảo ngã xuống, ngất lịm.
Được cả đoàn người xúm lại cứu giúp, Úy Trì Thắng Đức mới dần tỉnh lại.
Y hồi tỉnh, uống hai ngụm nước, thở ra một hơi.
Một tùy tùng đi cùng y kể rõ nguyên do. Hóa ra, nước Sa Xa liên hợp cùng năm sáu tiểu quốc xung quanh, tập hợp gần hai vạn binh mã, mấy ngày trước đã phát động tấn công Vu Điền. Quân Vu Điền thế cô lực mỏng, cuối cùng toàn quân phải rút vào, cố thủ trong Tây thành của quốc đô.
Trước đó, phụ vương của Úy Trì Thắng Đức đã nhận được bái thiếp của Lý Huyền Độ, biết hắn lập phủ tại Ô Lũy. Đêm qua, Úy Trì Thắng Đức dẫn theo một đội nhân mã, định lợi dụng bóng đêm và địa hình hiểm trở để thoát ra, đến Đô hộ phủ cầu viện, không ngờ dọc đường lại chạm phải quân đội của Úc Di, suýt nữa bị bắt. Sau một trận hỗn chiến, y may mắn thoát được, chạy đến tận đây, nhưng phía sau vẫn còn truy binh của Úc Di đuổi theo, truy lùng ráo riết. Y đã nghĩ có khi chưa đến được Ô Lũy thì mình đã bị bắt sống, đang lúc tuyệt vọng, không ngờ lại gặp được Lý Huyền Độ. Vừa rồi y xúc động quá mức, lại thêm thương tích chồng chất, nên mới vật ra hôn mê.
“Xin điện hạ hãy cứu Vu Điền!” Úy Trì Thắng Đức khàn giọng quỳ xuống trước mặt Lý Huyền Độ, dập đầu thật lâu không dám đứng lên.
Lý Huyền Độ vội đỡ y dậy, sai thuộc hạ băng bó vết thương cho Úy Trì Thắng Đức và đoàn tùy tùng.
Công phạt, thôn tính giữa các nước Tây Vực vốn là chuyện thường tình. Từ khi triều Lý dần rút khỏi Tây Vực, cảnh nước mạnh hiếp nước yếu lại càng diễn ra như cơm bữa. Sa Xa và Vu Điền có thế lực ngang bằng nhau ở Nam đạo, quốc vương Sa Xa lại là người có dã tâm không nhỏ. Bao năm qua, hắn vẫn ôm tham vọng tiêu diệt Vu Điền, xưng bá phương Nam, song vẫn chưa dám manh động. Lần này hắn bỗng dưng xuất quân, liên kết với các tiểu quốc công kích Vu Điền, chắc chắn có ẩn tình bên trong.
Liên quân Sa Xa gần hai vạn quân, còn bên này chỉ vẻn vẹn hơn trăm người. Dù lập tức quay về, gom cả nhân mã Ô Lũy và toàn bộ lực lượng của Thượng Thuật thì cùng lắm cũng chỉ được hai, ba nghìn quân.
Không ngờ giữa đường lại va phải bài toán hóc búa này.
Cứu Vu Điền, nhưng cứu bằng cách nào đây?
Ai nấy đều trầm mặc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Huyền Độ, bầu không khí rơi vào im lặng.
Trương Tróc mặt mày tối sầm, sững ra một thoáng, đến khi nghe nói phía sau còn có truy binh của nước Úc Di, chẳng qua chỉ là một tiểu quốc ba bốn ngàn dân, vậy mà cũng dám hống hách, cáo mượn oai hùm, hắn giận đến mắng chửi om sòm; khi đang định kéo quân nghênh chiến, quét sạch truy binh thì bị Lý Huyền Độ quát dừng lại. Lý Huyền Độ nhặt một cành cây, vạch trên nền cát ven sông một tấm địa đồ của vùng phụ cận, dặn dò mấy câu.
Nghe xong cách hắn bày bố, mắt Trương Tróc rực sáng, vẻ ủ dột ban nãy bị quét sạch, cười phá lên: “Điện hạ, đúng là diệu kế! Một chiêu mượn lực chế lực! Thuộc hạ sẽ lên đường ngay! Điện hạ cứ yên tâm, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thuộc hạ sẽ tự đem thủ cấp về chịu tội!”
Dứt lời, hắn dẫn theo hơn một trăm binh mã mà Lý Huyền Độ giao cho, tức tốc lên đường. Chẳng bao lâu sau, họ chạm trán với đám truy binh của Úc Di, tổng cộng năm sáu chục người, liền xông vào chém giết kịch liệt. Quân Úc Di quen thói ỷ mạnh hiếp yếu, giờ nghe kẻ địch hò reo, hô to rằng: “Đô hộ Tây Vực của triều Lý đã biết Vu Điền bị vây, đại quân cứu viện sắp tới!”, thì sợ đến vỡ mật, bỏ qua Vu Điền, quay đầu tháo chạy về nước. Trương Tróc thúc quân truy sát, đuổi thẳng tới thành Úc Di.
Loại tiểu quốc này, thường ngày nào dám hó hé, chẳng qua được Sa Xa vương nhét cho chút lợi lộc, hứa rằng sau khi nuốt gọn Vu Điền thì sẽ chia cho một phần chiến lợi phẩm, nên mới cả gan nhập cuộc. Quân lực cộng lại chỉ hơn ngàn người, lần này xuất quân một nửa, trong thành chỉ còn năm trăm. Khi buộc phải giao chiến với một trăm tinh binh máu lửa, dày dặn kinh nghiệm do Trương Tróc chỉ huy, thì chẳng khác nào dê đụng đàn sói, vừa đánh vừa tháo lui. Đội quân của Trương Tróc thừa thắng xông lên, nhanh chóng áp sát vương cung. Trong cung lại rộ lên tin rằng đây chỉ là quân mở đường của Đô hộ phủ, đại quân vẫn còn ở phía sau. Úc Di vương sợ đến kinh hồn bạt vía, hối cũng không kịp, chỉ biết dẫn theo nhóm cận thần ra đầu hàng, rối rít thanh minh rằng mình bị Sa Xa vương dối gạt, vì hồ đồ nên nhất thời làm chuyện sai trái, từ nay quyết không dám phản bội triều Lý nữa. Để tỏ lòng trung thành, ông ta nguyện đưa vương tử ra làm con tin.
Trương Tróc bắt trói cả quốc vương lẫn vương tử, sai người áp giải đến chỗ Lý Huyền Độ, còn mình thì tiếp quản năm trăm binh sĩ kia, dẫn quân tiếp tục đánh sang nước Bì Sơn lân cận. Đến ngoài thành, hắn lợi dụng địa thế, cho năm sáu trăm quân tản ra, lệnh rung cờ phất trống, hô hào vang dội.
Nghe tin Đô hộ Tây Vực của triều Lý vừa điều đến một đội quân ngàn người để báo thù, Bì Sơn vương vội chạy lên đầu thành nhìn xuống. Phóng mắt nhìn ra thì chỉ thấy cờ xí phấp phới, sát khí trùng thiên, một đội tướng sĩ triều Lý đầu đội mũ sắt, giáp trụ chỉnh tề, đao kiếm sáng choang, đang thúc ngựa lao đến chân thành. Gió nổi cuồn cuộn, bụi vàng cuốn mù, tiếng hô giết rung động cả trời đất. Chưa dừng lại ở đó, ông ta còn nhận được tin nước Úc Di xuất quân cùng mình đã dâng thành đầu hàng, nên nào dám kháng cự thêm, cũng bắt chước theo, xưng tội quy phục.
Trương Tróc dùng kế cũ, giải Bì Sơn vương về chỗ Lý Huyền Độ, sau đó tiếp quản binh mã nước Bì Sơn, dùng đội quân ngày một đông đảo này tiếp tục đánh sang các tiểu quốc khác để thị uy.
Ba ngày sau, Lý Huyền Độ dẫn theo năm sáu quốc vương, cùng bảy tám nghìn quân mã theo sát phía sau, xuất hiện trước Tây thành của Vu Điền.
Vừa thấy quốc vương nước mình, tướng sĩ các nước đang theo Sa Xa vây thành đều lập tức trở giáo, đứng về hàng ngũ đối địch. Cuối cùng, trong tay Sa Xa chỉ còn lại năm sáu nghìn quân trong nước, không dám giao tranh nữa mà phải vội vàng rút binh. Trương Tróc thế như chẻ tre, dẫn quân đuổi sát, vừa đuổi kịp đã xông thẳng vào chiến trận, vung đại đao trong tay, chém người như chẻ củi, đánh cho quân Sa Xa người ngã ngựa đổ, tháo chạy tán loạn. Không những thế, hắn còn khá may mắn khi bắt sống được vương tử Sa Xa đi theo quân. Và thế là một đường ca khúc khải hoàn, hắn thắng trận trở về.
Lúc này, trong Tây thành, tướng sĩ nước Vu Điền đã khổ cực cầm cự suốt nhiều ngày, vốn nghĩ sắp không trụ nổi nữa thì bỗng có thần binh từ trên trời giáng xuống, vòng vây được phá vỡ, ai nấy đều mừng rỡ như điên.
Vu Điền vương cảm kích vạn phần, đích thân xuất thành nghênh đón Lý Huyền Độ vào cung, thiết yến khoản đãi bằng lễ thượng khách. Yến tiệc vừa dứt, khách khứa đã lui, Lý Huyền Độ liền đi thẳng vào vấn đề, đưa ra đề nghị: hai bên liên thủ, cùng đối phó với cục diện sắp tới.
Lời đã dứt nhưng lão vương lại tỏ ra chần chừ, cũng không hồi đáp hắn ngay.
Khi ấy Trương Tróc đã ngà ngà say, thấy vậy liền nổi giận, mượn rượu phát tác ngay tại chỗ: “Nếu không nhờ Tần vương điện hạ kịp thời giải cứu thì giờ này, có khi Tây thành của ông đã bị người ta chia năm xẻ bảy! Vương cung của ông cũng sớm thành nơi để kẻ khác uống rượu vui chơi! Lần này nhờ điện hạ bày mưu tính kế, tuy có thể nói là thuận lợi, nhưng ông có biết chúng ta đã tổn thất bao nhiêu binh sĩ? Lúc này các huynh đệ đều còn đang nằm dưỡng thương! Khi hoạn nạn thì cầu cứu, còn bình an thì vắt chân ngồi trên cao nhìn ngó! Nghe cho rõ đây, lần sau nếu Vu Điền các ông còn gặp khó, thì cũng đừng mong Đô hộ phủ ta nhọc lòng thêm nửa phần!”
Vương tử Vu Điền, Úy Trì Thắng Đức, vội bước lên tạ tội với Lý Huyền Độ: “Điện hạ xin đừng hiểu lầm. Đừng nói hôm nay Vu Điền ta được điện hạ ban ơn cứu giúp, dù không có việc này, chỉ cần điện hạ ra lệnh, phụ vương ta cũng nguyện ý tuân phục. Ngặt nỗi hiện giờ… chúng ta đang gặp chuyện nan giải…”
“Lại chuyện gì nữa?” Trương Tróc nóng nảy hỏi dồn.
Úy Trì Thắng Đức vội đáp: “Ấy là về huynh trưởng của tiểu vương! Phụ vương chỉ có hai huynh đệ chúng ta. Vài năm trước, người bất đắc dĩ phải đưa huynh trưởng tới Bảo Lặc làm con tin. Nay phụ vương tuổi đã cao, muốn truyền ngôi cho huynh trưởng, nhiều lần dâng lễ mong chuộc người, nhưng Bảo Lặc nhất quyết không chịu. Vừa rồi phụ vương lưỡng lự không phải vì không muốn nghe lệnh của điện hạ, mà là lo cho an nguy của huynh trưởng…”
Lão vương Vu Điền ngăn Thắng Đức lại, bước đến trước mặt Lý Huyền Độ, vẻ mặt hổ thẹn, nhận tội: “Vừa rồi có chỗ thất lễ, mong điện hạ rộng lượng bỏ qua. Bảo Lặc ép bức nhiều năm, nay Sa Xa lại đem binh đến đánh, ta biết Vu Điền thế cô lực mỏng, nếu không có điện hạ làm chỗ dựa, sau này khó giữ được toàn thân. Ta vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của điện hạ hôm nay. Ta quyết định rồi. Từ nay về sau, ta và toàn bộ con dân của Vu Điền, sẽ nghe theo lệnh điện hạ, xin điện hạ cứ việc sai khiến!”
Lý Huyền Độ vẫn ngồi sau án, chưa vội lên tiếng. Hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Tôn vương yên tâm, ta sẽ nghĩ cách cứu bằng được vương tử. Đợi đến khi cứu được vương tử rồi, chúng ta sẽ bàn chuyện khác.”
Lão vương Vu Điền nghe vậy, vô cùng kinh ngạc. Ông càng lấy làm cảm phục lẫn biết ơn từ tận đáy lòng, nước mắt lắn dài, run rẩy quỳ xuống trước mặt hắn, nói: “Năm xưa ta quy phục triều Lý là bởi ngưỡng mộ phong thái của Bồ Tả Trung lang tướng. Nhiều năm sau, hôm nay lại được may mắn diện kiến điện hạ, khiến ta một lần nữa tâm phục khẩu phục! Hôm nay, chẳng những điện hạ cứu Vu Điền ta khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, mà tấm lòng bao dung của điện hạ càng là điều ta khó lòng sánh kịp. Xin nhận của ta một lạy! Điện hạ yên tâm, bất luận trưởng tử có được cứu về hay không, chỉ riêng một câu nói này của điện hạ, Vu Điền ta cũng nguyện tận tâm phụng sự, dốc sức đi theo!”
Lý Huyền Độ đỡ lão vương Vu Điền đứng dậy.
Úy Trì Thắng Đức hết sức vui mừng, chẳng màng thương tích chưa lành, đứng ra tự tiến cử, xin theo Tần vương đến Ô Lũy, làm việc dưới trướng, cứu huynh trưởng về.
Lý Huyền Độ ở lại Vu Điền mấy ngày, giúp quốc vương chọn điểm đặt trạm gác bên ngoài quốc đô, truyền dạy cách truyền tin đơn giản nhưng vẫn hiệu quả, nhằm tăng cường phòng bị khi quân địch tập kích. Trước khi rời đi, hắn thả quốc vương của các nước nhỏ như Úc Di, Bì Sơn ra; còn các vương tử, bao gồm cả vương tử nước Sa Xa bị Trương Tróc bắt trước đó, thì giao cho Vu Điền vương giữ lại làm con tin.
Sắp xếp mọi việc ổn thỏa, hắn lên đường trở về, đến tối hôm nay mới quay lại Ô Lũy.
Muộn hơn năm ngày so với lời hứa của hắn hôm rời đi.
Từ lúc hắn đi, Bồ Châu cảm thấy mình như mắc phải một chứng bệnh lạ. Ban ngày bồn chồn không yên, đêm xuống lại bứt rứt khó chịu, một mình ôm gối trằn trọc trên giường, lăn qua lộn lại nhưng vẫn chẳng chợp mắt nổi.
Hai kiếp người, đây là lần đầu tiên nàng mắc phải chứng bệnh này.
Đều tại hắn hết! Nếu không phải hắn đột nhiên nói ra mấy câu chẳng đâu vào đâu ấy, thì nàng sao lại thành ra thế này?
Nàng chỉ biết tìm việc để làm, khiến bản thân bận rộn nhất có thể, mong sao thời gian mau chóng trôi qua, để những ngày chờ đợi này không còn dài lê thê nữa.
Nàng và Vương tỷ Nhược Nguyệt dần trở nên thân thiết, thường xuyên qua lại trò chuyện. Nàng vẫn tiếp tục chữa bệnh cho người dân ở Ô Lũy, giúp họ ổn định cuộc sống. Nàng còn giúp Lý Huyền Độ xử lý những công văn mà hắn chưa kịp hoàn tất, lập hồ sơ cho toàn bộ binh sĩ, tổng hợp thành danh sách đầy đủ.
Nói cũng thật khéo, hôm ấy khi tổng hợp danh sách, nàng bất ngờ phát hiện ra trong số hơn mười người dưới quyền Trương Thạch Sơn vừa được cứu về, có một chàng trai tên là Tần Tiểu Hổ. Không chỉ trùng tên với con trai của đôi vợ chồng mà nàng và Lý Huyền Độ từng gặp khi tá túc ở ngoại ô kinh thành, mà đến cả quê quán cũng trùng khớp. Nàng bèn gọi đến hỏi chuyện, quả nhiên đúng là người ấy, con trai thứ hai của đôi vợ chồng già kia. Theo lời Tần Tiểu Hổ, năm ấy y được gọi nhập ngũ, không lâu sau thì bị điều tới nơi này lập tiền đồn, không ngờ chuyến đi ấy kéo dài đến mười năm. Bao năm qua, chưa một khắc nào y thôi nhớ về song thân, giờ nghe tin hai người nọ bình an, chỉ là nhớ mong y vô hạn, Tần Tiểu Hổ bỗng òa khóc nức nở, quay về hướng quê nhà dập đầu liên tiếp mấy cái. Cảnh tượng ấy khiến những binh sĩ thường ngày thích bông đùa cười cợt, ăn nói chẳng kiêng dè điều chi cũng phải lặng người, ai nấy lén quay mặt đi, đưa tay quệt vội nước mắt.
Bồ Châu cũng thấy bồi hồi xúc động, chỉ mong đến ngày bình định Tây Vực. Nếu hệ thống trạm phong hỏa từ Ô Lũy tới Ngọc Môn đã ngừng hoạt động nhiều năm được khôi phục lại, thì ít nhất cũng giúp cho các binh sĩ đang trú đóng ở quan ngoại gửi được thư nhà, báo tin bình an cho người thân.
Ngày tháng cứ thế qua. Nửa tháng, nói dài chẳng dài, nói ngắn chẳng ngắn, ngày ấy cuối cùng cũng đến, là ngày mà hắn hứa sẽ quay lại. Nàng tắm rửa, thay xiêm áo từ sớm, đợi hắn ở sân sau. Nàng đợi từ lúc mặt trời lặn, đến trời tối, rồi đến đêm khuya. Mâm cơm dưới giàn nho đã nguội ngắt nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Đêm đó, nàng thao thức, mãi không ngủ được. Nàng không giận hắn vì hắn đã thất hứa, nhưng nàng lo lắng, cực kỳ lo lắng.
Nàng không đành lòng. Đợi đến khi nhũ mẫu đã ngủ say, nàng rón rén trở mình, bước ra ngoài, leo lên đài quan sát của đồn canh, hướng mắt về phía quốc thổ Vu Điền chìm trong màn đêm u tịch, ôm gối chờ đợi. Nàng cứ chờ mãi cho đến khi ánh sáng trắng nhạt của bình minh le lói ở phía chân trời, sợ bị người ta phát hiện, nàng mới âm thầm bước xuống, lặng lẽ trở về.
Nếu không xảy ra bất trắc, sao hắn có thể thất hẹn?
Nàng chưa bao giờ ghét việc chờ đợi như đêm nay, chỉ chờ đợi mà không thể làm được gì.
Dù phía trước có là núi đao biển lửa, nhưng nếu được cùng hắn đồng hành, nàng cũng không ngại theo hắn xông pha. Nàng khát khao được kề vai sát cánh bên hắn, dẫu chỉ là một binh tốt dưới trướng, phất cờ hò reo cho hắn.
Thà như thế, còn hơn là chờ đợi trong vô vọng.
Những ngày kế tiếp, bề ngoài nàng vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, ban ngày vẫn tất bật với công việc, thậm chí có hôm, nàng còn ra bãi đất sau đồn canh, nơi vừa được binh sĩ thu dọn, chơi mã cầu cùng nhóm binh sĩ vẫn luôn háo hức đòi xem nàng đánh mã cầu. Nhưng khi màn đêm buông xuống, nàng sẽ không thể chợp mắt, hết đêm này sang đêm khác đều vậy.
Diệp Tiêu đã phái người đi dò tin, nhưng cũng chẳng thể biết nhanh thế được.
Nàng chịu đựng sự dày vò ấy, tiếp tục chờ đợi, cho đến một buổi chiều nọ, khi nàng đang ở trong phòng thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vọng đến.
Nàng bước ra.
Và rồi, nàng nhìn thấy Lý Huyền Độ.
Hắn đã về. Sau năm ngày lỡ hẹn, cuối cùng hắn về rồi.
Bồ Châu đã không ít lần tưởng tượng về thời khắc gặp lại. Nàng nghĩ mình sẽ bật dậy, lao vào vòng tay hắn, rồi ôm chặt hắn không buông.
Nhưng khi giây phút ấy thật sự xảy đến, khi nàng đợi được hắn trở lại, nàng chỉ đứng lặng ở cửa, khẽ mỉm cười, nhìn hắn sải bước đi về phía mình. Hắn dừng lại trước mặt nàng, ôm chặt nàng vào lòng, giữ nàng thật lâu, rồi cúi đầu, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy.
Nàng nhắm mắt lại, đôi tay vòng qua bờ vai hắn, ghì chặt lấy hắn.
Một lúc lâu sau, khi nụ hôn sâu ấy kết thúc, hắn khẽ cười, lên tiếng giải thích: “Xu Xu, ta thật có lỗi với nàng. Bên Vu Điền xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nên ta về trễ mấy hôm. Nàng vẫn ổn chứ?”
Bồ Châu ngước nhìn hắn, khóe môi lại nở nụ cười, gật nhẹ đầu: “Ta ổn. Chàng bình an trở về là được rồi.”
Hắn lại cúi xuống hôn nàng. Một lúc sau, hắn nắm tay nàng, dẫn nàng vào phòng, rồi ép nàng tựa vào cánh cửa, hôn nàng cuồng nhiệt, hơi thở nóng bỏng hòa quyện, cất giọng trầm khàn: “Ta đi rồi, nàng có nhớ ta không?”
Nàng đáp: nhớ hắn.
Hắn tỏ vẻ hài lòng, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười rạng rỡ. Rồi hắn bế thốc nàng lên, đặt xuống giường.
Đúng lúc ấy, giọng nói ấp úng của Lạc Bảo bỗng vang lên từ bên ngoài, nói rằng Diệp Tiêu cần tìm hắn có việc quan trọng.
Lý Huyền Độ rời khỏi người nàng, ngửa mặt nằm im trên giường, nhắm mắt, một bàn tay đặt lên trán. Một lúc lâu sau, hắn mới thở ra một hơi, mở mắt, đưa tay vuốt nhẹ má nàng như để trấn an, dặn nàng chờ hắn quay lại, rồi vội vã rời khỏi phòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận