Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Bồ Châu (Dịch)
  4. Chương 100: Đại Hôn

Bồ Châu (Dịch)

  • 7 lượt xem
  • 4331 chữ
  • 2025-12-16 07:56:43

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bồ Châu nhớ trước đây từng nghe Lạc Bảo nói, từ nhỏ Lý Huyền Độ đã là người nóng tính.

Lúc đầu nàng hơi nghi ngờ, bởi nhìn thế nào thì hắn cũng không giống kiểu người thiếu kiên nhẫn.

Nhưng lần này, nàng tin thật rồi.

Nàng tận mắt thấy hắn lập tức tìm Diệp Tiêu để bàn bạc.

Diệp Tiêu đã tìm người suốt đêm, gần sáng mới về. Việc khuyên giải người khác vốn không liên quan đến hắn, nên hắn quay về ngủ bù. Ai ngờ vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì đã bị gọi dậy, còn chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao thì lại hay tin mình sắp cưới vợ, đã thế tân nương còn là Vương tỷ nước Thượng Thuật!

Diệp Tiêu xuất thân danh môn, gia tộc đời đời làm quan. Trước khi xảy ra đại án của Lương Thái tử, hắn mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã là võ quan tứ phẩm, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở. Hắn từng có hôn ước với tiểu thư nhà thế giao – một nữ tử dịu dàng hiền thục. Hắn rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, nhưng vì nhà gái đang giữ tang cho mẫu thân nên hôn sự đành phải lùi lại, dự định sẽ tổ chức trong năm đó. Nào ngờ vận mệnh xoay chuyển, để không làm liên lụy người ta, hắn chủ động từ hôn. Phía nhà gái dường như cũng chỉ chờ mỗi điều ấy, sau khi bày tỏ áy náy, hôn ước ấy liền chấm dứt trong im lặng.

Năm ngoái hắn theo Tần vương trở về kinh đô, có một lần về thăm nhà, tình cờ nghe được người thân nhắc đến tin tức về nàng kia. Sau khi giải trừ hôn ước không lâu, nàng đã có mối duyên mới môn đăng hộ đối. Giờ đây, nàng đã kết hôn, có con, trượng phu có đường làm quan rộng mở, cuộc sống trôi chảy êm đềm, vạn sự bình yên.

Miễn là bình yên.

Chuyện cũ đã qua nhiều năm, tin tức về cố nhân chẳng thể khiến lòng hắn gợn sóng. Bao năm qua, hắn cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ đến chuyện này nữa.

Phò tá Tần vương bằng cả tính mạng, bảo vệ vinh quang gia tộc, đã trở thành tín ngưỡng duy nhất vào mỗi ngày hắn thức dậy.

Hắn không ngờ, vừa đến Tây Vực mấy ngày mà đã gặp phải chuyện này.

Cưới một người vợ và còn một nữ tử đến từ Tây Vực?

Hắn kinh ngạc, ngây ra tại chỗ.

…

Kỳ thực Bồ Châu hiểu rất rõ, việc kết thân tất nhiên là để khiến Vương tử yên tâm hơn, nhưng đồng thời, cuộc hôn nhân này còn giúp củng cố mối quan hệ bảo hộ và được bảo hộ giữa Đô hộ phủ và Thượng Thuật. Đối với Đô hộ phủ, chuyện này có thể nói là trăm điều lợi mà chẳng một điều hại.

Đô hộ phủ vừa mới thành lập, mọi thứ đều thiếu thốn. Trước khi khôi phục lại điền trang để có thể tự cung tự cấp, việc giải quyết khẩu phần lương thực cho hơn năm trăm người mỗi ngày đã là bài toán nan giải. Muốn giải quyết, chỉ có hai cách: một là cướp, hai là xin. Tất nhiên không thể đi cướp. Nếu làm vậy thì họ cũng chẳng khác nào đám người Địch thường xuyên cướp bóc biên cương. Nếu Thượng Thuật trở thành nước láng giềng thân cận, vấn đề cung ứng ban đầu sẽ được tháo gỡ dễ dàng. Không chỉ là vật tư cần thiết, mà ngay cả binh mã cũng có thể điều động khi cần.

Đối với Bồ Châu, từ lâu nàng đã xem Diệp Tiêu như một người huynh trưởng. Vừa điềm tĩnh, vừa đáng tin, tốt hơn Lý Huyền Độ rất nhiều!

Nàng không muốn ép buộc Diệp Tiêu.

Tuy chuyện cưới gả chẳng phải chuyện gì xấu, nhưng nàng vẫn muốn hỏi ý hắn trước. Nếu hắn không muốn, nàng sẽ tiến cử người khác với Vương tử. Dù sao nàng cũng biết bị ép chấp nhận một cuộc hôn nhân không mong muốn sẽ khó chịu đến nhường nào. Cứ nhìn nàng và Lý Huyền Độ là biết.

Nào ngờ việc này lại bị Lý Huyền Độ giành mất.

Nàng không biết hắn đã nói gì với Diệp Tiêu, bởi hắn không cho nàng đi theo. Xong chuyện hắn về kể với nàng rằng Diệp Tiêu rất muốn kết hôn. Hắn vui vẻ đồng ý và gật đầu ngay tắp lự.

Hắn đã nói vậy, mà biểu hiện sau đó của Diệp Tiêu cũng không có gì khác thường, xem ra các bên đều rất hài lòng. Cứ thế, chuyện được ấn định.

Sau khi hộ tống Vương tử về Thượng Thuật kế vị, suốt thời gian dài kế tiếp, trong ngoài Đô hộ phủ đều bận không ngơi tay. Ngoài hai nhiệm vụ trọng yếu là tu sửa đồn canh cũng như dọn dẹp điền trang, Lý Huyền Độ còn làm thêm hai chuyện khác nữa.

Thứ nhất là cho dựng một tấm bia đá trên đỉnh cao nhất của gò đất, nơi đồn canh được xây dựng, trên đó có khắc tên của ba trăm binh sĩ đồn trú đã hy sinh. Hôm lập bia, hắn dẫn theo năm trăm binh sĩ đến tế bái, thề sẽ báo thù, khích lệ người sống, an ủi anh linh.

Thứ hai, hắn bổ nhiệm Diệp Tiêu làm Phó Đô hộ, thăng Trương Thạch Sơn và Trương Tróc làm Tả, Hữu Tư mã, ngoài ra còn đề bạt một số người có thực tài, lần lượt giữ các chức vụ như hầu quan, bách trưởng. Hắn định ra pháp điều, quy định thưởng phạt, tuyên bố chính thức thành lập Đô hộ phủ, trong đó đặc biệt nêu rõ: bất kỳ ai lập được đại công thì dù có địa vị thế nào, nếu muốn lập gia thất, Đô hộ phủ đều sẽ ưu tiên hỗ trợ. Nghe nói trong số năm trăm người, ngoại trừ Trương Tróc mới nhậm chức Hữu Tư mã vẫn im lặng, những người còn lại đều cực kỳ hưởng ứng đề xuất này.

Còn về vị trí Trưởng sử, người sẽ phụ trách việc cố vấn và văn thư giấy tờ, vì tạm thời không có ai đủ năng lực đảm nhiệm nên vẫn đang để trống. Nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng nhiều. Đô hộ phủ mới được lập, công việc liên quan còn ít, Lý Huyền Độ hoàn toàn có thể tự kiêm nhiệm.

Sau hai việc ấy, điều thu hút sự chú ý của mọi người nhất đương nhiên chính là đại hôn sắp tới của Diệp Tiêu và Vương tỷ nước Thượng Thuật.

Khoảng thời gian này, Lý Huyền Độ bận bịu không ngừng, mà Bồ Châu cũng chẳng nhàn rỗi. Nàng đang lo liệu cho hôn lễ của Diệp Tiêu.

Tuy thời gian gấp rút, không thể quá phô trương như những hôn lễ tổ chức ở kinh đô, nghi lễ cần có vẫn phải đầy đủ.

Lúc đưa sính lễ, số lụa nàng cố ý mang theo lúc khởi hành đã phát huy tác dụng.

Nàng mang theo số lụa đó thực ra không phải để cắt may y phục cho mình, mà định dùng cho việc ban thưởng hoặc biếu tặng sau này.

Từ những ghi chép của phụ thân, nàng hiểu rằng ở Tây Vực, trừ vài nước lớn đông dân phồn thịnh, phần lớn những nước nhỏ, dù mang danh là một quốc gia độc lập, nhưng thực chất chỉ là những bộ tộc đơn lẻ, quốc thổ hạn hẹp, dân cư ít ỏi, thường chưa đến vạn người. Dẫu được xưng là vương thất, được cả nước phụng dưỡng, nhưng do sự hạn chế về mặt tài nguyên lẫn tiềm lực nên sinh hoạt thường ngày của vương thất thậm chí còn không bằng giới phú hộ ở kinh thành. Ở đây, lụa là tinh xảo đến từ phương Đông quý giá sánh ngang với vàng. Vương thất quý tộc đều xem việc mặc lụa là một cách để khoe khoang.

Gấm lụa là phần sính lễ quan trọng được chuẩn bị cho Vương tỷ Thượng Thuật.

Hôm ấy, Lạc Bảo đưa sính lễ trở về, theo lời hắn kể thì các quan viên phụ trách việc tiếp đón trong vương cung đều khó giấu được sự kinh ngạc và mừng rỡ, khi được tận mắt chiêm ngưỡng vô số tấm lụa với hoa văn sống động, màu sắc đa dạng, khiến hắn cũng được nở mày nở mặt.

Bồ Châu tin rằng vị Vương tỷ kia cũng sẽ thích những tấm lụa tinh xảo và lộng lẫy này. Dẫu sao thì, trên đời này có mấy ai là phụ nữ mà lại không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của những món đồ đẹp đẽ ấy?

Tân phòng đã được chuẩn bị xong. Đến ngày lành, Diệp Tiêu dẫn người đến nước Thượng Thuật rước dâu.

Hôm ấy Lạc Bảo nói với Bồ Châu rằng, hắn đã làm theo lời nàng dặn, tìm cơ hội, đứng từ xa nhìn thoáng qua dung nhan của Vương tỷ.

Theo những gì hắn miêu tả, Vương tỷ kia sở hữu nước da trắng mịn, mắt to, mũi cao, môi đỏ, vóc người đầy đặn.

Hẳn là một mỹ nhân mang vẻ đẹp dị vực.

Ngoài ra, hắn còn nghe ngóng được một chuyện: trước đây, Vương tỷ vô cùng tuyệt vọng khi biết mình bị thúc phụ ép gả cho Đại đô úy Đông Địch làm thiếp. Mấy năm trước viên Đại đô úy kia từng ghé qua đây một lần, hắn vừa già vừa xấu, cử chỉ thô lỗ, khiến nàng vô cùng chán ghét. Cách đây không lâu, nàng nghe tin em trai mình vẫn còn sống, được người Lý triều bảo vệ, từng có ý định bỏ trốn tìm em, đáng tiếc bị bắt trở lại. Khi ấy nàng phản kháng dữ dội, nếu không bị canh giữ nghiêm ngặt, có khi nàng đã liều mình tự vẫn.

Tin tức Lạc Bảo mang về khiến Bồ Châu yên tâm hơn phần nào. Nàng có linh cảm rằng nhất định Diệp Tiêu sẽ chinh phục được mỹ nhân dị vực có tính cách cương liệt kia. Nghĩ đến việc mấy ngày nay, càng đến gần ngày cưới, Diệp Tiêu lại càng trầm mặc ít lời, dáng vẻ căng thẳng, nàng cũng không khỏi buồn cười, cố ý dặn Lạc Bảo đừng tiết lộ những chuyện hắn đã điều tra được cho Diệp Tiêu biết.

Để hắn gặp tân nương một cách tự nhiên, tìm hiểu nhau từ từ, biết được câu chuyện của nàng, trải nghiệm đó chẳng phải sẽ càng thú vị hơn sao?

Diệp Tiêu thuận lợi rước được Vương tỷ về, đêm ấy lúc thành thân. Cả đồn canh đắm chìm trong bầu không khí tưng bừng náo nhiệt. Đám binh sĩ mặt mang vẽ hình xăm, vốn ghen tỵ đến méo cả mặt, liên tục chuốc thứ rượu nho mỹ tửu mà tân nương mang tới cho tân lang. Sau khi hắn say bí tỉ, bước vào tân phòng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết đến sáng hôm sau, cửa phòng vẫn im lìm đóng chặt. Mãi đến khi mặt trời lên cao, Diệp Tiêu mới mở cửa bước ra.

Vẻ mặt hắn cũng không có gì khác lạ, vẫn mang nét nghiêm nghị thường ngày, song bước chân lại nhẹ bẫng khó hiểu. Bên cạnh hắn là nữ tử xinh đẹp đến từ Tây Vực, da trắng như tuyết, e lệ bước theo, khiến ánh mắt bao người đều đổ dồn về phía họ. Diệp Tiêu hết sức bảo vệ nàng, dẫn nàng đi ngang qua đám đông, đến gặp Tần vương và vương phi.

Cảnh tượng ấy khiến đám người phía sau đều ghen tỵ đến ngứa răng, chỉ hận tối qua không chuốc gục hắn, để giờ đây được một phen uất nghẹn.

Vương tỷ của nước Thượng Thuật, lớn hơn Bồ Châu vài tuổi, khoảng độ mười tám mười chín. Phụ vương nàng ngưỡng mộ văn hóa người Hán, nên chẳng những nàng có một cái tên tiếng Hán là Nhược Nguyệt, mà còn biết nói vài câu tiếng Hán đơn giản. Tối qua vừa xuất giá, giờ phút này được tân lang dẫn tới ra mắt Tần vương cùng vương phi, tuy hai má ửng hồng, thoạt nhìn hơi e thẹn, song nàng vẫn giữ được tư thái khoan thai tự nhiên. Khi Diệp Tiêu nói chuyện với Lý Huyền Độ, nàng luôn nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt chứa chan tình ý, chẳng hề che giấu sự yêu thích và ngưỡng mộ. Diệp Tiêu bị nàng nhìn đến đỏ bừng mặt, dáng vẻ lúng túng, lời nói cũng lắp bắp.

Bồ Châu đoán đêm qua đôi phu thê ấy hẳn rất hòa hợp, nên sáng nay mới có thể ân ái ngọt ngào thế kia. Nàng cũng thấy vui lây, kéo tân nương sang một bên, trò chuyện thân thiết.

Lý Huyền Độ nói với Diệp Tiêu mấy câu, bảo hắn được nghỉ ba ngày.

Diệp Tiêu đỏ mặt, vội từ chối.

Lý Huyền Độ mỉm cười: “Nên thế. Bao năm nay ngươi hối hả ngược xuôi, cực khổ không ít. Nay đang tân hôn, cứ ở bên phu nhân vài hôm.”

Diệp Tiêu không từ chối nữa, liếc nhìn người phụ nữ của mình rồi nói lời cảm ơn.

Lý Huyền Độ dường như không quá để ý, khẽ gật đầu, nói thêm mấy câu rồi bảo còn có việc, sau đó đứng dậy rời đi.

Bồ Châu đưa mắt nhìn theo bóng lưng hắn, chuyện trò với tân nương của Diệp Tiêu thêm mấy câu rồi trả nàng lại cho Diệp Tiêu, còn mình thì trở về phòng. Nào ngờ vừa bước vào phòng, nàng đã thấy Lý Huyền Độ ở đó, tay cầm một quyển sách, nghiêng người tựa lên ghế, dáng vẻ lười biếng, đang đọc tạp văn.

Dạo gần đây hắn rất bận, ban ngày ít khi thấy hắn ở hậu viện. Vừa rồi hắn nói có việc nên đi trước, Bồ Châu còn tưởng hắn đã ra phía tiền viện, không ngờ lại trốn trong này.

Nàng tiến vào, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay điện hạ không có việc gì sao?”

Lý Huyền Độ vẫn dán mắt vào trang sách, “ừ” một tiếng.

Bồ Châu không gặng hỏi nữa, nhân lúc hắn còn ở đây, nàng lấy một bộ thường phục may gần xong ra, vẫy tay gọi: “Chàng qua đây đi, xem có cần chỉnh lại chỗ nào không. Tuy may theo số đo cũ của chàng nhưng thử lại vẫn chắc hơn.”

Lý Huyền Độ liếc nhìn y phục trong tay nàng, gấp sách lại, bước đến, vươn tay ra.

Bồ Châu giúp hắn mặc thử. Ban đầu hắn đứng yên không nhúc nhích, một lát sau, đầu hắn hơi cúi xuống, hơi nghiêng về phía nàng, cất giọng trầm thấp: “Dạo này việc nhiều, nàng bận trong bận ngoài, còn phải may áo cho ta…”

Bồ Châu vừa đo eo áo vừa đáp: “Ta vụng, kim chỉ không khéo, là vú làm cho chàng đấy.”

Lý Huyền Độ khựng lại, im lặng một lúc rồi nói: “Vất vả cho bà ấy rồi. Nàng nhớ thay ta nói lời cảm ơn.”

Bồ Châu “ừ” một tiếng xem như đáp lại, thử áo xong thì giúp hắn cởi ra, thấy hắn không đọc sách nữa mà định ra ngoài, nàng không nhịn được hỏi: “Chàng đi đâu vậy?”

“Trong phòng bí bách quá, ta ra ngoài đi dạo một vòng, tiện thể xem xét địa hình.” Hắn trầm giọng đáp.

“Để chuẩn bị cho việc tấn công nước Bảo Lặc sao?” Nàng tò mò hỏi.

Những ngày gần đây, tin tức Lý Huyền Độ xuất hiện và việc nước Thượng Thuật quay lại quy phục triều Lý đã dần truyền ra ngoài. Bồ Châu biết quanh đây có mấy nước nhỏ tương tự Thượng Thuật, đã lần lượt phái sứ giả đến, bí mật cầu kiến Lý Huyền Độ.

Những nước ấy có quốc lực lẫn quy mô gần giống với Thượng Thuật, dân số vài ngàn, hoàn cảnh cũng có nét tương đồng, đều không chịu nổi việc Đại đô úy Đông Địch liên tiếp vơ vét, bóc lột, muốn được quy thuận Đô hộ phủ, nhưng vì sợ bị Đông Địch trả đũa nên họ mong rằng Tần vương có thể cho họ một sự cam kết chắc chắn.

Lý Huyền Độ không từ chối, nhưng cũng không đưa ra bất kỳ lời hứa nào, chỉ thản nhiên tiễn sứ giả rời đi.

Khi ấy Bồ Châu còn cảm thấy khó hiểu.

Hắn từng nói với nàng rằng, trong số những tiểu quốc này, ngoài một số ít những nước thực sự muốn quy thuận, thì phần lớn đều đang tỏ thái độ lập lờ trước cả triều Lý và Đông Địch, đong đếm lợi ích, toan giành cái lợi lớn nhất về phía mình. Giờ nghe tin Thượng Thuật thay đổi lập trường, họ kéo đến là để thăm dò thực lực của Đô hộ phủ, thậm chí không thiếu kẻ còn muốn nhân cơ hội này để moi tiền.

Những kẻ này chỉ biết sợ uy chứ không hiểu nghĩa đức, sống chẳng khác gì cầm thú, không biết giữ chữ tín, rất dễ gây chuyện hỏng việc. Nếu chỉ một mực tìm cách lôi kéo, e rằng sẽ tốn công vô ích. Với Đô hộ phủ, lúc này, trọng điểm không nằm ở nhóm tiểu quốc kia mà là ở nước Bảo Lặc, tay sai quan trọng nhất của Đông Địch đang án ngữ tại khu vực này. Chỉ cần tiêu diệt được Bảo Lặc, khống chế chặt chẽ tuyến đường trung đạo, lấy uy trấn áp kết hợp với thực lực vững mạnh, những nước nhỏ xung quanh tự khắc sẽ phải thần phục. Đến lúc ấy, thu nhận sau cũng không muộn.

“Ừ.” Hắn đáp gọn một tiếng.

“Điện hạ, ta có thể đi theo chàng không?”

Ánh mắt nàng rực sáng, ngẩng đầu nhìn hắn đầy mong đợi.

“Ta biết cưỡi ngựa! Điện hạ cũng biết mà!” Nàng vội bổ sung thêm.

Lý Huyền Độ quay đầu nhìn nàng trong chốc lát, dường như đang cân nhắc điều gì, cuối cùng hắn nhướn mày: “Được thôi.”

Bồ Châu mừng rỡ: “Vậy chờ ta một chút! Ta đi thay y phục, sẽ quay lại ngay!”

Lý Huyền Độ nhìn nàng, môi thoáng nở nụ cười như có như không, hai tay chắp sau lưng, xoay người bước ra ngoài.

Bồ Châu lập tức gọi nhũ mẫu đến giúp mình thay một bộ nam trang, búi tóc, xỏ ủng cưỡi ngựa, cầm theo roi ngựa của mình rồi lao vút ra ngoài.

Lý Huyền Độ cùng nhóm tùy tùng đã đợi sẵn bên ngoài đồn canh. Thấy nàng bước ra, hắn chỉ vào con ngựa đỏ đã chuẩn bị sẵn cho nàng.

Bồ Châu chạy tới, xoa đôi tai của con ngựa đỏ. Nàng dẫm lên bàn đạp, phi thân gọn gàng lên lưng ngựa, theo sát Lý Huyền Độ lên đường.

Nước Bảo Lặc có dân số gần mười vạn, nằm về phía Tây, cách nơi này chừng năm sáu trăm dặm. Cả đoàn rẽ ngựa đi về hướng Tây, dần tiến vào vùng đồng hoang. Suốt nửa ngày trời rong ruổi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng họ lại bắt gặp những đàn lừa hoang chạy ngang qua. Cuối cùng, Lý Huyền Độ leo lên ngọn đồi cao nhất trong vùng, đứng trên đỉnh dõi mắt nhìn về phía nước Bảo Lặc ở đằng xa, trước khi dẫn nàng xuống, bảo nàng nghỉ ngơi một lát.

Đã lâu không phải cưỡi ngựa, giờ lại phi ngựa suốt nửa ngày trời, Bồ Châu cảm thấy hai chân hơi mỏi, cả người nóng bức, mồ hôi túa ra đầm đìa, y phục dính chặt vào lưng. Nàng chợt nhớ lúc nãy đi ngang qua đây hình như mình có trông thấy một đầm nước cách đây vài dặm, bèn nói muốn qua đó rửa mặt.

Lý Huyền Độ nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi của nàng, khẽ nói: “Ta đưa nàng đi.”

Hắn bảo thị vệ ở lại nghỉ ngơi, còn mình thì dẫn nàng cưỡi ngựa tới bên bờ nước. Sau khi xuống ngựa, hắn tìm được một điểm có nền đất khá chắc, mọc đầy cỏ lau sát bên bờ nước, rồi gọi nàng qua rửa mặt.

Bồ Châu ngồi xổm bên mép nước, vốc mấy ngụm nước rửa sạch mồ hôi và bụi bặm trên mặt, sau đó dùng khăn tay mang theo để lau mặt.

Một cơn gió mát thổi qua, khiến cả người nàng cũng khoan khoái hơn hẳn. Nàng ngẩng đầu, thấy bầu trời xanh ngắt trên cao, thảm cỏ xanh rì ở phía trước, đàn cò trắng nhởn nhơ bay lượn giữa những rặng lau. Cảnh sắc ấy vừa nên thơ vừa đẹp đến mê hồn, thật khiến lòng người thư thái dễ chịu.

Nàng ngắm cảnh một hồi, cúi xuống nhìn thì thấy Lý Huyền Độ vẫn đang ngồi xổm bên chân mình rửa tay. Nàng định đưa khăn tay cho hắn lau thì bỗng sau lưng truyền đến một chuỗi âm thanh kỳ quái, như thể có thứ gì đó đang vật lộn, kèm theo tiếng gầm rú dữ tợn.

Nàng giật mình ngoảnh lại, bất ngờ phát hiện cách đó chừng mấy chục bước là mấy con lừa hoang chẳng rõ chui ra từ đâu. Một con trong số đó có thân hình nhỏ hơn, hẳn là lừa cái, còn lại hai con đực, một con trán trắng, một con tai đốm, vừa lao về phía này vừa đấu đá vừa cắn xé nhau kịch liệt, như mang mối thù không đội trời chung, chỉ hận không thể ngay lập tức cắn chết đối phương. Âm thanh hỗn chiến cuốn lên, khiến đàn cò bên bờ cũng hoảng hốt bay tán loạn, vỗ cánh phành phạch bỏ trốn.

Chỉ thấy sau một hồi giao đấu một mất một còn, con tai đốm dần rơi vào thế yếu, bị đánh bại, một bên tai bị cắn rách đến nát bươm, máu tươi ròng ròng, ủ rũ tháo chạy. Còn con trán trắng giành phần thắng thì đứng lại, hướng về con cái hí lên một tiếng. Tiếng kêu ấy không khàn đặc hoặc chát chúa như lúc đánh nhau, mà nghe có vẻ lấy lòng, ve vãn. Con lừa cái lập tức chạy đến, hai con quấn quýt cọ cổ, cọ tai lẫn nhau, nhìn vô cùng thân mật. Một lát sau, con lừa đực thắng cuộc bỗng tung người chồm lên, hai vó trước đặt lên mông con cái…

Bồ Châu trợn tròn mắt, ngây ra tại chỗ.

Đến lúc này nàng mới hiểu ra, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì.

Thì ra đây đang là mùa giao phối của những con thú hoang này.

Khóe mắt nàng liếc thấy Lý Huyền Độ đang đứng bên cạnh. Hắn dường như cũng đang trông về phía ấy, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn thẳng vào cảnh tượng đang diễn ra cách đó không xa.

Đám lừa hoang trong cơn động dục trông vừa dữ tợn vừa đáng sợ, cảnh tượng này thật khiến người ta vừa xấu hổ vừa kinh hãi. Nàng cảm giác ngay cả chân tóc cũng sắp vã mồ hôi. Muốn quay mặt đi, nhưng cổ họng tựa như bị ai đó giữ chặt, chẳng nhúc nhích nổi. Nàng do dự, hít sâu một hơi, tim đập loạn xạ, cả người nóng đến mức tưởng chừng sắp ngất xỉu.

May mà cảnh tượng kia cũng không kéo dài lâu. Chẳng bao lâu sau, con đực kết thúc màn giao hợp, nhảy xuống khỏi con cái. Thế nhưng, đôi “tân lang tân nương” kia cũng không vội chia tay nhau, mà vẫn ở lại, liếm tai cọ cổ, âu yếm quấn quýt.

Bồ Châu rốt cuộc cũng thở phào một hơi, từ từ quay mặt đi, ai ngờ vừa quay đầu lại thì bỗng bắt gặp ánh mắt của Lý Huyền Độ cũng đúng lúc nhìn sang. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một giọt mồ hôi bất ngờ lăn xuống từ trán nàng, men theo đường chân mày rơi xuống.

Nàng không dám đưa tay lên lau, thấy tình cảnh này còn khó xử hơn cả ban nãy. Nàng thầm mong hắn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, vậy mà hắn vẫn cứ im thin thít.

Nàng bỗng chột dạ, đầu óc nóng ran, nhìn hắn, lẩm bẩm: “Nhanh quá nhỉ――”

Ánh mắt Lý Huyền Độ vẫn dán chặt vào nàng, giọng hắn thấp trầm: “Ừ, nhanh thật――”

Đúng vào lúc ấy, con lừa đực kia dường như nghe thấy động tĩnh bên này, bỗng quay đầu lại, gầm lên một tiếng giận dữ, y như lúc giao đấu vừa nãy. Tiếng rống the thé xé toang không gian, sau đó nó giương cao vó, lao thẳng về phía hai người họ.

Lý Huyền Độ biến sắc, kêu lên “Chạy mau!”, rồi nắm chặt lấy tay Bồ Châu, kéo nàng bỏ chạy.

Ngựa buộc cách xa, không kịp leo lên. Hắn dắt nàng chạy bán sống bán chết, sau lưng vẫn là con thú hoang đang giận dữ đuổi theo. Hai người chạy một mạch tới trước một triền đất thoai thoải gần đó, hắn ôm nàng, cả hai cùng trượt xuống, lăn liền bảy tám vòng, cuối cùng dừng lại trong một hố đất trũng. Họ nấp ở đó, dùng cỏ dại che khuất thân hình.

Trên đỉnh dốc, con lừa đực lại gầm gừ mấy tiếng đầy bực tức. Thấy không còn mục tiêu tấn công, nó mới chịu bỏ đi.

Ban đầu Bồ Châu vẫn còn nép gọn trong lòng hắn, không dám cựa quậy. Mãi đến khi bên trên hoàn toàn im ắng, nàng mới cảm giác được hắn cũng buông lỏng dần cánh tay, đỡ nàng đứng dậy, rồi hỏi: “Nàng có sao không?”

Lúc này nàng mới thở dốc từng hơi, ngẩng đầu lên, thấy hắn đang nhìn mình, vẻ mặt ảo não.

Nàng lấy lại bình tĩnh, đối diện với ánh mắt của hắn. Họ nhìn nhau, thấy cả hai đều lấm lem, nhếch nhác chưa từng có. Nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, vừa xấu hổ vừa tức cười, lại bị con súc sinh kia đuổi đến mức này, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng thấy buồn cười, càng nghĩ càng không nhịn nổi, cuối cùng bật ra tiếng cười khúc khích, rồi càng cười càng rung người, cười đến nỗi đứng không vững, chân trượt một cái.

Nàng “ối” lên một tiếng, tưởng chừng sắp ngã thì eo bỗng bị giữ chặt, thân thể đã bị Lý Huyền Độ đưa tay ôm lại, ngã gọn vào lòng hắn.

Chưa kịp định thần, môi nàng đã nóng lên.

Lý Huyền Độ cúi thấp đầu, khuôn mặt áp sát nàng.

Nàng không kịp đề phòng, chỉ một thoáng đã bị hắn chiếm trọn đôi môi…

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top