Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 102: Tình Yêu Giữa Chính Sự

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 3939 chữ
  • 2025-12-16 07:58:32

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Một loạt những nụ hôn nhẹ nhàng và dày đặc rơi xuống khuôn mặt của Bồ Châu.

Đôi mày cong cong, bờ mi khép chặt, hàng lông mi dài cong vút, chóp mũi xinh xắn, và cả đôi môi đỏ mọng… tất cả đều được hắn in dấu hôn lên. Nụ hôn ấy cứ trượt dần xuống, men theo cần cổ trắng nõn, quấn quýt không rời, lực đạo mạnh dần, cuối cùng biến thành vết cắn.

Bồ Châu đang ngủ thì bị thứ cảm giác vừa ngứa vừa đau ở trước ngực đánh thức.

Nàng vẫn mệt, mệt đến rã rời…

Mí mắt nặng trĩu, dính chặt lấy nhau.

Đêm qua mệt đến kiệt sức. Giờ phút này, nàng chẳng muốn nghĩ gì… cũng chẳng muốn hắn chạm vào mình.

Nàng chỉ muốn ngủ tiếp thôi!

Nàng nhắm chặt mắt, rụt cổ tránh hắn. Nhưng tránh thế nào cũng không thoát, đành đưa tay đẩy bừa gương mặt đang áp xuống, rồi trở mình, lăn ra khỏi vòng tay hắn.

Cuối cùng cũng thoát được.

Nàng nằm sấp, mặt vùi vào gối, ngáp dài một tiếng, tiếp tục ngủ say sưa.

Lý Huyền Độ nhìn bóng lưng nàng để lại cho mình: mái tóc đen nhánh, phủ trên bờ vai rối bời; làn da mịn màng, trắng ngần như tuyết, tựa như thổi nhẹ cũng có thể vỡ tan; vòng eo mảnh khảnh, nhìn qua tưởng như yếu ớt, nhưng thực chất, lại như cành liễu đầu xuân đã ngấm đủ nước mưa, mềm mại dẻo dai đến không ngờ…

Hắn nhìn đến thất thần.

Hai người đã thành thân hơn một năm, vậy mà số lần gần gũi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mỗi ngày hắn đều “đi ngang núi báu mà chẳng bước vào”. Đúng là phung phí của trời, ngu ngốc đến cực điểm!

Ánh mắt hắn dần tối lại, nhịn không được vươn tay ra, lòng bàn tay áp lên, chậm rãi vuốt ve, cảm nhận làn da mềm ấm vào buổi sớm mai đã mang đến cho hắn những rung động khó tả. Vuốt một hồi vẫn thấy chưa đủ, hắn lại cúi đầu, ghé sát khuôn mặt nàng, hé môi.

Cảm giác vừa đau vừa ngứa ấy lại kéo tới!

Hắn muốn làm gì chứ…

Bồ Châu bực mình, đưa tay mò mẫm, cố kéo chăn trùm kín người. Trong lúc ngái ngủ, nàng lẩm bẩm: “Đừng… Ta buồn ngủ lắm… Ta còn muốn ngủ tiếp cơ…”

Lý Huyền Độ tìm cách dỗ nàng: “Nàng cứ ngủ đi, mặc ta, ta chỉ muốn hôn nàng thôi mà…”

Bồ Châu chịu đựng một lúc, nhưng không thể chịu đựng thêm được nữa.

Hắn cứ vậy thì sao nàng có thể ngủ được? Nhất là sáng nay, nàng vẫn còn rất buồn ngủ.

Sau khi đến đây, chẳng phải ngày nào hắn cũng bận rộn, ngày nào cũng dậy sớm hay sao? Chẳng phải lúc nàng tỉnh dậy thì vẫn thường không thấy hắn đâu sao?

Giờ nàng bỗng nhớ cảm giác khi tỉnh giấc mà không có hắn bên cạnh.

Nàng cố nâng mí mắt nặng trĩu, nhìn ánh bình minh xuyên qua cửa sổ.

Trước khi tới đây, nàng từng thấy trong nhật ký của phụ thân có chép rằng: ở Tây Vực này, thời gian mặt trời mọc và lặn thường muộn hơn so với Quan Nội Trung Nguyên. Vào mùa hạ, thường đến giờ Hợi trời mới tối hẳn, còn đến thu đông, tuy mặt trời lặn sớm hơn nhưng giờ mặt trời mọc cũng bị lùi lại.

Giờ đã sang thu, nhìn ánh sáng này, dựa theo kinh nghiệm từ khi đến đây, nàng biết rằng đã qua giờ Thìn.

Hắn chưa từng dậy muộn thế này. Huống hồ lúc này, dù đang ở hậu viện, nhưng ngay cả nàng cũng nghe được tiếng hò reo luyện binh của quân sĩ vọng lại từ bên ngoài đồn canh.

Nàng không tin hắn không nghe thấy.

Nếu nàng giữ chức Đô hộ, khi thuộc hạ đã dậy thao luyện từ sớm, nàng tin mình sẽ không bịt tai làm ngơ, trốn ở đây lười biếng.

Chăm chỉ, nghiêm minh, làm gương cho sĩ tốt, đó chẳng phải là phẩm chất cơ bản mà một viên thống soái cần có hay sao?

Mới mấy ngày thôi mà hắn đã lười biếng thế này rồi. Nhìn có giống con cá muối chỉ thích nằm ì ra không chứ?

Cứ tiếp tục thế này, sao mà ổn?

Càng nghĩ càng thấy bất mãn, nàng dùng sức đẩy hắn ra.

Hắn không đề phòng, bị nàng xô ra, ngã vật xuống gối.

“Không còn sớm nữa, mọi người đều đi thao luyện rồi! Điện hạ, sao chàng còn chưa dậy? Hôm nay chàng không có việc gì sao?”

Lý Huyền Độ thấy nàng nhìn mình với vẻ chán ghét, trong lòng thoáng chột dạ, nhưng nghĩ lại, hắn vẫn mạnh miệng cãi: “Diệp Tiêu còn được nghỉ ba ngày, hôm nay vẫn chưa phải làm việc! Ta chỉ đến muộn một chút thôi thì đã làm sao?”

Bồ Châu suýt bị hắn chọc cười: “Hắn mới thành hôn! Chàng so được với hắn sao? Hơn nữa, không phải chàng là người cho hắn nghỉ phép à?”

Nói xong, thấy hắn vẫn nằm im không nhúc nhích, nàng đành mặc kệ, ngồi dậy tìm quần áo mặc vào rồi nói: “Thôi, chàng muốn ngủ thì cứ ngủ. Ta dậy đây, hôm nay ta còn có việc…”

Lý Huyền Độ ngả người trên gối, thấy nàng sắp bỏ mình lại, trước mắt chợt hiện lên cảnh tượng hôm qua, Vương tỷ Thượng Thuật ngồi bên cạnh Diệp Tiêu, nhìn trượng phu bằng đôi mắt chứa chan tình ý.

Sự yêu mến và ngưỡng mộ ấy, ngay cả người ngoài như hắn cũng cảm nhận được. Còn hắn thì sao? Từ lúc cưới nàng về, đêm tân hôn, nàng từng đối xử với hắn thế nào? Nàng gả cho hắn nhưng chỉ toàn lợi dụng hắn, ép buộc hắn…

Đừng nói là khi đó, ngay đến bây giờ, ngay lúc này, nàng vẫn chẳng hề có chút dịu dàng hay săn sóc nào…

Càng nghĩ càng thấy chua xót, càng nghĩ càng thấy tủi thân. Nhìn nàng đã tự mình mặc xong y phục, quấn người kín mít, bỏ mặc hắn trườn ra mép giường, sắp sửa đặt chân xuống đất, hắn hơi nhấc chân, móc vào cẳng chân nàng.

Bồ Châu bị hắn làm vướng chân, cả người ngã nhào lên người hắn.

Hơi thở thơm ngát, thân thể yêu kiều rơi gọn vào lồng ngực, hắn lập tức xoay người, thuận thế đè nàng xuống dưới.

Bồ Châu bị kẹp chặt, ra sức vùng vẫy, bảo hắn buông ra, nhưng điều này lại càng khiến hắn trở nên ương ngạnh. Hắn chẳng những không chịu buông nàng ra, mà còn cúi đầu há miệng, cắn mạnh vào đỉnh ngực nàng qua lớp vải, giữ chặt không buông.

Bồ Châu đau đến thở dốc, nếu không bị hắn đè lên giường thì nàng đã nhảy dựng lên rồi.

Nàng kêu “á” lên, vung tay đánh hắn, mắng hắn là đồ xấu xa, bắt hắn phải thả nàng ngay.

Hắn “hừ” một tiếng đáp lại, ngước lên nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như làn nước ngầm xoáy động. Hắn buông hàm răng, để lại một dấu nước loang trên vạt áo nàng.

“Ta xấu xa? Giờ nàng mới biết sao?” Giọng hắn trầm khàn, như chạm đến tận đáy lòng, khiến người nghe không khỏi run rẩy.

Ngày thường, hắn luôn mang dáng vẻ lạnh lùng, xa cách. Nhưng lúc này, thần thái phóng túng và sự quyến rũ tỏa ra khiến Bồ Châu nhớ đến buổi chiều muộn ở Tử Vân Quán trong kinh thành. Hắn mặc xiêm áo xộc xệch, một mình rót rượu, bên ngoài là màn mưa rả rích… khi ấy, cũng là dáng vẻ buông thả thế này đây.

Không hiểu vì sao, da đầu nàng bỗng tê rần, nơi vừa bị hắn cắn trúng cũng dần ngứa ngáy, như thể… chỉ khi bị hắn cắn thêm cái nữa thì mới giải được thứ ngứa ngáy này…

Nàng cắn môi, gọi thẳng tên hắn: “Lý Huyền Độ!”

Hắn đáp bằng giọng hờ hững, khuỷu tay chống cạnh bả vai nàng, bàn tay đỡ đầu, nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ liếc nhìn nàng.

Giọng Bồ Châu nhỏ hẳn đi: “… Chàng còn trêu ta thì ta sẽ giận thật đấy…” Lời còn chưa dứt, nàng đã tròn xoe mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt hắn áp xuống, đôi môi hắn chạm nhẹ vào đôi môi nàng, đặt những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, một hơi hôn tận mấy nhịp, mà tim nàng cũng theo đó đập dồn, như thể từng nụ hôn ấy đều rơi thẳng vào lòng nàng.

Cuối cùng, hắn chiếm trọn môi nàng.

Chỉ trong chớp mắt, Bồ Châu đã bị hắn rút sạch ý nghĩ, trong đầu trống rỗng. Chẳng rõ đã qua bao lâu, cuối cùng nàng mới thở ra được một hơi, lại nghe thấy hắn thì thầm bên tai mình: “Xu Xu, đêm qua có thích không?”

Mặt nàng đỏ bừng, nhắm nghiền mắt, khẽ gật đầu.

“Còn muốn nữa không?” Giọng hắn trầm thấp, như vẫn đang dụ dỗ nàng.

Hàng mi nàng run run, lại gật đầu.

“Ôm ta!” Hắn ra lệnh.

Nàng vòng tay, siết chặt bờ vai rắn chắc của hắn. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dường như có phần do dự, giọng Lạc Bảo cũng theo đó truyền vào: “Điện hạ… điện hạ… người đã tỉnh chưa?”

Lý Huyền Độ bị quấy ngang, động tác khựng lại. Hắn ngẩng đầu, đáp với vẻ không vui: “Chuyện gì?”

“Ngài Tả Tư mã đã chờ điện hạ từ sớm…, nói là hôm qua điện hạ có dặn sáng nay sẽ dẫn người đi tuần tra các trạm phong hỏa. Vừa rồi ngài ấy hỏi đến mấy lượt… là điện hạ đi đâu, nô tài thấy… thấy không còn sớm nữa, nên qua đây hỏi thử…”

Hắn ngủ ở gian ngoài, tất nhiên chẳng hay chuyện đêm qua.

Sáng nay hắn lấy làm lạ, nghĩ thầm: Tần vương cũng đâu giống Diệp Tiêu mới cưới vợ, sao hôm nay lại dậy trễ thế này. Hắn bèn chạy tới mấy lượt, song cửa vẫn đóng im ỉm. Đến khi bị người khác hối thúc, hắn buộc phải đánh bạo gõ cửa.

Hắn hầu hạ Lý Huyền Độ nhiều năm, vừa nghe ngữ điệu đã biết chủ nhân đang bực, đoán chừng mình tới không đúng lúc, hắn hoảng hốt, lời nói cũng lắp ba lắp bắp.

Lý Huyền Độ lộ vẻ khó chịu, đắn đo mất một lúc rồi nói: “Đi bảo ông ta đổi sang ngày mai…”

Bồ Châu nghe rõ mồn một, cái đầu đang mơ màng vì bị người đàn ông kia mê hoặc tỉnh táo lại chỉ trong phút chốc. Nàng mở choàng mắt, đẩy mạnh hắn ra, ngắt lời hắn, rồi nói với Lạc Bảo đang đứng ngoài cửa: “Ngươi đi nói với ông ấy, bảo đợi thêm một lát! Điện hạ xong ngay đây!”

Lạc Bảo vâng dạ rồi rút lui. Bồ Châu xoay qua giục Lý Huyền Độ mau mặc áo, ra ngoài lo chính sự.

Hắn liếc nhìn sắc mặt nàng, khẽ thở dài, miễn cưỡng bò dậy.

Bồ Châu xuống giường, nhanh chóng mặc xong y phục. Ngoảnh lại, thấy hắn vẫn như con ruồi mất đầu, loay hoay tìm đồ, nàng lắc đầu, bước tới giúp hắn một tay, chưa kể còn tự mình giúp hắn mặc lại từng món một. Sau khi rửa mặt súc miệng, hắn ăn qua loa vài miếng rồi vội vàng rời đi.

Hôm ấy, Lý Huyền Độ theo chân Trương Thạch Sơn, kiểm tra một loạt năm sáu trạm phong hỏa trong bán kính trăm dặm quanh đây, tất cả đều đang được gấp rút tu bổ. Khi trở về thì trời đã không còn sớm, đã qua giờ Tuất, mặt trời vừa lặn nhưng ráng chiều vẫn còn sáng rõ. Hắn thấy tiện đường, bèn ghé qua khu điền trang, giám sát việc cải tạo ruộng đất và mương máng.

Một lão nông quan dày dặn kinh nghiệm về điền trang dưới quyền Trương Thạch Sơn tiến lên bẩm báo, rằng mọi việc đều tiến triển thuận lợi, chỉ ít ngày nữa là có thể gieo lúa mạch. Riêng kê và gạo thì đành để đất trống, chờ mùa xuân sang năm rồi mới bắt đầu gieo trồng.

Lý Huyền Độ khích lệ binh sĩ vài câu, kết thúc lịch trình trong ngày và trở về đồn canh.

Sau khi Lý Huyền Độ rời đi vào buổi sáng, Bồ Châu cũng chẳng rảnh rỗi, nàng đến thăm những người dân bản địa vừa được di dời về.

Trương Thạch Sơn đã sai người giúp họ sửa sang lại những căn nhà hoang phế, đổ nát vì nhiều năm không có người ở. Nhà chưa sửa xong nên họ được sắp xếp ở tạm trong dãy nhà trống bên ngoài đồn canh. Đàn ông đều đi dựng nhà, còn sót lại bảy tám phụ nữ, trong đó có vài người góa chồng, và khoảng hơn mười đứa trẻ, đứa nào đứa nấy gầy gò, đen nhẻm; có đứa còn mắc bệnh ngoài da, tóc mấy bé gái thì đầy chấy rận.

Bồ Châu gọi y sĩ đến trị bệnh và diệt chấy cho chúng. Nhìn đám trẻ mặc quần áo rách nát, chỉ chạm sơ đã rời ra từng mảnh, có đứa thậm chí chẳng có nổi một mảnh áo, thứ chúng mặc được đan bằng vỏ cây và cỏ rễ, gần như chẳng che nổi thân mình. Thế nên ngay ngày hôm ấy, nàng cùng nhũ mẫu và Vương mụ đem quần áo cũ ra, chế thành mấy bộ y phục, tắm rửa sạch sẽ cho lũ trẻ, rồi thay đồ mới cho chúng.

Suốt một ngày bận rộn, đến chiều muộn nàng mới quay về hậu viện. Thấy Lý Huyền Độ vẫn chưa về, nàng muốn đợi hắn về ăn cơm cùng nên đi tắm trước. Tắm xong, nàng mặc một chiếc váy lụa xanh, ngồi trên tấm chiếu trải dưới giàn nho, tựa người vào một chiếc bàn thấp. Trong ánh tà dương nhàn nhạt, hai người vừa hóng mát vừa hong khô mái tóc dài.

Trong viện có một gốc nho dại, đã bao năm không được ai chăm sóc, dây leo bò sát mặt đất, cành lá rậm rạp nhưng không kết trái. Sau khi Bồ Châu dọn đến, nàng không chặt bỏ mà dựng một giàn gỗ, dẫn dây nho bám lên trên, đến nay gần như đã che kín cả khoảng trời trên sân. Giờ sân vườn đã được quét tước gọn gàng, nơi này chỉ có nàng, Lý Huyền Độ và nhũ mẫu ở chung nên vô cùng yên tĩnh.

Nàng mới ngồi được một lúc thì Lạc Bảo đến, nhiệt tình mời nhũ mẫu sang chỗ khác nghỉ ngơi, để hắn đến hầu vương phi chải tóc.

Nhũ mẫu nhường chỗ, đi vào phòng bếp.

Từ khi A Cúc quay về, chuyện hầu hạ vương phi cũng chẳng đến lượt Lạc Bảo nữa. Về đến nơi này, ngay cả cửa viện hắn cũng chẳng được bước vào, phải ở tạm gian phòng bên hông, trong lòng khó tránh khỏi hụt hẫng, nay nắm bắt được cơ hội, cũng xem như giành lại sự ưu ái, tâm trạng hắn phấn chấn hơn hẳn, lau khô mái tóc dài cho nàng xong thì lấy lược, chải suôn mái tóc, vừa chải vừa khen mái tóc của vương phi đã mượt mà lại còn dày dặn.

Bồ Châu ngồi trên tấm chiếu, ôm gối, mỉm cười trò chuyện với hắn: “Dạo này ngươi bận gì thế?”

Lạc Bảo đáp: “Trước kia nô tài hầu hạ cả điện hạ lẫn vương phi, giờ ngày nào điện hạ cũng bận, chẳng thấy bóng dáng, vương phi thì có bà vú, đâu cần đến nô tài nữa. Nô tài chẳng có việc gì làm, đành theo đám mãng phu kia tập võ, thế mà còn bị gã mặt xanh họ Trương kia mắng cho, nói nô tài làm vướng tay vướng chân. Trước đây nô tài cũng từng theo điện hạ tập thử rồi, nhưng điện hạ đã mắng nô tài bao giờ đâu…”

Bồ Châu nghe giọng điệu ấm ức của hắn, nén cười động viên: “Luyện võ thì tốt chứ sao, nếu rảnh thì luyện nhiều vào. Nếu ngươi sợ Trương Hữu Tư mã, ta sẽ bảo điện hạ nhắc khéo hắn để hắn đừng làm khó ngươi nữa.”

Lạc Bảo miễn cưỡng “dạ”.

Bồ Châu lại hỏi thăm Diệp Tiêu và Vương tỷ Nhược Nguyệt, bảo mấy hôm nay mình chưa gặp hai người họ.

Lạc Bảo hào hứng trở lại: “Phải đó, nô bộc cũng mấy hôm nay không gặp rồi! Chỉ gặp một bảo mẫu theo Vương tỷ mang cơm đến phòng họ thôi. Chẳng phải Diệp Phó Đô úy vẫn còn một ngày nghỉ đó sao? Hôm nay đám Hà Ngũ còn lập sòng đánh cược, xem ngày mai Diệp Phó Đô úy có chịu ló mặt ra không… Ây da, nô tài cũng chẳng hiểu nổi, hai người ấy cả ngày lẫn đêm đều dính lấy nhau, có gì thú vị đâu chứ, chẳng lẽ không thấy chán sao?”

Bồ Châu che miệng cười: “Chán hay không đâu đến lượt ngươi nói! Ngươi đừng có xen vào nữa!”

Lạc Bảo cười hì hì, gãi đầu: “Nô tài biết mà, chỉ là hiếu kỳ, tiện miệng nói vậy thôi…”

Lý Huyền Độ từ ngoài nhìn vào, thấy cảnh sắc trong sân giữa ánh hoàng hôn phủ trùm, nghe tiếng nàng bật cười khúc khích, bất giác dừng bước, tựa vào khung cửa trước sân. Đến khi Lạc Bảo ngẩng đầu trông thấy hắn, vui mừng reo lên, hắn mới khoan thai bước vào, nói rằng mình đói bụng rồi.

Lạc Bảo nhanh nhẹn, chạy đi dọn cơm. Ăn cơm xong, Lý Huyền Độ khoác một chiếc áo rộng, tắm gội xong đi ra, thấy nàng vẫn ngồi dưới giàn nho, tay đang bóc một đĩa nho, bèn bước lại gần, chân trần bước lên tấm chiếu. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay nắm một lọn tóc của nàng, cúi xuống hít sâu làn hương tỏa ra từ mái tóc.

Bồ Châu hỏi hắn hôm nay đi những đâu, có mệt không. Vì nghe nói ngựa bị thúc đến sùi bọt mép, suýt thì ngã gục, biết hắn cũng mệt, nàng liền bảo hắn nằm xuống nghỉ.

Lý Huyền Độ thuận thế ngả xuống, gối đầu lên đùi nàng.

Bồ Châu bĩu môi: “Bên kia có gối kìa?”

Lý Huyền Độ tiện tay nhặt cuốn sách nàng vừa đọc, mượn chút ánh sáng cuối ngày lọt qua giàn nho, lật thử vài trang rồi thản nhiên nói: “Gối cứng lắm, ta không muốn nằm!”

Bồ Châu đành mặc hắn, bảo hắn há miệng, lấy một quả nho vừa bóc cho vào miệng hắn.

Hắn ăn xong một quả, hỏi: “Ở đây cũng có đá để ướp lạnh à?”

“Đá đâu ra chứ? Phía sau có một giếng nước, để khô nhiều năm, sau khi nạo vét bùn đất và dọn sạch rác trong giếng thì có nước tràn ra, để thêm mấy hôm, vú bảo nước ấy dùng được. Nước giếng vừa trong vừa mát, nho này được ngâm trong giếng ấy.”

Hắn “ồ” một tiếng, ăn thêm một quả nàng đưa, hai người trò chuyện bâng quơ thêm mấy câu. Bồ Châu chợt nhớ tới hôn sự của Diệp Tiêu, nàng cũng thấy tò mò, bèn hỏi: “Hôm ấy chàng nói gì với Diệp Tiêu mà hắn chịu cưới Vương tỷ thế?”

Hôm đó Lý Huyền Độ nói với Diệp Tiêu rằng, để khiến nước Thượng Thuật yên tâm, đồng thời giải quyết những khó khăn ban đầu của Đô hộ phủ, trong đoàn buộc phải có người đứng ra, cưới Vương tỷ của nước Thượng Thuật. Đây là nhiệm vụ. Hắn thấy Diệp Tiêu là người phù hợp, nhân tiện còn có thể giải quyết chuyện hôn nhân đại sự, đúng là một công đôi việc, không ngờ Diệp Tiêu thoái thác, thế nên hắn lại nói thêm chính hắn cũng định nạp trắc phi, nhưng vương phi cực lực phản đối, quyết không cho hắn nạp người. Hắn sợ nếu làm trái ý nàng sẽ khiến hậu viện chẳng yên, thế nên đành thôi.

Hắn không thể cưới, nhưng nhiệm vụ vẫn cần có người thực hiện. Mà phía Thượng Thuật lại rất vừa ý Diệp Tiêu, thế nên người được chọn chỉ có thể là hắn, hắn bắt buộc phải cưới.

Chính vì vậy nên Diệp Tiêu mới gật đầu.

Lý Huyền Độ nghe nàng gặng hỏi, dĩ nhiên không nói thật, chỉ chăm chú nhìn vào quyển sách trong tay: “Hắn đến tuổi này rồi, gặp chuyện tốt thế kia thì có lý do gì để không đồng ý chứ?”

Bồ Châu nghĩ cũng phải, nhớ tới cảnh Diệp Tiêu và Vương tỷ sau ngày đại hôn tình cảm thắm thiết, hai người như một cặp trời sinh, lòng nàng cũng thấy vui lây, lại đút cho Lý Huyền Độ một quả nho nữa. 

Hắn nuốt xuống, làm như lơ đễnh hỏi: “Ngày ấy, những lời nàng nói với Vương tử đều là thật chứ?”

Bồ Châu nhớ lại, liền hiểu ngay hắn đang muốn ám chỉ chuyện gì. Nàng vừa bóc vỏ nho, vừa điềm nhiên đáp: “Ta không nói thế thì thằng bé sao mà yên tâm được? Chẳng lẽ lại bảo là điện hạ không hề đáng tin?”

Lý Huyền Độ khựng lại, tay lật nhanh mấy trang sách, rồi như vô tình hỏi: “Vậy sao hôm đó nàng không đồng ý với Vương tử?”

Bồ Châu đáp: “Điện hạ, quý như chàng chắc chắn phải giữ lại đầu cơ. Thượng Thuật chỉ là một nước nhỏ. Vừa mới đến đã đồng ý chuyện này thì đúng là không ổn. Ít nhất cũng phải chờ đến sau này, gặp được một hai đại quốc, nếu vẫn cần phải liên hôn thì lúc đó hẵng tính sau. Điện hạ thấy có đúng không?”

Nói xong, nàng lại đút cho hắn một quả nho vừa bóc vỏ, không ngờ hắn mím chặt môi, mắt dán chặt vào quyển sách, rồi bỗng lấy sách che mặt, giọng trầm xuống: “Không ăn nữa, no rồi.”

Bồ Châu không nhịn nổi, bật cười khanh khách. Nàng gỡ cuốn sách khỏi mặt hắn, nhỏ giọng dỗ dành: “Há miệng ra xem nào…”

Ban đầu hắn vẫn bất động, rồi đột nhiên há miệng, chẳng những ngậm nho mà còn cắn luôn một ngón tay nàng, ngậm chặt trong miệng, liếm sạch vị nho dính trên tay nàng.

Đầu ngón tay nàng bị đầu lưỡi hắn bao quanh, vừa mềm mại lại vừa nóng bỏng. Nàng bị hắn liếm đến tê dại… Cảm giác ấy như thấm vào xương, lan ra khắp cả cơ thể…

Nàng sực tỉnh, vội rút tay về thật nhanh, giấu ra sau lưng.

Hắn mở mắt, ngồi dậy khỏi đùi nàng, nghiêng người tới gần, cúi xuống hôn lên môi nàng. Nụ hôn sâu ấy kéo dài, mang theo hương vị ngọt ngào của quả nho. Cuối cùng, khi nụ hôn ấy kết thúc, hắn vẫn kề trán mình vào trán nàng, hạ giọng hỏi: “Nàng muốn sau này ta cũng ăn nho do người khác bóc, cắn ngón tay người khác, hôn người khác như hôn nàng sao?”

Hơi thở nàng dồn dập, nóng rực, nàng khẽ lắc đầu.

Hắn dùng sống mũi, âu yếm cọ lên gò má nóng bừng của nàng, giọng như thôi miên: “Nói cho ta nghe. Có muốn không?”

“… Không muốn…”

Đôi mắt nàng hoe đỏ, thốt ra câu này.

Ánh mắt Lý Huyền Độ lóe lên vẻ đắc ý, hắn nói: “Vậy nàng nhớ kỹ, về sau đều phải thế đấy.”

Nàng đồng ý, dáng vẻ nghe lời.

Hắn không dằn lòng nổi nữa, bế nàng lên, ôm vào phòng, đóng sập cửa lại.

Ánh sáng ban ngày cũng được rút cạn, màn đêm một lần nữa buông xuống.

Gió đêm lướt qua, lá nho trên đầu xào xạc.

A Cúc ngồi dưới giàn nho, tay phe phẩy chiếc quạt làm bằng lá chuối, bà đang mỉm cười, nghĩ xem ngày mai nên nấu món gì ngon để bồi bổ cho tiểu nữ quân của bà mập thêm chút nữa.

Phu nhân mới cưới của Diệp Phó thống lĩnh chỉ nhìn sơ đã thấy phúc hậu nở nang, là người dễ bề sinh nở, A Cúc không khỏi thầm ngưỡng mộ nàng ấy.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top