Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 103: Không Thể Cưỡng Lòng

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 2330 chữ
  • 2025-12-16 07:59:18

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngoài cửa sổ, sắc trời dần sáng.

Sáng sớm ngày thứ ba sau hôn lễ, Diệp Tiêu đã thức dậy. Khi mặc xong y phục, định ra ngoài, hắn bỗng thấy tân nương của mình, nữ tử tên là Nhược Nguyệt, vẫn còn quấn chăn ngồi trên giường, đôi mắt mở to, nhìn hắn không chớp. Hắn quay lại, định an ủi nàng đôi câu, nào ngờ nàng lại được đà, nhào vào lòng hắn, đẩy ngược hắn xuống giường một lần nữa.

Đã hai ngày rồi, hắn chưa hề bước chân ra khỏi phòng.

Trước đó, dù có nằm mơ hắn cũng không dám mơ rằng mình sẽ có được vận may thế này.

Hôm đó, Tần vương nhắc tới chuyện cưới xin, để rồi sau cùng, hắn đành khuất phục trước lời ám chỉ gần như trắng trợn của cấp trên, chấp nhận cuộc hôn sự này, nhưng trong thâm tâm, hắn gần như chẳng dám ôm hy vọng gì đối với cuộc hôn nhân này.

Dù sao đi nữa, đối phương cũng là một nữ tử dị vực hắn chưa từng gặp mặt. Hắn đoán rằng, nàng cũng như hắn, đều bị ép phải kết hôn.

Hơn nữa, nói thật thì hắn chẳng có chút tự tin nào về bản thân.

Năm tháng qua đi chẳng thể lấy lại, hắn đã không còn là chàng công tử xuất thân thế gia, tiền đồ rộng mở ở kinh thành như năm nào nữa. Đã thế, hắn còn lớn tuổi hơn nàng rất nhiều. Cho dù bỏ qua điều đó, chỉ riêng vết sẹo xấu xí để lại trên mặt sau lần bị thương trước kia, cũng đủ khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải khiếp sợ và bỏ chạy. Vì vậy, ngay từ đầu, hắn đã chuẩn bị tâm lý: nếu tân nương không muốn viên phòng, hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép.

Không ngờ, Vương tỷ chẳng những xinh đẹp mà còn nồng nhiệt đa tình. Đêm tân hôn diễn ra thuận lợi, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Hai ngày nay, ngoài lần đưa nàng đi ra mắt Tần vương và vương phi vào sáng hôm qua, quãng thời gian còn lại, hắn gần như đều ở trên giường cùng nàng. Cô vợ nhỏ của hắn đã khiến hắn hạnh phúc vô cùng, như đi lạc vào cõi thần tiên.

Tất nhiên hắn đoán được, hai ngày nay, đám người bên ngoài hẳn sẽ lấy chuyện này ra làm trò cười sau lưng hắn. Ban đầu, hắn cũng thấy xấu hổ. Lễ giáo khuôn phép từng được học khiến hắn cho rằng mình không nên quá chìm đắm, nhưng cũng chính hắn, lại chẳng thể cưỡng nổi sự nhiệt tình như lửa của nàng. Sau vài phen giằng co, hắn dứt bỏ suy nghĩ, thuận theo lòng mình, tận hưởng ân huệ mà mỹ nhân đã ban cho.

Lúc này, nàng đang tháo đai lưng của hắn.

Cưới được một cô vợ nhỏ mang đậm vẻ đẹp dị vực, lại nhiệt tình dạn dĩ như nàng quả là tuyệt vời, song cũng kéo theo đó một số phiền não nho nhỏ.

Hắn nắm tay, ngăn nàng lại, khẽ nói: “Ta phải đi rồi. Chẳng phải đã nói rõ rồi sao?”

Thấy nàng im lặng, hắn lại tiếp tục dỗ dành cô vợ mới cưới nhỏ xinh, luyến tiếc chẳng muốn rời xa hắn: “Tối nay ta sẽ về với nàng.”

Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu, nói bằng chất giọng không mấy trôi chảy: “Tần vương điện hạ đã cho chàng nghỉ hẳn ba ngày rồi cơ mà? Hôm nay mới là ngày thứ ba, vì sao chàng lại phải đi?”

“Có phải ta đã làm điều gì không phải, khiến chàng không còn thích ta nữa, nên mới không muốn ở bên ta?”

Nàng nói dứt câu, ngước mắt nhìn hắn, vành mắt dần ửng đỏ, ánh mắt ngập tràn ấm ức cùng hoang mang.

Hắn không ngờ nàng lại có hiểu lầm thế này. Diệp Tiêu chợt nhớ đến lời thổ lộ của nàng đêm qua.

Nàng nói, nếu không gặp hắn thì nàng nhất định sẽ bị đưa đi làm thiếp cho một gã đàn ông Đông Địch đã già xấu lại còn thô lỗ cục mịch. Khi ấy, nàng từng tuyệt vọng đến mức chẳng thiết sống. Sau này gả đến nơi này, nàng vẫn không dám ôm bất kỳ mong đợi nào. Và rồi, nàng thực sự bất ngờ khi trượng phu của mình lại là người anh tuấn, dịu dàng, săn sóc, trầm ổn và vững vàng như núi. Nàng đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lời tỏ tình táo bạo và cháy bỏng ấy từng khiến Diệp Tiêu cực kỳ cảm động. Giờ thấy nàng bất an đến vậy, trái tim hắn càng thêm xót xa.

Hắn vội giải thích với nàng rằng không phải hắn không muốn ở bên nàng, mà là có chuyện rất quan trọng đang chờ Tần vương xử lý. Hắn biết Tần vương đang chờ mình, cũng không muốn đại sự bị ảnh hưởng vì mình, nên muốn kết thúc kỳ nghỉ sớm một ngày rồi quay lại làm việc.

Nghe vậy, nàng mới lộ vẻ yên tâm. Nàng nhoẻn cười, ôm hắn hôn thêm mấy lượt, rồi mới chịu để hắn đi.

Sáng sớm hôm nay, không chỉ Hà Vũ và những người cược Diệp Tiêu hôm nay chưa chịu ló mặt, bị thua đến suýt phải cởi quần, thì đến cả Tần vương điện hạ cũng vô cùng kinh ngạc khi hay tin…

Nói chính xác, nếu so với Diệp Tiêu – người chưa hết kỳ nghỉ phép sau khi kết hôn nhưng đã chủ động trở lại, sẵn sàng đợi lệnh từ tờ mờ sáng – thì Lý Huyền Độ, người còn đang vùi mình trên giường chẳng buồn động đậy, rất đáng để Bồ Châu chê cười.

Lý Huyền Độ vội đến tiền sảnh của đồn canh, quả nhiên thấy Diệp Tiêu đã đi làm trở lại. Hắn mặc y phục chỉnh tề, tinh thần sáng láng, đứng nghiêm cẩn một bên, hiển nhiên đã chờ khá lâu.

Lý Huyền Độ nghiêm giọng hỏi: “Không phải ta đã chuẩn cho ngươi nghỉ ba ngày rồi à? Sao không ở bên tân nương nhiều hơn mà quay lại sớm thế này?”

Diệp Tiêu cung kính đáp: “Đa tạ điện hạ ưu ái. Thuộc hạ biết điện hạ có việc trọng yếu, liên quan đến đại kế của Đô hộ phủ, không dám vì chuyện riêng mà khiến kế hoạch của điện hạ bị trì hoãn. Thuộc hạ đã được nghỉ hai ngày, xem như đủ rồi, giờ nên quay lại làm việc.”

Lý Huyền Độ cảm động, nhưng trong lòng cũng có chút ngượng ngùng. Hắn thầm nghĩ, may mà nàng chưa nghe thấy mấy lời này, chứ nếu không, với một thuộc hạ cần mẫn đến mức tân hôn cũng chẳng quên công vụ thế này, là một cấp trên, chỉ e cảnh ngộ sau này của hắn sẽ càng thêm khó khăn, muốn tìm cớ ở bên nàng lâu hơn e là cũng không được nữa rồi.

Hắn vội gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, nét mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Ban đầu ta định chờ ngươi nghỉ hết ngày mai rồi mới lên đường tới Vu Điền. Giờ ngươi đã quay lại làm việc thì không cần đợi đến mai nữa. Ở đây giao cho ngươi lo liệu. Hôm nay ta sẽ lập tức lên đường, tới thăm lão vương Vu Điền.”

Diệp Tiêu hiểu rõ mục đích chuyến đi Vu Điền lần này chính là để kết đồng minh với Vu Điền, cùng nhau đối phó với Bảo Lặc.

Bảo Lặc có dân số gần mười vạn, binh lực khoảng ba vạn, không chỉ là quốc gia mạnh nhất ở trung tâm Tây Vực, mà còn nắm giữ tuyến đường huyết mạch, dẫn về phương Tây. Nhờ sở hữu vị trí chiến lược quan trọng nên từ lâu, nơi này vẫn luôn là mục tiêu thuần phục và tranh chấp giữa triều đình Trung Nguyên và chính quyền phương Bắc.

Mười năm trước, khi phụ thân Bồ Châu qua lại giữa các nước Tây Vực, Bảo Lặc từng quy phục triều Lý, nhưng những năm gần đây, do triều Lý dần đánh mất sức ảnh hưởng ở Tây Vực, Bảo Lặc lại một lần nữa nằm dưới quyền kiểm soát chặt chẽ của Đông Địch. Lần đầu Hoài Vệ vào kinh cũng như lần thứ hai, khi Lý Huyền Độ đưa cậu bé trở về phía Tây, đều không thể đi đường tắt này mà buộc phải vòng theo con đường xuống phía Nam.

Dọc theo tuyến đường phía Nam có khoảng mười hai nước lớn nhỏ. Trong số đó, Vu Điền là một trong những nước lớn, vì cách xa Đông Địch nên họ tạm giữ được thế độc lập, lại ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên nên tới nay vẫn quy phục triều Lý. Vương tử Vu Điền, Úy Trì Thắng Đức, cũng mới từ kinh đô về nước vào năm ngoái.

Đương nhiên thực lực của Vu Điền không thể bì được với Bảo Lặc, dốc toàn lực quốc gia cũng chỉ được bảy, tám nghìn binh, nhưng nếu có thể kết minh, cộng thêm lực lượng có sẵn của Đô hộ phủ thì điều động vạn quân là điều có thể. Cuộc chiến với Bảo Lặc không hẳn là vô vọng.

Song mọi thứ vẫn nằm ở giả định.

Dù trên danh nghĩa Vu Điền đã quy phục triều Lý, nhưng đến thời khắc then chốt, vì nhiều nguyên do, chưa chắc họ đã chịu xuất binh, hỗ trợ Đô hộ phủ. Bởi vậy, ngay khi mới đặt chân đến nơi này, Lý Huyền Độ đã định rằng phải mau chóng đi một chuyến đến Vu Điền.

Trước đây sự vụ rối ren, hắn khó lòng dứt ra để đi. Nay nước Thượng Thuật đã quy thuận, mọi công việc ở Đô hộ phủ dần đi vào quỹ đạo, Diệp Tiêu hiểu được tâm sự của hắn nên kết thúc kỳ nghỉ sớm hơn dự tính, quay lại làm việc, để hắn có thể thoải mái lên đường.

Lý Huyền Độ sai người gọi Trương Thạch Sơn và Trương Tróc đến. Hắn để Trương Thạch Sơn ở lại, phối hợp chặt chẽ với Diệp Tiêu trấn thủ đồn canh, lệnh Trương Tróc chọn ra một trăm tinh binh, theo hắn lên đường.

Dặn dò xong, Lý Huyền Độ về nói với Bồ Châu rằng hôm nay mình sẽ khởi hành tới Vu Điền, dự kiến trong vòng nửa tháng nữa, hắn sẽ quay về.

Sáng nay nàng còn đang phàn nàn vì thấy hắn lười biếng, không ngờ chỉ xoay người một cái, hắn đã lên đường, sắp sửa tới nơi khác rồi.

Thoạt đầu, Bồ Châu có chút ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ra.

Tây Vực không phải miền đất hứa. Đây là nơi đầy rẫy sự bất trắc và hiểm nguy.

Phụ thân nàng đã mất mạng ở đây.

Có lẽ từ giờ trở đi, chuyện hắn phải đột ngột lên đường như hôm nay sẽ trở thành chuyện thường thấy.

Nàng phải học cách quen dần với điều đó mới được.

Vừa rồi hắn cũng nói rõ mục đích của chuyến đi Vu Điền này.

Xét theo mối quan hệ giữa Vu Điền và triều Lý, chuyến này hẳn sẽ không gặp nguy hiểm gì, cùng lắm chỉ là Vu Điền không chịu xuất binh, khiến hắn đi một chuyến vô ích mà thôi.

Cho nên, nàng không cần phải lo lắng gì cả. Nàng tự nhủ với chính mình như thế.

Nàng cùng nhũ mẫu thu dọn hành trang cho hắn, tiễn hắn xuất phát. Hắn bảo nàng không cần đưa tiễn, nên nàng dừng lại ở cửa, dõi theo bóng lưng hắn đi qua giàn nho, băng qua sân viện, rồi bước ra ngoài.

Bóng nắng xuyên qua kẽ lá của giàn nho, chiếu thành từng mảng loang lổ, rơi trên lưng hắn.

Nửa tháng… nghe như một quãng thời gian dài đến khó lòng vượt qua…

Nàng bỗng thấy trống trải, nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, khoảng trống ấy lại càng mênh mông, quạnh hiu hơn bao giờ hết…

Đột nhiên, khi hắn đi đến cổng viện, nàng thấy bước chân hắn khựng lại, dường như chần chừ một thoáng, rồi quay đầu, nhìn về phía nàng, tiếp đó nhấc tay, ra hiệu cho nàng lại gần.

Tim nàng đập mạnh, lao nhanh về phía hắn.

Chỉ là quãng đường ngắn từ cửa phòng chạy ra đến cổng viện, vậy mà nàng lại chạy đến nỗi tim đập dồn dập, hơi thở rối loạn, nhịp thở gấp gáp.

“Điện hạ còn điều gì muốn dặn dò?” Nàng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.

Hắn liếc nhìn nàng một thoáng, cúi thấp người xuống, ghé sát vào mặt nàng, môi áp bên tai, hạ giọng nói: “Diệp Tiêu làm hỏng mất việc tốt của ta rồi! Đang định đêm nay sẽ dạy nàng vài chiêu phòng thân mới nghĩ ra, đợi dạy xong, ngày mai ta mới lên đường đến Vu Điền…”

Hắn thở dài.

“Tóm lại, nàng ở nhà phải chăm chỉ luyện tập mấy chiêu lần trước ta dạy, không được lười biếng. Chờ ta về, ta sẽ kiểm tra nàng.”

Tim nàng đập thình thịch, như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Trong đầu Bồ Châu chợt hiện lên cảnh hắn “dạy” nàng “thuật phòng thân”, gương mặt cũng bất giác ửng đỏ.

Lý Huyền Độ… đang nói bậy bạ cái gì vậy?

Giữa ban ngày ban mặt, những lời chẳng biết ngượng như thế mà hắn cũng nói ra được…

Hắn vẫn ung dung, giọng điệu thong thả như thường.

“Nhớ kỹ, nếu lúc đó không thấy nàng tiến bộ, ta sẽ phạt thật nặng, không có chuyện tha cho…”

Nàng ngẩn người.

Chẳng lẽ nàng lại nghĩ lệch đi rồi, thực ra hắn chỉ đang nói đến mấy chiêu phòng thân?

Nhưng mà đêm đó, nàng nhớ rõ, hắn có dạy nàng chiêu nào ra hồn đâu…

Rốt cuộc hắn đang trêu ghẹo, hay đang thật lòng nói về chuyện phòng thân?

Hắn thấy nàng ngước mặt nhìn mình, môi hơi hé, đứng im bất động, vẻ mặt ngơ ngẩn, một biểu cảm mà hắn chưa từng thấy trước đây.

Đáy mắt hắn vụt qua một ý cười khó lường, khóe môi cũng cong lên. Hắn vươn tay, véo nhẹ một bên gò má ửng đỏ của nàng, nói câu: “Ở nhà, ngoan ngoãn chờ ta về.”

Rồi hắn bỏ lại nàng đứng đó, xoay người, sải bước đi thẳng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top