Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 101: Phá Vỡ Lời Cự Tuyệt

Bồ Châu (Dịch)

  • 6 lượt xem
  • 2270 chữ
  • 2025-12-16 07:57:55

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Động tác của hắn nhanh đến mức ban đầu, nàng hoàn toàn không kịp phản ứng, mãi đến một lúc sau mới nhận ra mình đang bị hắn ôm chặt trong vòng tay, đón nhận nụ hôn của hắn.

Vòng tay hắn siết đến mức như muốn ghim nàng vào lồng ngực. Nụ hôn cũng cuồng dã vô cùng, gần như đoạt đi hơi thở của nàng. Cả hai dán chặt vào nhau, khít đến nỗi nàng như nghe được một nhịp tim đang thình thịch giữa khoảng cách mỏng manh ấy – chẳng rõ là của nàng, hay của hắn.

Chuyện này là sao?

Lần trước, chẳng phải hắn đã cự tuyệt nàng rồi sao…

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì đã bị xua tan mất.

Nàng ở cạnh hắn, đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai, cũng chẳng phải chưa từng gần gũi da thịt.

Nhưng dường như đây là lần đầu tiên, nàng cảm nhận được vòng tay và nụ hôn của hắn nóng bỏng, quấn quýt si mê, như thể có điều gì bị dồn nén thật lâu, bỗng nhiên phá tan xiềng xích, rồi nhảy bổ ra.

Đối diện với sự nhiệt tình ấy, nàng không tài nào chống đỡ nổi, cơ thể như mất hết sức lực, trở nên mềm nhũn, mọi suy nghĩ đều bay biến, đầu óc rơi vào hư không, sau đó, nàng cũng chẳng biết mình đã ngã xuống thế nào.

Trong bụi cỏ cao ngang nửa người, hương cỏ thơm ngát từ những thân lá bị đè gãy lan tỏa khắp nơi. Chung quanh, cỏ biếc chao lượn trong gió, xào xạc như tiếng gió thì thầm. Nụ hôn của hắn mang theo khao khát và dục vọng càng lúc càng đậm sâu, hệt như muốn nhấn chìm nàng trong đó…

Đang lúc mê man, bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng gọi được làn gió đưa tới.

Nàng giật mình, bừng tỉnh.

Là thị vệ của hắn, Trương Đình và Thẩm Kiều, đang đi tìm!

Tiếng gọi mỗi lúc một gần, có khi như vang ngay trên sườn đồi, rồi lại xa dần, cuối cùng biến mất.

Hắn dừng lại, vùi mặt vào tóc mai của nàng thật lâu, cọ cọ mấy cái. Ngay sau đó, Bồ Châu nghe hắn ghé sát tai nàng, trầm giọng hỏi: “Nàng muốn quay về sao?”

Giọng hắn khàn khàn, thô nặng, như ẩn nhẫn bao điều kìm nén.

Tim nàng vẫn đang đập loạn nhịp, không dám nhìn vào mắt hắn. Nàng cúi thấp đầu, khẽ “ừ” một tiếng, nhỏ tựa tiếng muỗi.

Hắn như thở dài một hơi, rời khỏi người nàng, song không lập tức đứng dậy mà vẫn ngửa mặt nằm yên trong bụi cỏ cạnh bên, nhắm mắt bất động, như đang điều tiết hơi thở.

Một lúc sau, hắn mới chống tay ngồi dậy, đỡ nàng dậy khỏi mặt đất, gỡ từng phiến cỏ dính trên tóc và áo nàng một cách tỉ mỉ. Sau khi gỡ sạch, hắn nắm tay nàng leo ngược lên sườn dốc, hội quân cùng nhóm tùy tùng vừa đi tìm bọn họ.

Trương Đình và Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm, giải thích rằng vì đợi mãi nhưng không thấy Tần vương và vương phi trở về, ngựa thì thả dạo, lo lắng nên mới đến tìm.

Bồ Châu im lặng, còn Lý Huyền Độ thì nói: “Chỗ này có phong cảnh khá đẹp nên tản bộ mấy bước. Không có gì, quay về thôi.”

Hai người kia vâng dạ, dắt ngựa đến.

Có lẽ vì ban nãy phải cưỡi ngựa tới nên Bồ Châu vẫn thấy hơi mệt, đôi chân bủn rủn. Lần này lên ngựa, động tác không còn nhanh nhẹn như buổi sáng xuất phát. Một chân nàng đặt lên bàn đạp, định nhấc chân kia qua, song đầu gối hơi run, thân người khựng lại một thoáng, đúng lúc ấy, một bàn tay đỡ nhẹ vào eo nàng.

Nàng ngoảnh lại nhìn.

“Còn cưỡi nổi không? Nếu mệt, để ta đưa nàng về.” Hắn đứng phía sau, ngước nhìn nàng nói.

Ánh mắt Bồ Châu lướt qua Trương Đình và Thẩm Kiều ở cách đó không xa, nàng cắn nhẹ môi, lắc đầu, thuận theo lực đỡ của hắn, tự mình ngồi lên yên ngựa.

Vẻ mặt hắn thoáng hiện sự thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm. Hắn tự lên ngựa, cùng nàng quay về.

Trên đường trở lại, cả hai để ngựa sóng bước bên nhau. Không chỉ vậy, suốt quãng đường ấy, Bồ Châu còn phát hiện ra thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn nàng.

Cảm giác của nàng là…

Sau khi chạm trán con lừa hoang kia, mọi thứ bỗng trở nên khác lạ!

Khi hai người trở về đồn canh thì trời đã nhá nhem tối. Sau khi xuống ngựa, hắn vẫn đi kè kè bên nàng, hướng vào trong viện, nhưng mới vào cửa được vài bước, hắn bỗng khựng lại.

Trương Thạch Sơn – người vừa được thăng làm Tả Tư mã – đã đợi hắn khá lâu. Thấy hắn về, ông vội bước lên, bẩm báo rằng có mấy hộ dân Ô Lũy trước kia chạy vào núi tránh loạn, nay muốn trở ra định cư quanh đây, xin được bảo hộ, mong Đô hộ cho phép.

Lý Huyền Độ không mấy tập trung, ánh mắt vẫn dõi theo Bồ Châu đang dừng bước chờ mình. Hắn gật đầu: “Được! Ngươi cử vài người giúp họ ổn định nơi ở là được. Sau này những chuyện tương tự, ngươi cứ dựa theo quy chế xử lý, không cần báo lại cho ta.”

Trương Thạch Sơn lĩnh mệnh lui ra.

Lý Huyền Độ đang định cùng nàng đi tiếp vào trong thì lại có một vị hầu trưởng tên là Đinh Thọ tới xin chỉ thị. Y nói sau đồn canh có một mảnh đất bỏ hoang, trước đây là nơi đóng quân. Y định cho người dọn dẹp, nện đất sửa sang, làm sân mã cầu cho binh sĩ. Trò này vừa có tính giải trí, vừa giúp rèn luyện thể lực lẫn chiến thuật, rất có lợi cho tác chiến, xin được Đô hộ chấp thuận.

Lý Huyền Độ cũng phê chuẩn, cho lui, rồi lại sóng vai cùng nàng vào trong. Nào ngờ mới bước thêm mấy bước thì lại có người đến báo: mấy xe lương thảo từ nước Thượng Thuật sắp tới nơi, người hộ tống là một viên tướng thuộc tầng lớp quý tộc, hỏi nên tiếp đãi thế nào.

Việc này vốn thuộc trách nhiệm của Diệp Tiêu, nhưng hôm nay hắn lặn mất tăm, cấp dưới đành đến xin chỉ thị của Đô hộ.

Bồ Châu hiểu hắn khó thoát thân ngay được nên không chờ nữa, cất bước đi thẳng vào bên trong.

Lý Huyền Độ dõi theo bóng nàng khuất sau cánh cửa dẫn đến hậu viện, sau đó quay đi, xử lý chính sự.

Bồ Châu trở về phòng, nghỉ ngơi một lúc, dùng chút cơm tối, sau đó tắm gội.

Chậu gỗ đầy nước ấm, nàng ngâm mình trong đó, chờ cho đến khi mọi mệt nhọc sau chuyến đi hôm nay dần được làn nước cuốn đi. Lúc đã thấy đủ, nàng định đứng dậy, nhưng chờ mãi vẫn không thấy nhũ mẫu mang y phục vào. Nàng cất tiếng gọi, gọi mấy lượt vẫn chẳng nghe động tĩnh gì, đành tự bước ra, lấy khăn lau sơ người, rồi tiện tay lấy một bộ y phục vừa cởi lúc nãy che trước ngực và bụng, đoạn bước ra ngoài.

Vừa ngẩng đầu, thấy sau rèm loáng thoáng có bóng người, tưởng là nhũ mẫu nên nàng làm nũng: “Vú à, sao nãy giờ người chẳng đáp lời con…”

Nàng vén rèm, ngẩng đầu, câu nói bỗng chững lại, thân mình cũng bất động.

Quả thực có một người đứng sau bức màn, nhưng không phải nhũ mẫu, mà là Lý Huyền Độ.

Hắn cầm bộ y phục nàng định mặc và lặng lẽ đứng sau tấm rèm.

Hiển nhiên, hắn đã vào đây một lúc rồi. Chắc vì thấy hắn đến nên nhũ mẫu mới lui ra, khó trách vừa rồi nàng gọi mãi nhưng không được ai đáp lại. 

Giờ vẫn còn sớm, đèn đóm vừa mới thắp lên. Bồ Châu không nghĩ rằng hắn lại có thể trở về nhanh đến vậy.

Không phải chưa từng trần trụi đối mặt với hắn. Hắn đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể nàng từ trên xuống dưới.

Chỉ là, từ sau đêm hắn từ chối nàng, hai người vẫn luôn giữ lễ, tuy đêm nào cũng ngủ chung giường, nhưng luôn mặc quần áo chỉnh tề.

Mà bây giờ thì…

Nàng cảm thấy đôi tai mình nóng bừng, định lùi về phía sau, trốn vào phòng tắm thì giọng nói trầm khàn của hắn đã cất lên.

“Đừng đi.”

Nàng khựng lại, chân như chôn chặt xuống đất, chẳng nhúc nhích nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn đưa tay, từ từ rút đi tấm áo nàng đang ghì chặt trước ngực.

Mảnh áo che thân cứ thế bị hắn kéo xuống, từng tấc, từng tấc một, cũng như thân thể trắng ngần mà nàng muốn giấu kín, từng chút, từng chút một lộ ra dưới ánh đèn.

Khi tấm áo bị hắn lấy đi, tay nàng rỗng không, thân thể ngọc ngà, da thịt trắng mịn, chẳng còn vật gì che đậy, phô bày toàn vẹn trước mắt hắn.

Ánh mắt hắn u tối.

Nàng run run, giơ hai cánh tay lên, định che đi những nơi khiến mình xấu hổ.

Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống. Bàn tay vừa rút đi y phục của nàng cũng dịch chuyển, gạt hai cánh tay mảnh mai đang chắn trước thân người một cách vô vọng, để lộ trọn vẹn đường nét cơ thể ngày càng đầy đặn, kiều diễm.

Ánh mắt hắn cứ thế lướt qua, rồi cúi xuống thật chậm, đặt một nụ hôn dịu dàng lên khuôn ngực mềm mại. Tiếp đó, hắn giũ tấm áo trong tay, quấn quanh thân thể nàng, môi kề sát tai nàng, giọng hắn thấp trầm: “Không phải nàng muốn học thuật phòng thân sao? Đêm nay ta rảnh, không đi đâu cả. Để ta dạy nàng.”

Ừ thì lúc đầu, đúng là hắn có dạy nàng mấy chiêu. Nhưng chẳng mấy chốc, dạy đi dạy lại, cuối cùng hắn dạy nàng đến tận… giường.

Chiếc giường đáng thương kia vẫn chưa kịp thay mới, vốn dĩ không hề chắc chắn, căn bản không chịu nổi sức trâu của hắn. Tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng, khiến nàng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến việc hắn đang làm. Nàng vừa lo giường sập, vừa sợ tiếng động bị người ngoài nghe thấy. Sự “căng thẳng” ấy ngược lại kích thích hắn đến mất kiểm soát, và rồi, hắn kết thúc một cách chóng vánh.

Hơi thở dần ổn định trở lại, Bồ Châu nhắm nghiền mắt, bất chợt nhớ đến cảnh tượng ban ngày, nhớ đến lúc hắn hùa theo nàng, nói câu “Ừ, nhanh thật đấy…” Đặt hai chuyện này cạnh nhau, nàng không nhịn nổi nữa, quay mặt đi, cố hết sức để hắn không phát hiện ra nàng đang cười trộm, nhưng đáng tiếc, vẫn bị hắn tóm được rất nhanh.

Ngón tay hắn kẹp vào má nàng, ép nàng quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt lấy nàng.

Bồ Châu biết hắn đã đoán được nguyên do khiến nàng bật cười, càng nghĩ càng thấy không ổn. Nàng vội phân bua, dặn hắn đừng nên hiểu nhầm, nàng đâu có chê cười hắn. Nào ngờ càng nói, sắc mặt hắn càng đen kịt. Cuối cùng, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ sa sầm mặt, thẳng tay nhấc nàng ra khỏi chiếc giường ọp ẹp, đặt xuống tấm chiếu đã được lau sạch bóng, trải dưới đất. Hắn “tái hiện” lại cảnh tượng nàng đã thấy vào ban ngày, mặc sức trêu đùa, khiến nàng không nhịn được, bật ra mấy tiếng rên rỉ, vùng vẫy né tránh, vừa mắng hắn vô sỉ vừa lộ vẻ e thẹn, quyến rũ đến mê người. Dĩ nhiên hắn không muốn buông tha, vừa nghiến răng, vừa hạ quyết tâm phải thuần phục nàng bằng được. Lúc thì dây dưa, lúc thì giằng co, xuân sắc ngập tràn, đến khi sáp nến sắp tàn, đêm mỗi lúc một sâu, quá tận nửa khuya, Lý Huyền Độ mới chịu thỏa mãn, ngửa người nằm bên cạnh nàng, kề vai tựa đầu, từ từ đi vào giấc ngủ.

Bồ Châu vốn cũng kiệt sức, nhưng lại không đành lòng chìm vào giấc ngủ ngay. Nàng muốn tận hưởng cảm giác rất lâu rồi mình mới có lại được: được hắn ôm trong vòng tay, nép người vào lồng ngực ấm áp. 

Nàng không thể dối gạt lòng mình. Nàng thực sự rất thích điều đó. Cũng giống như nàng thực sự thích những hành động thân mật mà cả hai đã cùng làm tối nay, thích hắn đạt được thỏa mãn vì mình.

Vì mình nên hắn được thỏa mãn, suy nghĩ ấy khiến nàng còn vui sướng hơn gấp bội.

Nàng đoán lý do hắn đột nhiên thay đổi thái độ. Hẳn là vì cảnh tượng đã vô tình nhìn thấy vào ban ngày.

Khi hắn ôm nàng, đẩy nàng xuống và hôn nàng, nàng đã cảm thấy sự khác thường ở hắn.

Một người đàn ông bình thường, lâu ngày cô quạnh nên có nhu cầu giải tỏa, điều đó chẳng có gì khó hiểu.

Dù nguyên nhân là gì, thì đêm nay, nhờ sự cuồng nhiệt ấy của hắn, nên nàng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, vô cùng hạnh phúc.

Hắn hẳn cũng thế.

Nếu đã tìm thấy sự đồng điệu cũng như thỏa mãn lẫn nhau, thì đâu còn gì tốt đẹp hơn? Sao phải cứ vướng bận trong những chuyện không vui của quá khứ và tự chuốc lấy phiền não?

Bồ Châu dựa sát hơn vào vòng tay của người đàn ông đang say ngủ bên cạnh, áp sát vào người hắn hơn nữa, rồi mới chậm rãi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ yên lành.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top